• 2,167

Chương 525: Ngã xuống


Hòn đảo này dùng làm gì, khi nhìn tới đây trong đầu Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân đã tương đối rõ ràng.

Bầu trời phía trên đảo có kế8t giới, thế nhưng đối với Mục Cẩm Vân mà nói thì kết giới chẳng gây khó khăn gì cho hắn cả. Hắn dẫn Tô Lâm An tới gần đảo mà không đán3h động bất cứ ai, đi tới nơi dồi dào linh khí nhất trên đảo. Nơi đó là một cái hồ, bên bờ hồ có một tảng đá xanh đứng sừng sững, trên 9có khắc hai chữ
Hồ Kiếm
.
Đang suy nghĩ đột nhiên Tô Lâm An cảm thấy ngực đau nhói, ngay sau đó lá non của nàng run rẩy, nhanh chóng khô héo với tốc độ nhanh chóng bằng mắt thường cũng có thể thấy được. Lá xanh cũng vàng một nửa, trên phiến lá còn xuất hiện một cái lỗ nhỏ như bị sâu gặm.
Mục Cẩm Vân biến sắc, hắn liên tục rót linh khí vào bên trong quả cầu, đồng thời hỏi:
Nàng sao vậy?

Tô Lâm An cũng muốn thi triển phép thần thông xem có thể cảm ứng được bọn họ hay không, nhưng lúc này nàng đang bị Thiên đạo để ý, chỉ có thể ngoan ngoãn trốn ở nơi linh khí mỏng này, ngay cả nguyên thần cũng không dám thi triển gì đó quá nhiều. Bởi vậy, đương nhiên cũng không có cách nào quan sát được động tĩnh của bọn họ.
Vũ Thương, Tiểu Bạch, trấn Thanh Thủy đều ở trên người phân thân kia của nàng, mà bọn họ lại ở bên trong kết giới phong ấn, chắc là không có chuyện gì đâu.
Kết hợp những lời vừa rồi với tình hình trên đảo, người chết nằm la liệt trong những căn nhà tam giác, Tô Lâm An đã hiểu được đại khái.
Lúc trước kiếm linh đã rút lấy thọ nguyên của tín đồ, thực lực đột ngột tăng nhanh, mà nơi này chính là nơi tập trung các tín đồ của nó. Những người ấy bị nhốt và nuôi dưỡng ở trên hòn đảo cô lập này. Hằng ngày phải cầu nguyện, cung cấp niệm lực cho nó, tới lúc mấu chốt còn phải bỏ cả mạng sống.
Tô Lâm An thở hổn hển.
Lúc lâu sau nàng mới bình tĩnh lại, yếu ớt nói:
Phân thân kia của ta, bị diệt rồi.

Một chưởng đánh xuống từ trong hư không lúc trước cũng không làm kinh động tới những người này. Nơi này vốn là ranh giới hư không, vô cùng hoang vắng, quanh đảo đều là công trình do con người xây dựng. Bọn họ ở đây không phải là để canh chừng phong ấn mà là để cung cấp niệm lực cuồn cuộn không ngừng cho kiếm linh. Bọn họ, chỉ là tín đồ mà thôi.
Dĩ nhiên, thân phận của Lục Uyển Nghi và Tiểu Ngũ cao hơn một chút. Bọn họ là người quản lý tín đồ, là đệ tử ngoại môn của tiên tôn, phụng mệnh hầu hạ kiếm linh. Chuyện ở nơi đây đơn giản lại không có quá nhiều tranh chấp lợi ích, bởi vậy tu vi của bọn họ không cao, lại bởi không có chống lưng ở trong nội môn nên cũng chỉ có thể coi là mấy nhân vật bé nhỏ.
Lục Uyển Nghi mở mắt, lắc đầu một cái.

Tiểu Ngũ, có bao nhiêu người chết?

Có điều vẻ mặt tiểu đồng lúc này vô cùng sợ hãi, hai mắt ngập nước.

Lục sư tỷ, vẫn chưa liên lạc được với sư tôn sao? Nhất định kiếm linh đã xảy ra chuyện!

Lúc này cả tiên tôn lẫn kiếm linh đều không liên lạc được, trong lòng bọn họ thấp thỏm, rồi lại không biết phải làm sao mới ổn thỏa.
Cuộc nói chuyện của bọn họ truyền thẳng vào tai của Mục Cẩm Vân và Tô Lâm An.
Những người sống sót ở châu Vân Lai đã bị phát hiện.
Ban đầu hoang chủ của Thu hoang Thu Mộc Ca chính là người mà Khương Chỉ Khanh đắc tội, cũng chính y là vị đại năng đã một chưởng hủy diệt Thập Vạn Đại Sơn của châu Vân Lai. Y chưa từng có ý định buông tha bất kỳ ai, sau khi cho rằng Khương Chỉ Khanh đã chết thì sự chú ý của y đã đặt trên những người trốn thoát khỏi châu Vân Lai.
Trong hồ kiếm có rất nhiều phôi kiếm, nằm chằng chịt dưới đáy hồ, làm
hàng xóm
với đám củ sen dướ6i đó.
Ở giữa hồ là một mảng hoa sen rộng lớn, một tòa lương đình được xây trên một phiến lá sen khổng lồ. Bên trong đình có mà5n lụa mỏng màu hồng tung bay, cẩn thận nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, tấm lụa mỏng kia không phải là vải mà là được làm từ cánh hoa sen. Chính giữa lương đình có một đài sen, bên trên là một cô gái mặc bộ đồ màu hồng nhạt với gương mặt đầy lo lắng đang nhắm chặt mắt. Bên cạnh nàng ta còn có một tiểu đồng ôm kiếm, tóc buộc chỏm bằng dây đỏ dựng ngược lên trời. Tiểu đồng đó trông trắng trẻo, mập mạp, cánh tay tròn lẳn hệt như củ sen dưới đáy hồ, cực vui mắt.

Người phàm chết cả rồi, có phải tiếp theo sẽ tới lượt chúng ta không?
Nếu kiếm linh tiếp tục rút lấy thọ nguyên, vậy thì kết cục của bọn họ đã rất dễ đoán...

Thiên Ma ngoại vực lại tới sao? Trừ Thiên Ma ngoại vực ra, không ai có thể khiến kiếm linh phải trả cái giá đắt như vậy!
Tiểu Ngũ nói liền một tràng. Nhắc tới Thiên Ma ngoại vực, cơ thể Tiểu Ngũ cũng phải run rẩy.
Ánh mắt Lục Uyển Nghi nhìn thanh kiếm Tiểu Ngũ ôm trong lòng, thanh kiếm này cũng không phải kiếm linh thật, chỉ là cầu nối liên lạc với kiếm linh mà thôi. Tiểu Ngũ nghe thấy lời của Lục Uyển Nghi chợt lắc đầu,
Lúc sư tỷ liên lạc với sư tôn, đệ cũng đã thử nhưng không thấy có phản ứng.

Nỗi sợ hãi khi không biết gì hết lại càng dọa người.
Tu hành ở thượng giới còn tàn nhẫn hơn việc tu hành dưới hạ giới bọn họ. Vì thứ gọi là niệm lực mà biến giới tu chân tốt đẹp thành địa ngục, so với Thiên Ma ngoại vực, những kẻ này còn đáng sợ hơn nhiều, thế nhưng họ còn tự nhận mình là tiên, đúng là nực cười muốn chết.
Tin tưởng và thờ phụng củ cải đại tiên còn tốt hơn, nàng đã rất thật lòng thật dạ đối tốt với người dân trong trấn Thanh Thủy, cũng chẳng biết giờ bọn họ thế nào rồi?

Chỉ có người phàm chết?
Nghe thấy tin này, rõ ràng Lục Uyển Nghi cũng thở phào nhẹ nhõm,
Có lẽ kiếm linh đã giải quyết xong rồi?

Nếu đã không liên lạc được với tiên tôn, vậy bọn họ thử liên lạc với kiếm linh xem sao.
Sau khi phân thân chết, máu sẽ quay trở về lại bản thể, bản tôn sẽ lập tức biết đã xảy ra chuyện gì, giống như chính bản thân nàng đã trải qua chuyện đó vậy. Có điều lần này, Tô Lâm An chỉ nhận được một vài hình ảnh rời rạc, người tấn công nàng có thực lực rất mạnh, có năng lực giống với Mục Cẩm Vân lúc trước. Tinh huyết phân thân của nàng bị người ta chặn lại nuốt lấy, vì thế mà tin tức truyền về cực kỳ rời rạc, ít ỏi. Mặc dù là vậy, nàng vẫn nhận được một vài tin tức quan trọng đủ để nàng đoán được chân tướng.
Những hình ảnh kia đột ngột truyền tới, sau khi nàng hiểu rõ tất cả, lòng Tô Lâm An trĩu nặng!

Người phàm bên linh viện hầu như đều chết cả.
Lúc Tiểu Ngũ nhắc tới những người phàm mà chẳng hề có chút đau buồn nào,
Kiếm linh đã rút lấy một trăm năm thọ nguyên.
Nó cũng bị rút mất thọ nguyên chứ không hề vì nó là tiểu đồng ôm kiếm mà có thể may mắn tránh khỏi. Chỉ có điều nó là tu sĩ, tuổi còn nhỏ, rút mất một trăm năm thọ nguyên cũng không phải vấn đề gì to tát.

Rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà kiếm linh lại cần rút một trăm năm thọ nguyên của chúng ta để đối phó?

Y liên tục tìm kiếm, cuối cùng tìm thấy đồng bằng Cổ Tỉnh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.