Chương 514: Thiên đạo
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 2068 chữ
- 2022-02-06 09:56:17
Ở trong Loạn Vực, khắp nơi đều gần như nhau, thần thức bị hạn chế nên không thể nhìn đến quá xa, vì vậy nàng căn bản khôn8g hề biết tu vi và nguyên thần của mình rốt cuộc đã mạnh đến cỡ nào. Giờ ra ngoài vừa nhìn một cái, sau khi mất đi sự rà3ng buộc, thần thức của nàng tựa như một con ngựa hoang thoát cương điên cuồng tung vó, xuyên qua biển mây, lại nhìn thấy9 Hoàng thành, đến ngay cả thành Thất Tinh ở xa xôi, chỉ cần nàng muốn thì cũng có thể thu hết vào tầm mắt.
Giờ n6àng như một gốc đại thụ, bên trên là những nhánh cây thô to, cành lá sum sê, còn phần dưới là những rễ cây chằng chịt, n5hững rễ cây ấy không ngừng vươn rộng, bao phủ lấy cả đất trời.
Lại càng không thể từ bỏ sắc đẹp của mình! Nếu như thật sự vô dục vô cầu, vậy chẳng phải là đến ngay cả mặt mũi của mình cũng chẳng quan tâm hay sao, vậy thì sao mà nàng làm được.
Đang nghĩ thì lại có một tia sét bổ xuống ngay sau lưng, chỉ cách nàng một trượng, không đánh trúng nàng, tia sét ấy đã đánh thẳng vào ngọn núi cao phía dưới, chỉ sau một tiếng oành, cả ngọn núi đã bị san bằng.
Ở thượng giới, tuy rằng khi tu vi lên cấp cũng sẽ có bình cảnh, nhưng việc vượt qua được các cảnh giới phần lớn là nhờ sự lĩnh ngộ của chính mình, phá vỡ cấm chế của chính mình thì mới có thể lên cấp, chứ không phải là bị thiên lôi đánh tan tác. Điều này, ngoại vực cũng tương tự.
Mấy tia sét khảo nghiệm mà tu sĩ hay gọi là thiên kiếp đó, ở hạ giới thì đó là âm mưu để tịnh hóa không khí, còn ở thượng giới và ngoại vực thì lại chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Sự tiếp xúc của thần thức như rễ cây trải dài đến nơi xa xăm vô tận, xuyên thấu được hết thảy mọi thứ.
Tiếng gió, tiếng nước, tiếng người, chim hót sâu kêu, dã thú rít gào, đến ngay cả những tiếng nỉ non khi tình nhân quấn quýt… Vô vàn âm thanh và hình ảnh bỗng nhiên hiện lên trong biển ý thức của Tô Lâm An, khiến cho biển ý thức của nàng cuộn trào. Chỉ trong tích tắc, đầu nàng xuất hiện một lượng âm thanh và hình ảnh quá khổng lồ, khiến cho nàng đau đầu như bị búa bổ, tựa có tiếng ù ù vang lên trong não, lại như có sấm đánh rền vang, cứ nổ tan từng tiếng một trong đầu nàng, làm cho mặt nàng tái nhợt, hai mắt hoa cả lên, đầu óc hơi choáng váng.
Sao bỗng nhiên lại có thần phạt giáng lâm!
Giọng nói kinh ngạc của đại tế ti Ly Ngộ Thiên bỗng vang lên khiến Tô Lâm An hơi sững lại.
Đại tế ti gọi thiên kiếp là thần phạt! Tô Lâm An bỗng nhận ra được một điều mà mình đã bỏ qua, nàng vẫn đang dùng tư duy của Vân Lai Châu để nhìn nhận vấn đề, tu sĩ Vân Lai Châu độ thiên kiếp mới bị sét đánh, tuy nhiên đó là âm mưu của thượng giới, dùng để rút lấy trọc khí trong cơ thể tu sĩ!
Một tiếng nổ tung trời vang lên, khiến Tô Lâm An tê rần cả da đầu. Cả biển mây bị xoắn nát, sóng biển màu trắng bỗng chốc trở thành một màu đen kịt, tựa như nước mực lan tràn, nuốt lấy từng tấc ánh sáng của thế giới này.
Đây là…
Để cho ấn Công Đức lập ra quy tắc, giết người là ác, không giết là thiện hay sao?
Ta cũng xin ngươi đó, nếu ngươi thật sự làm như vậy thì thiên hạ này mới đúng là xong đời. Tô Lâm An vừa bỉ bôi, vừa chạy đến nơi hẻo lánh không có người. Kết quả nàng nhận ra, nơi im lặng đến chết chóc gần đây nhất, lại chính là dốc Hoan Hỉ cách Hoàng thành không xa. Nơi đó thậm chí còn chẳng có nổi một con kiến, tĩnh mịch như một khu vực chết.
Ta nhớ cha nương của ta.
Liệu đại tế ti có để ta về nhà thăm một chuyến đã không?
Nàng vừa bay vừa nghĩ, rốt cuộc mình phải độ lôi kiếp tầng nào đây?
Theo cách tính của ngoại vực, hình như nàng đang là cảnh giới Hoàng Huyết đỉnh phong thì phải? Cũng chính là cảnh giới Thiên Tiên đỉnh phong của ngoại vực, cảnh giới tiếp theo đó chẳng phải chính là thành Thần hay sao? Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy đã vào cảnh giới Nhập Thần, dù sao thì cũng có chút khó mà tin được!
Lôi kiếp đã lâu không thấy!
Sau khi nguyên thần của Tô Lâm An ngưng tụ, bắt đầu tu hành lại một lần nữa, quá trình vẫn luôn vô cùng thuận lợi, đột phá cũng rất nhẹ nhàng, chưa từng gặp phải lôi kiếp gì đó.
Trong Loạn Vực không có đám mây trắng như vậy đâu!
Có gió, có gió kìa!
Cho nên, tại sao giờ lại có thiên kiếp? Rốt cuộc chuyện này là sao!
Tô Lâm An đầy một bụng nghi ngờ, cũng vào đúng lúc này, trong đầu nàng bỗng có một giọng nói xuất hiện:
Thiên đạo đã sắp sụp đổ, sức mạnh quy tắc yếu đi, sau đó sẽ là quần ma loạn vũ, sinh linh lầm than. Ta là thần khí ấn Công Đức, nhận lệnh vào lúc nguy nan, chế tạo ra quy tắc mới, chấp chưởng Thiên đạo.
Trong bí cảnh hồ Thiên, những đệ tử thí luyện kia có tu vi cũng đã tăng lên nhanh chóng, nhưng không hề bị sét đánh.
Sấm sét, đối với họ mà nói có tác dụng luyện thể. Căn bản không phải là kiếp nạn như Thiên đạo làm ra với những tu sĩ ở giới tu chân tu hành trái ý trời.
Tuy rằng giới tu chân đã lâu rồi chẳng có ai thành Thần, nhưng những phỏng đoán liên quan tới cảnh giới Nhập Thần vẫn có. Tuy thế, cho dù có là loại nào đi chăng nữa thì Tô Lâm An nàng đều không làm được.
Nàng còn có rất nhiều thứ không thể buông bỏ.
Tô Lâm An không đáp lại những lời ngốc nghếch này của hắn.
Lần này nàng không để thần thức vươn ra quá xa, sau đó chợt nhận thấy Hoàng thành như có gì đó không ổn, xung quanh cũng tràn ngập tử khí!
Không thể bỏ những người thân và bạn bè ấy.
Không thể bỏ Mục Cẩm Vân.
Mây dày thật đấy, chẳng nhìn nổi ngọn núi phía dưới nữa.
Hắn cúi đầu nhìn, còn cười hề hề mà vươn tay ra sờ lấy đám mây ở dưới, giống như thiếu nữ đang bơi thuyền dạo hồ, dùng tay khẽ chạm lên mặt nước. Động tác này nếu như là nữ tử làm chắc chắn là một cảnh đẹp mắt vui lòng, thế nhưng đổi thành một đại hán tử mặc vỏ cây với tư thế của tiểu nữ nhi này, đúng là hơi gai mắt.
Không biết giờ nhà ta thế nào rồi.
Thần thức ở trong Loạn Vực bỗng nhiên mạnh hơn, còn nàng thì có phần chưa thích ứng kịp, nàng quá sơ suất rồi!
May mà nguyên thần của nàng đã mạnh lên, cũng có thể tự mình cân nhắc, sau khi thấy không ổn thì lập tức thu về, cũng không tạo ra tổn hại gì lớn cho bản thân. Sự thu phóng này chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc, Sơn Thu Đường ở bên không hề nhận ra nàng có gì khác thường, vẫn còn đang hưng phấn mà ngắm nhìn khắp nơi, nói liên miên không ngưng nghỉ:
Từ sau khi ta vào đó, chưa từng được ra ngoài lần nào nữa, sắp không nhớ nổi bên ngoài như thế nào rồi!
Trong biển ý thức, phần dưới ấn Công Đức đen như mực, phần trên thì xanh mơn mởn, đối lập rõ ràng. Cành lá của cây đại thụ bên trong rung mạnh, như bị gió thổi cho nghiêng ngả. Tuy nhiên, kết hợp với lời nó vừa nói, Tô Lâm An biết, khí linh trong ấn Công Đức giờ chắc chắn là vui đến mức khoa tay múa chân, biểu hiện ra chính là đại thụ đã nghiêng ngả không ngừng.
Chỉ là một ngụy thần khí mà thôi, thế mà cũng dám tự xưng là thần khí, thật không biết xấu hổ!
Nàng vẫn là con cưng của Thiên đạo, tia sét thứ nhất đã đánh chệch rồi, ấy là đang nhắc nhở nàng đó!
Nghĩ vậy, Tô Lâm An chỉ có thể để Sơn Thu Đường để ý người gỗ, còn mình thì bay lên, cố hết sức bay tới khu vực không có người, tránh cho lôi kiếp ảnh hưởng đến những người vô tội.
Chỉ có điều còn chưa kịp nhìn kỹ, trong đầu nàng bỗng có một cảm giác khủng bố lạ kỳ ập tới, tựa như có nguy hiểm tột cùng nào đó sắp giáng xuống người nàng, khiến nàng lạnh sống lưng, sởn gai ốc.
Giờ là lúc cấp bách, Tô Lâm An đập một chưởng xuống, để Ngũ Hành Bàn đột ngột tằng tốc, nhảy vọt về phía trước một đoạn dài. Cũng vào đúng lúc này, sắc trời chuyển tối, sau đó, một tia kinh lôi từ trời cao giáng xuống, nổ vang cách nàng không xa.
Nàng có lẽ là người đầu tiên trong giới tu chân không thể tin vào chuyện bản thân lên cấp quá nhanh.
Cứ cho là tính cả khoảng thời gian tu luyện vào ngàn năm trước, thì việc nàng chạm tới cảnh giới Nhập Thần cũng quá nhanh rồi? Làm sao đây, nàng hơi bị sợ đó! Trên người chẳng có thứ gì, tâm cảnh thật ra cũng chưa hề điều chỉnh hẳn hoi, nếu như không vượt qua được thì phải làm thế nào đây? Chẳng phải nói là muốn thành Thần thì cần phải có tâm như nước lặng, vô dục vô cầu, mới có thể chạm tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất sao? Hoặc là bao dung thiên hạ, thương xót chúng sinh, hoặc là một lòng theo đuổi thực lực, coi chúng sinh trong thiên hạ như không, tóm lại, không bị xoắn xuýt bởi tình cảm đặc biệt, không ràng không buộc, tự tại trường sinh.
Nhưng đây cũng chỉ là vì vốn dĩ tu vi của nàng cũng đã cao, sức mạnh tinh thần vẫn luôn vượt xa nhục thân, lên cấp chẳng qua chỉ là về lại cảnh giới ban đầu, tất nhiên không cần phải có lôi kiếp luyện thể. Hơn nữa, sau này đổi thành cơ thể củ cải, nghe nói Yên La bạch ngọc bẩm sinh đã có cảnh giới Thiên Tiên, trước kia nàng vẫn chưa hề chạm tới cảnh giới ấy, cho nên cũng chưa gặp phải lôi kiếp. Nào ngờ lần này ra khỏi Loạn Vực, tu vi tăng vọt, lại đúng lúc nàng không hề đề phòng, thế nên thiên lôi mới giáng xuống sao?
Không đúng, cũng không phải là không hề đề phòng! Sự cảnh tỉnh đột ngột vừa rồi, chẳng phải chính là điềm báo hay sao.
Không ngờ ngươi lại nói chuyện được, cuối cùng ngươi cũng mở miệng rồi hả? Khí linh nhà ngươi trông thế nào? Ta nói cho ngươi biết, ngươi suốt ngày tự kỷ như vậy là không được đâu.
Khoa Đẩu Hỏa cũng nghe thấy giọng nói trong ấn Công Đức, ánh lửa trên người nó không ngừng đổi màu, tựa như một chiếc cầu vồng, khiến cho ấn Công Đức vốn chỉ có hai màu vô cùng âm trầm nom cũng rực rỡ, sáng sủa hẳn lên.
Màu trên người ta nhiều hơn ngươi!
Khoa Đẩu Hỏa tiếp tục ầm ĩ. Nó vốn là lửa ba màu, giờ thành bốn màu rồi, còn ấn Công Đức chỉ có mỗi hai màu, so ra nó xấu xí hơn nhiều. Nói cách khác, ấn Công Đức không đẹp bằng nó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.