• 2,159

Chương 512: Cầu



Lĩnh ngộ phép thần thông thì ghê gớm lắm chắc? Đại tỷ của ta còn thức tỉnh huyết mạch Thần tộc, được đại tế ti đưa thẳng đi bồi dưỡng đấy nhé!

<8br>
Ngươi bớt điêu đi!
Diêu An tức đến mức lông mày dựng đứng, huyệt Thái Dương nảy lên mấy cái,
Người mang huyết mạch Thần tộc đó căn bản không ph3ải là người của thành Vân Tùng, sao có thể là tỷ của ngươi chứ!


Chính miệng đại tế ti đã thừa nhận Tô Lâm An có huyết mạch Thần tộc, chuyện 9này cũng đã được loan truyền khắp cả thành Thất Tinh. Mọi người đều biết, Tô Lâm An tới từ thành Đồng Mộc, chẳng có liên quan gì với thành Vân Tùng h6ết.

Ta sai…

Một tràng đấm rơi xuống như mưa, căn bản không hề có ý ngừng lại, y chỉ đành tiếp tục hô lên:
Ta không nên chế nhạo ngươi không có quyền quyết định!

Xương gò má và mũi đã bị hắn đạp gãy, đau đến mức y chảy đầy nước mắt nước mũi, không thể chịu đựng thêm được nữa, cuối cùng y đã xin tha mạng:
Ta sai rồi!


Sai ở đâu?

Nhưng hắn căn bản không hề biết giờ đây Tô Lâm An ở đâu, liệu có phải cũng đã bị đại tế ti nhốt lại, có điều chuyện này cũng chẳng ảnh hưởng đến việc hắn lấy Tô Lâm An ra để khoe khoang một phen.
Tùng Trúc Kiếm đã nhận Tô Lâm An là đại ca trong bí cảnh, bởi vậy hắn mới dám khoe khoang dõng dạc như vậy, ngữ khí chắc nịch đến mức chính Diêu An cũng chẳng dám nghi ngờ thêm nữa. Chỉ là gã đã tức đến căng bụng mà không thể nào xả ra được, tại sao hắn ta vừa sinh ra đã có gia thế tốt như vậy rồi, giờ lại còn có thể móc nối quan hệ với người có huyết mạch Thần tộc, tìm cho mình một chỗ dựa vững chãi lớn như vậy nữa!
Quả nhiên, vừa dứt lời, Diêu An đã nhìn thấy Tùng Trúc Kiếm nổi giận hầm hầm đi tới, sắc mặt âm u tựa như có thể đổ mưa ngay lập tức. Gã đang muốn thừa thắng xông lên, bỗng cảm nhận được một luồng ánh sáng xanh xẹt qua, đó là vô vàn lá trúc đang ồ ạt bay tới!
Diêu An đổ mồ hôi lạnh, hai mắt mở lớn, mặt đầy vẻ kinh hãi!
Cảm giác về sự nguy hiểm trong Tùng Trúc Kiếm càng mãnh liệt hơn.
Hắn cố tình làm động tĩnh lớn như vậy, cũng chẳng thấy ai tới duy trì trật tự, trước kia đã nói những ai vi phạm quy tắc sẽ bị mất tư cách, giờ xem ra đó chỉ là nói cho có mà thôi.

Tùng Trúc Kiếm không có tư cách tới cây cầu!
Diêu An vẫn chưa chết tâm hô lên.
Nhưng người mặc áo trắng kia căn bản không thèm để tâm đến y, mà là nhìn Tùng Trúc Kiếm nói:
Mau đi!


Ta, ta không nên chọc giận… ngươi…
Y muốn dùng tay che mặt, nhưng cánh tay dường như đã bị đông cứng, trên da đã đóng sương, máu ở trong người như ngừng chảy, khiến cho đôi tay của y mất hết tri giác.
Y còn có một tiền đồ tươi đẹp ở phía trước, tại sao lại phải đau đáu trong lòng về sự khinh thường lúc trước của Tùng Trúc Kiếm, y sẽ không chết ở đây thật chứ! Rõ ràng, rõ ràng là cây cầu đang ở ngay kia.
Cái mà lão ta muốn chính là, tất cả mọi người đều tới cây cầu ấy.
Tùng Trúc Kiếm ngẩng đầu nhìn về nơi xa.

Cấm động thủ trên dốc Hoan Hỉ…
Vì có nhiều người tập trung, đại tế ti đã lập ra quy định tương đối nghiêm khắc, nếu như dám ra tay trên dốc Hoan Hỉ, không những phải nhận hình phạt nặng, mà còn mất đi tư cách tới cây cầu lĩnh ngộ, Diêu An căn bản chẳng hề ngờ tới rằng, Tùng Trúc Kiếm lại dám ra tay thẳng thừng.

Cứ cho ông nội ngươi là thành chủ, phá vỡ quy tắc thì cũng chẳng cứu nổi ngươi đâu!

Những quy tắc kia chỉ như vật trang trí, không hề được chấp hành một cách nghiêm chỉnh.
Cứ như là, đại tế ti không hề để tâm đến việc bọn họ có tuân thủ quy tắc hay không.
Không ngờ Tùng Trúc Kiếm vẫn không hề dao động, cũng không buông y ra, tiếp tục đánh đấm, hỏi y.
Sao y lại ngu xuẩn như vậy, chạy tới chọc giận tên sát tinh này làm gì, mà giờ, có hối hận đã không còn kịp nữa.
Tùng Trúc Kiếm liếc xéo gã,
Nàng vốn không phải là tỷ tỷ của ta, nhưng đã nhận ta làm đệ đệ khi còn ở trong bí cảnh, ngươi không tin thì5 đợi tỷ ấy ra ngoài ta gọi cho ngươi xem.
Lần này hắn tới đây còn có một mục đích nữa, nếu như có thể thấy được Tô Lâm An thì để nàng giúp cho chuyện của hắn và Mộc Tường Vi.
Hiện giờ, hắn còn muốn hỏi han Tô Lâm An xem có phải là nàng biết chút nội tình hay không.

Xin lỗi đi, không thì ta sẽ lấy mạng ngươi ngay lập tức!
Cả người hắn tràn ngập sát khí, tựa như có sát thần nhập thân.
Chân hắn giẫm mấy cái lên gương mặt găm đầy lá trúc của Diêu An, đạp gãy cả răng y, mặt mày y nhơ nhớp toàn máu, trông cực kỳ thê thảm.

Tuy rằng có câu lưng dựa cây to dễ hóng gió, nhưng ngươi cũng chỉ có thể là bùn nhơ dưới gốc cây mà thôi. Còn ta, cầm ô che mát, không trói chẳng buộc, sẽ không đến nỗi mà ngay cả việc cưới ai cũng không được quyết định.
Diêu An nói bằng giọng đầy ác ý.
Gã tin rằng, câu này của mình là một lưỡi đao bôi độc, có thể đâm thẳng vào tim Tùng Trúc Kiếm.

Chắc chắn ngươi sẽ cưới được nàng ấy!

Vừa dứt lời, áp lực trên người Diêu An bỗng nhẹ hẳn, y miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn qua khe mắt, chỉ thấy Tùng Trúc Kiếm giơ đấm nói:
Coi như ngươi biết điều!

Tùng Trúc Kiếm đứng ngẩn người một mình dưới gốc cây, vị trí mà hắn chọn là nơi yên tĩnh nhất trên dốc Hoan Hỉ, dù vậy hiện giờ trên dốc Hoan Hỉ có biết bao người, có không ít người đang ở gần, sao vẫn chưa có ai tới! Lẽ nào, y thật sự chỉ có thể xin lỗi hay sao?
Diêu An không có thời gian để nghĩ quá nhiều.

Cút đi, đừng có để lão tử nhìn thấy ngươi một lần nữa.

Diêu An vừa lăn vừa bò mà rời đi, vừa mới được mấy bước, đã nhìn thấy một bóng người im lặng xuất hiện ngay trước mặt.
Y quá thê thảm.
Rõ ràng y cũng là cảnh giới Chân Huyết đỉnh phong, nhưng lại bị Tùng Trúc Kiếm đánh ngã dễ dàng, lực khí huyết của hắn tựa như ngọn núi lớn đè lên người y, khiến cho y căn bản không thể cử động, không còn bất kỳ sức kháng cự nào.
Người ấy mặc một chiếc áo bào màu trắng, đây là người ở bên đại tế ti.

Tùng Trúc Kiếm hắn…
Nhìn thấy người vừa tới, Diêu An như nhìn thấy cứu tinh, định tố cáo ngay, nhưng chẳng ngờ người kia chỉ lạnh lùng nhìn y nói:
Các ngươi ở đây? Đến lượt các ngươi vào rồi.

Dáng vẻ hung ác không sợ trời chẳng sợ đất của Tùng Trúc Kiếm cuối cùng cũng khiến Diêu An hoảng sợ, lắp bắp nói:
Cứu, cứu…

Sao vẫn chưa có ai tới, vừa rồi y đã gào to đến vậy, sao không ai qua đây! Những võ giả cao cấp duy trì trật tự trên dốc Hoan Hỉ đã đi đâu cả rồi? Những người khác của thành Liên đâu?
Khoảng cách gần như vậy, y căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt theo bản năng.

A!
Diêu An đau đớn ôm lấy mặt, trên mặt y đầy những lá trúc, cả đầu đã bị găm thành cây xương rồng.
Gương mặt gã đầy máu, lớn tiếng gào thảm.

Chẳng phải ngươi tự cầm ô hay sao, giờ ta sẽ bẻ gãy ô của ngươi, ngươi còn có thể làm gì đây?
Tùng Trúc Kiếm tức giận khó nén, không chỉ dùng pháp bảo đâm vào mặt đối phương, còn vung ngay ra một quyền, sau khi đánh kẻ kia bầm dập thì giẫm lên,
Trước khi chịu phạt, ta cũng có thể giết chết ngươi.

Nhìn từ dốc Hoan Hỉ, cây cầu ẩn mình giữa sương mù, còn có vô vàn lá trúc bay giữa không trung, che đi tầm mắt. Hắn không rõ tình hình phía ấy rốt cuộc là sao, chỉ là vừa mới ngẩng đầu liếc qua như vậy, đã khiến hắn sợ hãi đến run rẩy.

Bọn họ đã tới cả rồi sao?
Tùng Trúc Kiếm cố đè xuống sự bất an trong lòng, lớn giọng chất vấn:
Sao không gọi ta trước!


Ông của ta là thành chủ, các ngươi lại xếp ta sau những người khác! Tiểu gia ta không vui chút nào.
Hắn vừa phất tay, định rời khỏi dốc Hoan Hỉ chết chóc này, chỉ là vừa nói muốn đi, người mặc áo trắng phía trước bỗng ra tay, tia máu bắn ta từ lòng bàn tay, quấn lấy cổ tay mắt chân của Tùng Trúc Kiếm, định trói chặt lấy Tùng Trúc Kiếm.
Tùng Trúc Kiếm há có thể giơ tay chịu trói, thực lực của hắn không hề thấp, đối mặt với tên áo trắng này cũng không bị rơi vào thế hạ phong. Chỉ có điều, rốt cuộc thì hắn vẫn không dám, Tùng Trúc Kiếm vừa đánh vừa lui, muốn tạm rời khỏi thành Thất Tinh, tốt nhất là có thể tới hội hợp với quân đội thành Đồng Mộc!
Ánh lửa ấy cứ lan mãi đến phương xa, đốt sạch sương mù đang phủ đầy trời, đến ngay cả lớp lá trúc dày đặc cũng bị ngọn lửa nuốt sạch hoàn toàn.
Không còn sự che phủ của sương mù và lá trúc, cây cầu Thần Hoàng cứ vậy mà hiển hiện ra trước mắt mọi người.
Lần này trong đám người của thành Đồng Mộc có Kiều Nhất Miêu, bọn họ đều là chiến hữu đã từng trải qua khảo nghiệm trong bí cảnh, đều có mấy phần dè chừng đại tế ti, có lẽ sẽ bàn bạc được vài thứ.
Nhưng khi hắn xông từ đỉnh núi xuống chân núi, bầu trời đêm đen kịt tựa như bị một lưỡi dao sắc chém nứt, ánh đỏ ngập trời trào ra từ vết nứt ấy, tựa như dòng nham thạch từ thiên hà đổ xuống, ánh đỏ của lửa đỏ đã nhuộm màn đêm thành ban ngày.
Mà lần này, Tùng Trúc Kiếm lại chẳng cảm thấy có gì bất thường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.