Chương 506: Thơm quá
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 2450 chữ
- 2022-02-06 09:56:01
Sơn Thu Đường hẳn là huyết mạch Hoàng Kim, cũng nên cần cù cày sâu cuốc bẫm, cố gắng tạo
ra đời sau.
Người trong
thôn c8ảm thấy chuyện này chẳng có vấn đề gì hết, về cơ bản bọn họ đều vào Loạn vực từ khi còn bé, cho nên luôn phục tùng mệnh lệnh của 3đại tế ti.
Tô Lâm An không ở đây, nàng ta vẫn an toàn, nàng ta không sao là tốt rồi.
Nghĩ như vậy, xung quanh Sơn Thu Đường xuất hiện vô số cọc gỗ, hắn lại một lần nữa lao về phía bức tường đất.
Vì thế hắn cũng coi như là khá quen thuộc với cái thôn này.
Hắn quay đầu nhìn Ly Trạch, phát hiện sắc mặt Ly Trạch tái mét, cuối cùng là trắng bệch như tờ giấy, ả ta hoảng sợ nhìn Sơn Thu Đường lắc đầu.
Rốt cuộc trong thôn các ngươi có tai họa gì mà khiến người sợ tới mức này?
Lúc nói chuyện, nước miếng chảy ra theo khóe miệng khiến hắn giật nảy mình, vội vàng nuốt trở lại.
Hắn lau khóe miệng rồi nói theo bản năng:
Cứ như đang hầm thịt ấy.
Đúng rồi, là mùi thịt! Hắn nhớ lúc còn ở nhà, mẹ hắn nấu canh xương.
Ảta ngửi thấy có mùi thuốc.
Và ả ta biết rất rõ loại thuốc này được chế từ cái gì.
Hắn thầm nhủ, không được mềm lòng.
Ly Trạch:
.
Trái tim ả khó khăn lắm mới bình tĩnh, giờ lại vọt lên tận cổ họng.
Mộc của hắn, không phá được thổ! Lúc hắn thi triển pháp thuật hệ thổ hàng đánh lừa lão ta để trốn thoát, bằng cách đem bản thân cùng tinh mị hệ thổ của tường đất dung hợp với nhau, chui qua bức tường đất thì hắn bỗng nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên phía sau lưng.
Sơn Thu Đường quay đầu lại thì thấy Ly Trạch đã bị Ly Hạo Thiên tóm được trong tay.
Không có thịt thì lấy đâu ra canh thịt...
Trong Loạn vực, chỉ có một loại thịt, đó chính là thịt người.
Mộc khắc thổ, cũng có nghĩa là mộc đương nhiên mạnh hơn thổ.
Hiển nhiên là hiện giờ, hắn đang yêu hơn Ly Hạo Thiên.
Vì thế hắn nới lỏng dây trói cho Ly Trạch cùng ngũ hành của ả ta, lắc người một cái nhảy ra đằng sau mấy chục trượng, hàng kéo dãn khoảng cách, nhưng cơ thể vừa lui về sau đã đụng phải một bức tường.
Bức tường lẳng lặng mọc lên rất cao, trải dài như dãy núi.
Lúc này hắn hét xong rồi mà bên trong lại chẳng có động tĩnh gì, chuyện này khiến Sơn Thu Đường cực kỳ nghi ng9ờ.
Không chỉ có hắn mà ngay cả Ly Trạch cũng nhướng mày, hai mắt mở to nhìn về phía thôn, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên.
<6br>Sơn Thu Đường kéo ả ta đi sâu vào trong thêm một đoạn, cách cột đá ngũ hành không tới mười trượng.
Đó là mùi vị mà hắn thích nhất hồi mười tuổi, dù đã nhiều năm rồi nhưng hắn cũng khó quên được, đồng thời mùi thơm quen thuộc này cũng kích thích con sâu thèm ăn trong bụng hắn.
Có điều lúc hắn nói ra hai chữ
thịt hầm
, sắc mặt tái nhợt của Ly Trạch càng trở nên cắt không còn giọt máu, môi cũng tím bầm, cả người như bị bao trùm trong sợ hãi.
Hắn nhìn khắp nơi đều là tường đất, chỉ có thể công phá trực tiếp.
Không hiểu vì sao mà khi hắn thi triển pháp quyết hệ mộc mà hắn am hiểu nhất cũng không thể làm gì bức tường đất đó.
Nhưng Sơn Thu Đường tuyệt nhiên không hiểu được, lại kéo ả ta tiến thêm mấy bước về phía trước.
Tô Lâm An!
Hắn thậm chí còn to mồm gọi tên nữ nhân kia.
Hắn hít hà một cái,5 nói:
Sao lại có mùi thơm gì đó?
Là mùi thơm khắc sâu vào ký ức của hắn, sau khi tiến vào Loạn vực, hắn chưa từng ngửi thấy nữa.
Lúc này đột nhiên ngửi thấy mùi thơm đó, giống như lại gợi lên ký ức tươi đẹp khi còn nhỏ, nhưng trong thoáng chốc, hắn không thể nào nhớ ra nổi, rốt cuộc là mùi hương của thứ gì.
Thấy Sơn Thu Đường lùi về sau, cuối cùng Ly Trạch thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều, ngay sau đó ả ta lại giãy giụa.
Nói cách khác, ở trong thôn đang nấu thịt người, có thể nói là phát rồ hết cả rồi, chẳng lẽ Tô Lâm An đã bị xẻ thịt ra nấu? Ánh mắt Sơn Thu Đương lập tức đỏ lên, hắn đạp Ly Trạch một cái,
Đám người các ngươi đều là lũ súc sinh, cầm thú!
Ý nghĩ đầu tiên này lên trong đầu Sơn Thu Đường là Tô Lâm An đã bị người ta nấu chí.
Nhưng khi tỉnh táo lại, hắn cũng biết chuyện không đơn giản như vậy.
Thế mà người còn định chạy?
Giọng nói này khiến Ly Trạch không rét mà run, nước mắt đã chảy xuống.
Chẳng lẽ, chẳng lẽ là lễ tế thần đã bắt đầu rồi? Trong bộ lạc vẫn luôn có một truyền thuyết, rằng sau khi bắt đầu ngày tế thần, trong bọn họ sẽ có người trở thành Thần tộc.
Nếu như nàng ta bị nấu chín thì những người ở trong thôn đâu cả rồi? Sắc mặt Sơn Thu Đường lập tức tái mét, hắn nghi hoặc hỏi:
Chẳng lẽ Tô Lâm An giết cả thôn?
Nàng ta, nàng ta, nàng ta...
Lại ngang ngược, hung tàn đến vậy sao? Xác suất để khả năng này xảy ra cũng quá nhỏ.
Tên tộc trưởng Ly Hạo Thiên khốn kiếp đã trở nên mạnh như thể từ lúc nào? Rõ ràng lúc trước Ly Hạo Thiên cũng chẳng mạnh hơn hẳn là bao! Sao lúc này hắn lại không thể nào đấu được với pháp quyết hệ thổ của Ly Hạo Thiên? Khả năng khống chế tinh mị hệ thổ của hắn đã đạt tới mức lão luyện, khiến người khác không thể tìm ra sơ hở để tấn công.
Vừa hay, Sơn Thu Đường ngươi cũng ở đây.
Từ một vũng nước nhỏ cách đó không xa có một bóng người chui ra.
Sơn Thu Đường không nhìn thấy một bóng người nào cả.
Tóc gáy của hắn dựng đứng hết cả lên, trực giác nói cho hắn biết có nguy hiểm.
Ông ta nói chỉ thiếu một mình ở ta, chẳng lẽ, những người khác đều đã bị ông ta...
Ly Trạch bị chính suy đoán của bản thân dọa sợ, ngay sau đó ả ta cảm nhận được dây leo trên người mình nới lỏng một chút, ngũ hành bị giam cầm trong cơ thể cũng theo đó được giải thoát!
Thơm quá đi.
Nước miếng của hắn cũng sắp chảy ra.
Trong lúc hắn ta đang ngẫm nghĩ, đột nhiên Ly Trạch giãy giụa mãnh liệt.
Không phải thôn nhỏ mà hắn đã sống lúc trước, cũng sẽ không có núi rừng với nhiều dã thú.
Nơi này chỉ có sinh linh ngũ hành, những vật sống do tinh mị ngũ hành tổ hợp nên, nhưng bọn chúng không có máu thịt.
Ảta cũng không biết mình đã nghe chuyện này từ đầu, cũng chưa từng nói với những người khác, nhưng Ly Trạch biết rất rõ, tất cả mọi người đều biết chuyện này, giống như từ lúc sinh ra thì suy nghĩ này đã cắm rễ sâu vào trong đầu họ.
Không cần bất kỳ ai nói cho, từ lúc sinh ra đã biết chuyện này.
Ở ta muốn nói chuyện nhưng miệng đã bị bịt chặt, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Không ổn, chắc chắn là không ổn!
Ly Trạch thầm kêu lên trong lòng.
Ẩm
một tiếng thật lớn, bức tường vẫn không hề suy chuyển.
Hắn đau tới mức kêu rên một tiếng, cảm giác bả vai cũng bị gãy xương rồi.
Đây cũng là lần đầu tiên Sơn Thu Đường thấy trong thôn vắng vẻ thế này.
Ngày xưa, khi sắp gần tới thời điểm xuất hiện gió bão, hắn cũng sẽ tìm một chỗ trốn gần với thôn, dù sao thì nơi này cũng an toàn hơn so với những nơi khác.
Vì thế, cho dù bề ngoài có thân thiết thế nào nhưng khi mọi người sống chung với nhau cũng chẳng thể có được mấy phần thật lòng.
Mà bọn họ đều là trẻ sơ sinh đã thức tỉnh huyết mạch Hoàng Kim được tìm về từ khắp mọi nơi, dù lúc bình thường xung huynh gọi tỷ nhưng thực tế lại chẳng có quan hệ máu mủ.
Đó là do tinh mị ngũ hành đã không chỉ co cụm ở khu vực của chúng nữa, mà tụ tập lại với nhau, tạo nên một vụ nổ lớn.
Sinh linh ngũ hành cao cấp chạy loạn khắp nơi rồi lại tụ lại tựa như cơn sóng.
Bọn họ chỉ cần sơ ý là sẽ bị cơn sóng đó nhấn chìm.
Chỉ có trận pháp ngũ hành trong thôn mới có thể làm giảm sự tồn tại của bọn họ, khiến cho nơi này không bị gió lốc chú ý tới.
Một vũng nước bé như vậy lại có thể có người chui ra từ trong đó.
Vốn tộc trưởng Ly Hạo Thiên luôn mang dáng vẻ trung niên, vậy mà lúc này đã trông trẻ hơn rất nhiều.
Ly Trạch thở phào nhẹ nhõm.
Sơn Thu Đường lại suy nghĩ một lúc, cảm thấy không đúng, lại nắm chặt lấy dây leo.
Ảta nằm im trên mặt đất, không rõ sống chết, một chân bị Ly Hạo Thiên tóm chặt, cứ thể kéo ả ta đi, máu tươi rỉ ra để lại một vệt máu đậm kéo dài trên nền đất theo bước chân của Ly Hạo Thiên, trông cực kỳ khủng bố.
Sơn Thu Đường:
...
Cho nên lúc này ả ta không dám vào thôn, thậm chí còn muốn khiến Sơn Thu Đường lập tức rời khỏi đây.
Nhưng mà ả ta nói không nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt biểu đạt suy nghĩ của mình.
Lúc này Sơn Thu Đường mới kịp ngộ ra.
Nơi này là Loạn vực.
Tất nhiên Sơn Thu Đường cũng đã nhận ra bên trong có gì đó bất thường, nhưng chính vì vậy nên hắn mới càng phải đi vào.
Tô Lâm An sống hay chết, hắn phải biết cho bằng được! Thấy Ly Trạch giãy giụa không ngừng, Sơn Thu Đường thoáng suy nghĩ bèn buông lỏng dây leo trong tay ra.
Tộc Tộc trưởng.
ta run rẩy gọi là giọng nói của tộc trưởng, ả ta sẽ không nghe nhầm.
Còn biết gọi ta là tộc trưởng, vậy ngươi không nghe lời tộc trưởng nữa sao?
Ta gọi tất cả về nhà, chỉ thiểu có mình ngươi.
Nói cách khác chắc chắn trong thôn đã có người chết, ở xa như vậy cũng ngửi thấy mùi thì chắc chắn không chỉ chết có một người! Tại sao lại thành ra như vậy? Ảta cực kỳ nôn nóng muốn biết, nhưng từ tận đáy lòng, ả ta lại có một ảo giác rằng, thôn xóm yên tĩnh trước mặt chính là một con quái vật đang ẩn núp ở một bên, chỉ cần ả tiến lại gần sẽ thịt nát xương tan, vạn kiếp không siêu thoát được.
Ả ta vẫn muốn được đại tế ti coi trọng.
Ả ta còn muốn thắng Ly Kiều.
Ả ta không muốn chết! Mạng của ả đã dâng hiến cho đại tế ti, người ngoài tuyệt đối không thể lấy đi.
Nàng ta càng giãy, dây leo càng quấn chặt, chặt tới nỗi trông ả ta đã không ra hình thù gì hết.
Ngươi đừng có động đậy nữa, chỉ tự chuốc khổ vào thân thôi!
Hôm nay là ngày gì mà trong thôn các ngươi chẳng có ai hết vậy?
Hắn ngẩng đầu nhìn trời,
Giông bão chắc cũng sắp tới rồi.
Ba ngày giông bão mà mỗi nửa năm sẽ lại xuất hiện ở Loạn vực cũng sắp tới rồi.
Bọn họ chỉ nghe lời của đại tế ti.
Họ đều muốn trở thành người mà đại tế ti coi trọng, là đối thủ cạnh tranh của nhau! Bắt đầu ngày tế thần, trong bộ lạc không thấy ai cả, chỉ có tộc trưởng xuất hiện.
Những người thật sự có quan hệ huyết mạch cũng chỉ có lác đác.
Vì vậy, tộc trưởng cũng không phải người thân của bọn họ.
Vì thể lúc mà gió bão sắp tới, mọi người đều sẽ ở lại trong thôn nghỉ ngơi, tránh bão tố ngũ hành.
Lúc này đã cách rất gần với thời điểm xuất hiện gió bão, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng đã thấy rồi.
Sơn Thu Đường:
Ta tiến về phía trước ngươi cũng giãy, lùi về sau ngươi cũng giãy...
Hắn dứt khoát lấy tinh mị hệ thổ ra khỏi miệng nàng ta, hỏi:
Rốt cuộc ngươi muốn thể nào?
Không phải ta giãy giụa, mà là ta muốn bảo người chạy nhanh lên!
Ly Trạch thở hổn hển,
Ngươi mau thả ta ra!
Chay?
Chạy đi đâu, về tới cổng rồi sao lại không vào?
Một giọng nói không biết từ đầu truyền tới khiến Ly Trạch chết cứng người, theo bản năng ngoảnh đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới.
Ở đó không có ai.
Trước khi chạy trốn hắn cũng đã thả trói cho Ly Trạch, ai mà ngờ ả ta vô dụng tới vậy, không cầm cự nổi được một chiều, cũng chẳng rõ sống hay chết.
Hắn liều mạng tấn công bức tường.
Hắn lùi về sau một bước.
Tình huống trong thôn quá kỳ quái, Sơn Thu Đường thoáng suy nghĩ, cảm thấy nến lùi lại, ở bên ngoài quan sát trước đã rồi tính.
Ả ta trợn tròn mắt, vẻ mặt cũng đầy dữ tợn, bắt đầu giãy giụa dữ dội, tỏ rõ sự kháng cự.
Á ta giãy giụa rất dữ dội, dù có bị gai đâm chảy máu cũng chẳng dừng, lại còn có người lui về phía sau, như thể quyết không trở về thôn, điều này khiến Sơn Thu Đường cũng ngu người.
Từ trung niên biến thành thanh niên, dáng người khôi ngô, cao lớn, tinh thần phấn chấn, thần thái sáng láng.
Có các người rồi, vậy là chỉ còn thiếu một tế phẩm nữa.
Ly Hạo Thiên mỉm cười,
Nếu nàng ta cũng nghe lời như các ngươi, tự mình dâng tới cửa thì tốt biết bao.
Nghe ông ta nói vậy, trong lòng Sơn Thu Đường mừng như điên.
Nhưng cho dù là trên mặt đất, trên trời, đường nào hắn cũng thử qua, nhưng tất cả đều vô dụng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.