• 2,159

Chương 521: Thụ yêu


Thực lực mạnh mẽ, khác hẳn khi xưa.

Cằm hơi nhếch lên, nụ cười như có như không, còn cả sự đắc ý không giấu được tron8g mắt, trông nàng cứ như một con mèo vừa trộm được cá, lại tựa con công trống đang nóng lòng xòe đuôi, ưu nhã lại rụt rè kho3e khoang bộ chim hoa lệ của mình.

Thực lực vượt xa hắn, chắc chắn là nàng rất vui.
Cây cầu dài màu máu cuối cùng đã lại thông lối hàng rào nối liền ngoại vực và giới tu chân. Vào khoảnh khắc mặt cầu nối liền, cây cầu chấn động cực mạnh, một lượng phong ấn lớn được đồng thời kích hoạt, vô số ánh sáng vàng kim bốc lên, tạo nên vô số thanh trường kiếm, kiếm trận hung lệ nháy mắt được hình thành, hàng ngàn hàng vạn kiếm ý cùng lúc phóng lên, bổ mạnh về phía cây cầu dài.
Đúng vậy, cây cầu gãy đã được nối liền, nơi liên thông với giới tu chân vẫn là nơi đó, bọn họ không thể thay đổi vị trí kẽ nứt. Mà ở đó, tất nhiên sẽ có vô vàn lớp phong ấn đã được bố trí. Bọn họ kiêng kỵ Thiên Ma tới vậy, con đường mà Thiên Ma có thể sẽ xuất hiện tuyệt đối được canh gác cẩn mật, trấn áp nặng nề!
May mà nàng của bây giờ đã không còn là nàng của trước kia.
Nàng thấy hơi đau lòng, lại hơi hả hê, luôn có cảm giác trời đất đã xoay vần, ngươi mà cũng có ngày hôm nay. Nàng ngoái lại nhìn, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt ươn ướt, chút hả hê đó đã biến mất tăm, trước gương mặt khẽ cười yếu ớt đó, trái tim nàng như bị bắn trúng, lúc này liền thốt ra lời an ủi, nói:
Cố chịu một chút, cây cầu đang được sửa lại, ta còn phải tập trung quan sát, chờ cầu đã nối xong, ta sẽ giúp ngươi.


Ừ.
Một tiếng rất khẽ, mềm như lông vũ phất qua khiến trái tim nàng ngứa phát sợ.
Trái tim ngưa ngứa, mà tay thì càng ngứa hơn, Tô Lâm An khẽ nhéo một cái ở hông hắn, bỗng nàng có cảm giác lúc này mình không khác gì một nữ ma đầu háo sắc. Vốn dĩ nàng còn hơi chột dạ, song nghĩ lại hồi trước hắn hơi tý là hôn nàng, bất kể nàng có đồng ý hay không, còn từng uy hiếp sinh mạng nàng, động cái là ta muốn giết ngươi, chút chột dạ đó lập tức đã biến thành mây khói.
Ừm…
Mục Cẩm Vân điều chỉnh tâm trạng cực nhanh.
Khi thực lực không đủ, hắn chỉ đành thay đổi chiến thuật. Chỉ có điều, lúc này hắn không thể nói quá nhiều, cơ thể vốn đã suy yếu, mùi trên người Tô Lâm An còn khó thích ứng vô cùng, hắn sợ hắn bị làm cho mơ hồ, sẽ vô thức nói lời không hay.
Trong giây phút sinh tử, nàng còn lo cho người đàn ông khác!
Mắt Mục Cẩm Vân âm u, con ngươi khẽ co lại.
Tô Lâm An cảm giác được cơ thể Mục Cẩm Vân bỗng trở nên căng cứng, nhưng nàng cũng không có thời gian để trấn an hắn, nàng cao giọng nói:
Tùng Trúc Kiếm, hãy đưa nó cho hoa linh Tường Vi!

Hơi thở của nàng càng ngày càng khiến hắn khó chịu, hận không thể cách nàng thật xa. Nhưng sự sợ hãi của cơ thể và sự chán ghét từ bản năng luôn bị ý chí của hắn kiềm nén, bắt đầu từ khi cổ Phệ Tâm phát tác đến giờ, hắn đã quen rồi.
Rõ ràng khó chịu đến mức không thở nổi, nhưng hắn vẫn níu chặt lấy vạt áo của nàng.
Mục Cẩm Vân quyết định nhắm chặt mắt, giữ chặt tay áo nàng, trưng ra dáng vẻ vừa tiều tụy lại đáng thương.
Tô Lâm An:


Tiểu biến thái bỗng tỏ ra yếu đuối thế này khiến trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc, đột nhiên không còn lệ khí và sự sắc bén nữa, cứ như đã biến thành một người khác vậy.
Nhìn mềm mại yếu ớt, lại ngoan ngoãn đáng yêu, không khác gì con cừu nhỏ có một tia huyết mạch Bạch Trạch mà lúc trước nàng nuôi trên núi, thật muốn véo hắn hai cái, vuốt ve đầu hắn.
Nói cách khác, bọn họ đã không còn đường lui, phải lập tức xông vào giới tu chân, dù cho phía trước có vô vàn phong ấn, chờ đợi bọn họ là những tu sĩ mạnh nhất giới tu chân, thì họ cũng phải xông về phía trước. Nếu không thì, rất có thể họ sẽ lạc giữa hư không vô tận, thậm chí sẽ bị một cơn lốc trong kẽ nứt xé xác.
Con đường này vốn dĩ đã nằm trong kẽ nứt bất ổn, dùng máu thịt thần hoàng nối hai vùng trời đất xa xôi vào với nhau, khiến chúng cách nhau rất gần. Một khi con đường này sụp xuống, bọn họ bị rớt lại trong kẽ nứt bất ổn, chưa kể khi cây cầu sụp đổ còn có thể dẫn đến kẽ nứt cũng sụp theo, sức mạnh giằng xé lúc đó còn mạnh hơn gió lốc trong hư không vô tận hàng trăm, hàng ngàn lần.
Lúc trước hắn có thể trốn trong nhục thân, miễn cưỡng kiên trì được từ giới tu chân tới ngoại vực cũng là nhờ nguyên thần may mắn được Tô Lâm An tư dưỡng, cuối cùng được Tô Lâm An cứu nên mới nhặt được cái mạng về, nhưng tình hình hiện giờ còn hung hiểm hơn khi ấy.
Nữ vương năm đó còn phải nhờ tới cây cầu này mới có thể đi từ ngoại vực tới giới tu chân. Giờ Tô Lâm An đã mạnh hơn, nhưng vẫn thua xa nữ vương, bởi vậy, bọn họ phải tranh thủ trước khi cầu sụp xuống, kẽ nứt nổ tung, vào được giới tu chân!

Nàng đang làm gì vậy!

Mục Cẩm Vân thấy Tô Lâm An không nhanh chóng rời đi, còn tiếp tục vẩy máu xuống ngoại thành, rồi còn cắt một đoạn tóc dài, nhét ngay cho Tùng Trúc Kiếm bên dưới cầu, đẩy cả Tùng Trúc Kiếm và người đàn ông kia ra xa khỏi cây cầu.
Mục Cẩm Vân cũng không hề9 cảm thấy ghen tỵ hay mất mát, nàng vui là được. Đương nhiên, hắn cũng phải tích cực tiến lên, nếu không, nhỡ như nàng nhìn 6thấy một người nào đó đẹp hơn rồi bị câu đi mất, hắn chẳng phải sẽ không có cách nào giữ nàng lại được hay sao.
Mục 5Cẩm Vân thoáng chốc đã cảm thấy nguy cơ trùng trùng, nguyên thần của hắn về lại cơ thể, hai hàng lông mày lập tức nhíu chặt lại thành hình chữ bát. Sau đó, Mục Cẩm Vân cực kỳ yếu ớt tựa vào lòng Tô Lâm An, nửa người trên dựa dính chặt trên người nàng, chân mày đang nhíu vừa dán vào người nàng đã giãn ra, hắn khàn giọng, nói:
Đau.

Lúc nói còn khom người, cả khuôn mặt gần như chôn cả trong hõm cổ nàng.
Ở ngoại vực nàng còn có thể làm đệ nhất thiên hạ, đến giới tu chân, nàng chẳng khác nào thiên thần hạ phàm, chỉ là mấy cái phong ấn, căn bản không đáng để nhắc tới. Dù cho hai nghi chủ có cùng xuất hiện cũng chẳng làm nàng sợ hãi mảy may.
Nhưng đúng lúc này, Mục Cẩm Vân đột nhiên lên tiếng:
Không ổn.

Cơ thể hiện giờ của hắn là từ xác thịt thần hoàng ngưng tụ nên, có thể cảm nhận được tình hình nhạy bén hơn cả Tô Lâm An. Hắn biết rõ, máu thịt mới bổ sung dù sao cũng khác với thần hoàng, hai đầu cây cầu này có liền lại với nhau thật, nhưng hoàn toàn không thể chống đỡ được bao lâu. Máu thịt bài xích lẫn nhau, mặt cầu chẳng mấy chốc sẽ sụp ngay.
Tô Lâm An là Thần tộc, con gái của nữ vương, cũng không thể trơ mắt đứng nhìn võ giả của một thành trì cứ thế bị trùng Huyết Duyên ký sinh hết, cuối cùng trở thành những quái vật hoàn toàn mất đi lý trí. Nếu không ra tay ngăn lại, e rằng không chỉ mỗi thành Mai sẽ phải gặp kết cục này.
Bởi vậy nàng còn phải dùng máu của mình rải xuống thành Mai, cố gắng xua đuổi đám trùng Huyết Duyên kia, làm phép với khoảng cách dài như thế này, xét cho cùng cũng làm nàng mệt mỏi hơn rất nhiều.
Nàng che chở Mục Cẩm Vân đi về phía trước, lại đi thêm một đoạn đường, rừng trúc phía trước đã hoàn toàn sụp xuống, mà cây cầu dưới chân rốt cuộc cũng đã nối liền với kẽ nứt thông tới giới tu chân, kích hoạt những trận pháp được ẩn giấu trong đó.

Dù sao ngươi cũng chẳng đánh lại ta, ta muốn đùa giỡn ngươi thế nào mà chẳng được, cuối cùng thì ngươi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà chịu đựng thôi.

Đang nghĩ vậy, chợt nghe thấy hắn khẽ hừ một tiếng, Tô Lâm An vội vã điều chỉnh tư thế, để hắn dựa cho thoải mái hơn. Nàng còn sử dụng linh khí, cẩn thận che chở cho hắn, chỉ sợ mùi máu trên cầu và gió từ rừng trúc bay tới làm hắn khó chịu.
Vừa để ý cây cầu và rừng trúc, vừa quan tâm Mục Cẩm Vân, còn phải phân tâm trông chừng thành Thất Tinh. Nàng phát hiện ra, tình hình bên thành Mai ngày càng bất ổn, những võ giả sa ngã và trùng Huyết Duyên đang không ngừng xâm lấn. Võ giả thành Mai không hề có chuẩn bị trước, lại không có thành chủ và linh mộc bảo vệ, giờ bọn họ như một đống cát rời rạc, cả tòa thành chẳng mấy chốc đã rơi vào tay giặc.
Sau khi cầu gãy, nàng không biết bao giờ mới có thể trở lại ngoại vực. Mà hiện giờ ngoại vực vô cùng hỗn loạn, một loạt những sắp đặt của đại tế ti đã làm cho ngoại vực thủng lỗ chỗ.
Thành Thất Tinh đang đứng trước nguy cơ bị trùng Huyết Duyên tấn công.
Máu của nàng chỉ có thể tạm thời áp chế trùng Huyết Duyên.
Thứ quái vật như trùng Huyết Duyên này, ngay cả thần hoàng và nữ vương năm xưa cũng không thể tìm được cách để giải quyết triệt để. Loại sinh linh này như thể đã trốn thoát khỏi bàn tay của Thiên đạo, hoàn toàn không chịu sự hạn chế của Thiên đạo nữa.
Thành Mai không có linh mộc bảo vệ, như vậy sẽ luôn là một uy hiếp lớn.
Nàng mong rằng, hoa linh Tường Vi đã từng giúp đỡ nàng cùng với Tiểu Lục có thể nhờ vào những chiếc rễ Yên La bạch ngọc này mà lớn lên, trở thành một linh mộc có thể bảo vệ cả tòa thành, như vậy, mới có thể thật sự giải quyết được cốt lõi vấn đề.
Thời gian cấp bách, chuyện mà nàng có thể làm chỉ có nhiêu đó.

Tùng Trúc Kiếm đang hôn mê thì bị một tiếng quát lớn đánh thức, đầu óc chưa tỉnh táo hẳn, còn chưa lấy lại được tinh thần, đã thấy trong tay mình cầm một nhúm tóc.

Tóc đen mềm mại trơn tuột, còn có mùi thơm nhàn nhạt.

Hiển nhiên là tóc của phụ nữ.

Trong lòng hắn ta nao nao, vừa muốn vứt đi đã nghe thấy đối phương gọi tên hắn ta, rồi dặn:
Hãy đưa nó cho hoa linh Tường Vi.


Nghe thấy hai chữ Tường Vi, hắn lập tức tỉnh hẳn, giật mình ngồi bật dậy, hỏi:
Tường Vi ở đâu?


Từ bản năng, hắn cảm thấy lọn tóc trong tay vô cùng quan trọng, không dám ném đi, nhưng vẫn phải cố giải thích:
Đây không phải tín vật đính ước với nữ nhân đâu nhé…

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.