• 2,159

Chương 487: Con gái


Đôi chân trần to lớn thô ráp, da dẻ nứt toác, rất nhiều chỗ còn đang không ngừng rỉ máu...

Má nó, thế mà còn khô8ng đi giày? Giới tu chân có rất nhiều nữ tu, đặc biệt là nữ ma đầu, thích để lộ bàn chân trắng nõn nà ra.
Đại tế ti Ly Ngộ Thiên nắm lấy tay trái của Tô Lâm An.
Tay phải của Tô Lâm An túm lấy cây trúc xanh! Thành chủ thành Kim Đồng thấy đại tế ti trở mặt thì không kiềm chế được nữa, tiến lên một bước rồi nói:
Đại tể ti, xin thứ tội!
Ông ta muốn bảo vệ Tô Lâm An.
Người mà đại tế ti gọi là a tỷ chỉ có một, đó chính là nữ vương! Nữ vương điện hạ hiểm khi lộ mặt.
Tuy các vị thành chủ cũng từng được thấy khuôn mặt thật của ngài, nhưng thần uy của nữ vương không giống người thường, mọi người vừa thấy đã quên ngay, khi nhớ lại chỉ cảm thấy ấm áp dịu dàng nhưng lại không nhớ được rõ ràng, chỉ có cảm giác ngũ quan của ngài đều mơ hồ.
Trúc xanh quanh quanh ông ta nghiêng trái nghiêng phải, vốn là trúc xanh cứng cỏi giờ lại mềm yếu như cành hương bồ, đung đưa giống như đang nhảy múa trước Tô Lâm An.

Đại tổ ti..
Gặp ma rồi! Bọn họ chưa từng thấy đại tế ti như vậy! Nhưng đại tế ti hoàn toàn chẳng nhận thấy ánh mắt của mọi người, ông ta chỉ nhìn chằm chằm Tô Lâm An, không hề chớp mắt.

Hiện nguyên hình cái chó má!
Tô Lâm An lao thẳng tới cực nhanh.
Mọi người chỉ thấy một cái bóng mờ thoáng qua, ngay sau đó nàng đã lao vào trong đống lá.
Nếu không phải a tỷ, vậy tạm thời gác qua một bên đã, dù sao nàng ta cũng không chạy thoát được.
Việc quan trọng bây giờ là bắt trùng vương Huyết Duyên! Ly Ngộ Thiên nói xong chợt kéo mạnh Tô Lâm An về phía trước, định kéo nàng vào rừng trúc nhỏ phía sau mình.
Trong khoảnh khắc lưỡi câu móc lấy Mục Cẩm Vân, vô số lá xanh ùa ra bao phủ hắn, đồng thời tạo thành một chiếc lồng giam bằng lá xanh nhất hắn lại.

Hơi thở của linh mộc bảo vệ đã hiện, trùng vương Huyết Duyên sẽ tức khắc hiện nguyên hình!
Ly Ngộ Thiên nói với vẻ mặt rất ung dung.
Nàng tuyệt đối không thể thừa nhận bản thân tới từ giới tu chân, nếu như thừa nhận chỉ sợ sẽ bị những người khác ăn tươi nuốt sống.
Nàng cũng có hơi thở khí huyết giống như võ giả ngoại vực, nàng còn có phép thần thông Ngôn Linh, tiêu hao sức mạnh của bản thân để khẳng định người khác có thể thức tỉnh hay không, nói một cách khác, cũng chính là bạn phúc.
Nhưng không ngờ Ly Ngộ Thiên không tiếp tục đề tài này mà chỉ nói:
Người đứng sang một bên đi, lát nữa ta có chuyện muốn hỏi ngươi.
Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nàng, ông ta đã ngỡ rằng mình thấy a tỷ.
Sau giây phút thất thần ngắn ngủi, Ly Ngộ Thiên đã đoán được thân phận thật sự của Tô Lâm An, điều này khiến cho tâm trạng ông ta trĩu nặng.
Nhưng dáng người và gương mặt nàng, quả thực giống với người tu chân tới từ ngoại vực năm đó, yếu ớt và nhợt nhạt.
Chẳng lẽ nàng thật sự tới từ ngoại vực? Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người khi nhìn Tô Lâm An đều không có ý
Nhưng3 một ông già đã thô kệch lại còn không đi giày thì đây là lần đầu tiên Tô Lâm An thấy.
Cho nên lúc đầu khi vừa 9thấy vậy, nàng còn sửng sốt trong thoáng chốc.
Tốc độ thay đổi sắc mặt nhanh đến nỗi khiến người khác phải há hốc mồm.
Một câu nói của đại tế ti khiến tất cả những người xung quanh đều kinh hãi.
Cơn gió tạo thành từ linh khí không thể thổi đám lá đi được, nàng bèn tự đưa tay gạt chúng ra.
Nàng túm lấy từng vốc lá một, hung dữ và chúng thành một cục rồi ném qua một bên, Nhưng đám lá trúc đó không hề làm tổn thương nàng! Trong lúc Tô Lâm An bới lá trúc ra, Mục Cẩm Vân cũng ló đầu ra từ trong đám lá.

Trái lại đây là lần đầu tiên ta thấy, một con sâu có kiếm thuật xuất sắc như vậy.
Trùng vương còn non trẻ lại bị thương nặng, dường như khó mà nhúc nhích, đây là cơ hội không thể để lỡ mất!
Chuyện ngươi có phải người tới từ giới tu chân hay không thì tạm gác qua một bên...
Ông ta cười lạnh,
Trước hết ta sẽ để cho người xem thử, đây có phải trùng Huyết Duyên hay không đã, ngươi đừng để mình bị hắn lừa gạt!
Con gái a tỷ lại ngốc như vậy sao? Ngay cả trùng Huyết Duyên cũng không nhận ra được? Hoặc là, nàng đã bị trùng Huyết Duyên che mắt? Bàn tay to của Ly Ngô Thiên nhất một cái như quạt hương bồ, căn bản không hề né tránh Tô Lâm An.
Nhưng Tô Lâm An lại chẳng sao cả, còn Mục Cẩm Vân đứng sau lưng nàng thì bị đánh văng đi giống như con diều đứt dây, và phải tấm bia đá khắc tên dốc Hoan Hỉ khiến nó gãy luôn làm đôi.
Vừa nãy có lẽ đại tế ti đã nhận nhầm người.
Sau khi túm lấy cổ tay Tô Lâm An thì sắc mặt đại tế ti trở nên cực kỳ khó coi.
Tay của Tô Lâm An bị ông ta siết chặt không thoát ra được, nàng nhất thời không biết nên thoát thân thể nào.
Tô Lâm An quyết liều một phen,
Nói năng bậy bạ! Võ giả ngoại vực có thể thức tỉnh được sức mạnh khí huyết sao? Võ giả ngoại vực có thể được linh mộc bảo vệ ưu ái sao?
Nàng cười nhạo,
Ta nói ông giết người trong bí cảnh, ông lại chụp cho ta một cái nồi lớn() như vậy, đúng là nực cười!
() Úp nồi: đổ oan.

Ngươi đến từ giới tu chân ngoại vực?
Ly Ngộ Thiên siết chặt cổ tay Tô Lâm An, lạnh lùng nói.
Ánh mắt ông ta lạnh như băng, giống như người vừa nãy khóc bù lu bù loa không phải ông ta.
Bàn tay còn lại vốn đang giữ lấy Mục Cẩm Vân đột nhiên nhấc lên, dùng tay làm đao chém mạnh một nhát,
Má nó ai cho phép ngươi động tay động chân?
Nhát đao này của nàng chém trúng thân trúc.
Cây trúc bị nàng đánh cong, hóa giải phần lớn sức mạnh rồi dội ngược trở lại, giống như một đường kiểm khi vừa nhanh vừa hung hãn.
Đại tế ti sẽ không nói năng lung tung.
Tô Lâm An tới từ ngoại vực? Những nàng có hơi thở khí huyết, còn đã thức tỉnh sức mạnh huyết mạch, sao có thể...
Sợ những người khác không tin, Tô Lâm An lạnh lùng nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở chỗ thành chủ thành Vân Tùng rồi tiếp tục nói:
Nếu không tin, có thể đợi cháu trai ông tỉnh lại rồi hỏi gã xem ta nói thật hay giả.

Chuyện này, có phải có hiểu nhầm gì đó không?
Lá trúc tràn vào bị cảnh, bọn họ đều biết, hơn nữa còn góp sức.
Nhưng không phải lá trúc kia vào để cứu người sao? Cho nên mọi người đều hiến máu, thành chủ thành Kim Đồng và thành Vân Tùng còn chặt tay.
Ông ta chỉ cúi đầu nhìn chỗ bị đâm trúng, nhíu mày nói:
Trùng vương Huyết Duyên, dùng kiêm?
Cơ thể ông ta như dãy núi sừng sững, một kiểm này chẳng qua chỉ làm xước da mà thôi.
Dĩ nhiên, ngoại trừ bản thân ông ta ra, đã rất lâu rồi không ai có thể khiến ông ta bị thương.
Tô Lâm An hít sâu một hơi, thế này là hủy dung rồi? Lửa giận bùng cháy hừng hực, khí huyết quanh người Tô Lâm An tăng vọt.
Nàng chợt vươn tay, nhưng không phải vung năm đầm mà lại túm chặt lấy đoạn trúc xanh đó.
Bọn họ đều muốn cứu các đệ tử còn sống ra ngoài.
Cứu người, chứ không phải giết người! Cắn nuốt sinh linh là thế nào? Nàng nói thật sao? Có người nhìn về phía đại tế ti.
tôt.
Võ giả ngoại vực là kẻ thù không đội trời chung với bọn họ! Bị phát hiện rồi? Ly Ngộ Thiên dùng giọng điệu khẳng định chứ không phải đang nghi ngờ.
Những năng lực này đều chứng minh nàng là võ giả ngoại vực.
Chỉ cần nàng không thừa nhận, chẳng lẽ Ly Ngô Thiên còn có thể tìm được chứng cứ chứng minh nàng tới từ giới tu chân sao.
Nhưng cho dù thế nào thì nữ vương cũng không thể xấu xí đến vậy chứ? Nữ vương trong lòng bọn họ đương nhiên là mắt to mày rậm, dáng người cao lớn, uy vũ, khí chất bất phàm, làm sao lại có thể trồng trắng trẻo, yếu đuối, xấu xí như thế này được! Trong lúc còn đang nghi ngờ, mọi người lại thấy đại tế ti chợt đưa ra tay nắm lấy cổ tay Tô Lâm An.
sức lực của ông ta rất lớn, Tô Lâm An không tránh thoát được.
Đương nhiên điều quan trọng hơn là, đại tế ti là người được tôn kính nhất ở thành Thất Tinh...
Nghĩ tới đây, thành chủ thành Kim Đồng còn hơi sửng sốt.
Ông ta đã tin lời Tô Lâm An sao, vừa rồi còn muốn ra tay với đại tế ti? Thấy đại tế ti chưa nhúc nhích, thành chủ thành Kim Đồng lại khuyên Tô Lâm An:
Thả tay ra!
Trúc xanh của đại tế ti cũng là linh mộc bảo vệ, so với linh mộc bảo vệ của các thành thì còn mạnh hơn một chút, thể mà lại bị Tô Lâm An bắt được.
Có lẽ đại tế ti cũng chưa muốn giết người, chứ nếu không thì sao nàng có thể bắt được cây trúc xanh này.
Nước mắt ông ta cứ thể rơi xuống giống như chuỗi ngọc đứt dây, ngược lại khiến người khác cảm thấy chẳng hiểu ra sao.
Rốt cuộc đại tế ti bị sao vậy? Tại sao vừa rồi ông ta lại gọi Tô Lâm An là a tỷ?
Hắn lạnh lùng nhìn Ly Ngộ Thiên và nói:
Nguyên hình gì?
Mặc dù mùi của lá trúc rất khó chịu nhưng hắn có thể chịu được! Trong khoảng thời gian này, từng giờ từng phút hắn đều rèn luyện bản thân, muốn khắc phục bản năng của thân thể từng chút một.
Nước bọt của Tô Lâm An mà hắn còn có thể chịu được lâu tới vậy, huống hồ đây chỉ là lá trúc rơi trên người.
Rừng trúc dưới chân đại tế ti vươn cao, cả người ẩn trong rừng trúc.
Gió nhè nhẹ thổi, lá trúc xào xạc.
Tô Lâm An căn bản không tránh được, bị nó quất thăng lên mặt để lại một vệt đỏ.
Vệt đỏ ấy kéo dài từ trán nàng xuống đến khóe miệng, khiến khóe miệng nàng tê dại.
Ông ta sợ đại tế ti ra tay trừng phạt Tô Lâm An.
Phải biết rằng, thực lực của đại tế ti thâm sâu khó lường, bọn họ còn lâu mới là đối thủ.
Khoảnh khắc Tô Lâm An bị kéo đi đã loạng choạng suýt ngã vào người Ly Ngộ Thiên, có một luồng kiểm khí nhanh như chớp lao sượt qua bên cạnh cổ nàng, đâm nhập vào eo Ly Ngô Thiên.
Kiểm nhanh tới mức không thể nắm bắt được, vì thế Ly Ngộ Thiên không kịp né tránh, nhưng ông ta cũng chẳng cần tránh, bị đâm một kiếm cũng không có vấn đề gì cả.
Cho dù là trùng vương Huyết Duyên, gặp phải hơi thở này thì cũng sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng người không bị ký sinh thì sẽ cảm thấy thoải mái.
Đây là khác biệt lớn nhất giữa loài người và trùng Huyết Duyên.
Nàng thấy cả con nghe cũng đã theo sát phía sau ông ta.
6Sau khi lạnh lùng liếc xéo con con nghê, nàng mới nói tiếp:
Ông là ai?

Vì sao muốn dùng lá trúc cắn nuốt sinh linh t5rong bí cảnh, phá hủy bí cảnh?
Rõ ràng vóc dáng nàng vô cùng thấp bé nhưng lại mang khí thế của kẻ bề trên, lạnh lùng chất vấn,
Ông hại chết biết bao nhiêu võ giả tuổi trẻ xuất chúng của các thành lớn, có ý đồ gì?
Nàng đã đoán được thân phận của ông ta, nhưng lúc này không thể không nói như vậy, chỉ ra hành động độc ác của ông ta đối với sinh linh trong bí cảnh.
Ngay sau đó trong tay ông ta xuất hiện một cây trúc xanh, phía trên cây trúc còn có treo một sợi dây giống như cái cần câu cá.
Ly Ngộ Thiên quăng cần trúc.
Dù bị hơi thở của linh mộc bảo vệ kích thích đến mức đau đớn khó chịu, cả người ngứa ngáy, thì hắn vẫn có thể giữ sắc mặt không thay đổi.


Còn muốn giả vờ? Để ta xem ngươi có thể giả vờ tới khi nào!
Dây câu trong tay Ly Ngộ Thiên chợt vút lên loáng một cái, rõ ràng lưỡi câu kia vẫn lơ lửng trên đỉnh đầu Mục Cẩm Vân nhưng lại giống như đã móc lấy nguyên thần của hắn, càng giống như móc chặt sinh mệnh của hắn.

Hẳn cảm nhận được cơn đau nhức ở xương bả vai, giống như hai cánh đang bị lưỡi câu kia lôi kéo, muốn xé toạc ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.