• 2,159

Chương 534: Giết ông ta


Một sợi tóc của ông ta cũng có thể giết chết tất cả những người ở nơi này.

Nhìn cái đầu đầy tóc kia, mí mắt Trữ Tần nháy l8iên tục.

Lúc Ma quân Phệ Hồn nói ông ta là Tô Tiễn, cả người ông ta lại toát ra mùi máu tanh, khiến Trảm Nhất Đao sợ hết 3hồn hết vía.

Làm sao bây giờ?


Giết hay không?
Người này giữ lại sẽ là tai họa!

Không thể để ông ta sống!
Sau khi Ma quân Phệ Hồn hôn mê, sợi dây thừng bằng khí đen mới thả Lục Ý ra. Nàng ta rơi xuống từ trên không, sau khi bước tới bên cạnh Ma quân Phệ Hồn, nàng mới lãnh đạm nói.
Tô Tiễn cúi đầu nhìn một cái, tay thả lỏng, ném Trảm Nhất Đao xuống, lại bắt đầu ôm đầu giật tóc.
Trữ Tần phát hiện có tác dụng, bèn kêu lên:
Cực kỳ nhiều, chúng ta đều có, để bọn ta lấy hết ra cho ngươi nhìn!
Trên người hắn chỉ có một, nhưng những người khác lại có rất nhiều. Nếu là đám người Lý Chiêu Chiêu và La Phi Diệp cũng ở đây có thể lấy ngay ra một đống.
Trên người Trữ Huy cũng có nhưng là hình củ cải bằng bông, trên đầu còn có dây treo để treo trên cây. Hắn cũng nhanh chóng lấy ra, còn rất can đảm mà lắc trái lắc phải trước mặt Tô Tiễn.
Tiểu Bạch biết Tô Lâm An cực kỳ nhung nhớ ông nội của nàng.
Nó lắc đầu, nói:
Ta không biết.

Tô Thỏ liền nói:
Giết, phải giết ông ta. Ông ta không chết thì chúng ta chết, chuyện này còn phải lựa chọn sao?

Nhận ra uy áp trên người đã giảm bớt, Trữ Tần vội vàng thò tay vào trong túi, nói:
Tượng vỡ cũng không sao cả, chúng ta còn có rất nhiều, lớn nhỏ đều có.

Trong túi trữ vật của hắn cũng có tượng cỡ nhỏ của đại sư tỷ, cũng là bằng bạch ngọc.

Nhìn này!

Bọn họ chỉ có suy nghĩ rằng, ma đầu ác độc, mà Củ cải đại tiên của bọn họ là tiên, tiên thì có thể trấn ma?
Sau khi mở bức họa to đùng đó ra rồi, người kia hét lớn:
Yêu ma, thấy đại tiên còn chưa chịu chết!

Tô Tiễn lần nữa ngẩng đầu, sau khi nhìn Tô Lâm An vô cùng sống động trên bức tranh, khóe mắt ngấn lệ, ông ta thấp giọng nói:
An An.

Sau lưng, các tu sĩ trấn Thanh Thủy cũng phản ứng rất nhanh, đã bắt đầu lục tục lấy ra.
Tất cả các loại tượng của Tô Lâm An, dù là bằng gỗ hay ngọc thạch, dù là dáng vẻ củ cải hay hình người đều được lấy ra, còn có người lấy ra một quyển trục rồi vội vàng mở ra.
Bọn họ không biết rốt cuộc người trước mặt có mối quan hệ như thế nào với Tô Lâm An.

Thần trí ông ta mơ hồn, lúc là Tô Thừa Vận, lúc là Tô Tiễn. Nhưng chỉ cần ông ta từ từ khôi phục thì chắc chắn Tô Tiễn sẽ chiếm quyền kiểm soát cơ thể, tới lúc đó chúng ta chết chắc.
Lục Ý nói chắc như đinh đóng cột.
Hung danh của Ma quân Phệ Hồn cực kỳ vang dội, thiên hạ không ai không biết, không ai là chưa từng nghe đến.
Cho dù là lúc trước, bọn họ cũng không dám nhắc tới cái danh hiệu này, chỉ là nói ra bốn chữ này thôi mà cả hai đều cảm thấy sợ hết hồn hết vía.

Ta là giới chủ Ma giới, Tô Tiễn!
Ông ta ngẩng đầu nói:
Các ngươi chỉ có thể thần phục ta.

Niệm l9ực tinh thuần nhất, tuy số lượng không nhiều, chỉ có mấy chục ngàn người, nhưng niệm lực bọn họ cung cấp có thể hơn cả triệu ngườ6i, và tác dụng lại càng nhiều hơn. Có niệm lực của những người này, vết thương của ông ta cũng sẽ khôi phục nhanh hơn.
Ch5ỗ này khá được, lại còn ở trong mắt gió hư không, ông ta ở lại đây dưỡng thương là hay nhất.
Trữ Tần hít sâu một hơi,
Ta có lời muốn nói.

Dưới uy áp mạnh mẽ, hắn có thể nói ra mấy chữ này cũng là đã dùng hết sức lực.
Tô Tiễn gật đầu, giảm bớt uy áp,
Nói.

Gã có chết cũng không muốn khuất phục.
Lúc gã muốn nói ra hết câu, thì Trữ Tần bên cạnh đã nơm nớp lo sợ mở miệng:
Ta, ta, ta...

Khóe miệng Tô Tiễn cong lên, liếc nhìn nói:
Ngươi đồng ý thần phục?

Nhân vật nguy hiểm như vậy, tuyệt đối không được có tâm lý may mắn. Ai mà biết được lần tới ông ta tỉnh táo rốt cuộc là Tô Tiễn hay Tô Thừa Vận! Bất cứ một sai lầm nào, các nàng cũng đều không gánh vác nổi hậu quả, nàng ta cùng tất cả mọi người đều sẽ phải chôn thây chốn này.

Nhưng Tô Thừa Vận là ông nội của đại sư tỷ, đại sư tỷ vẫn luôn tìm kiếm ông ấy.
Trữ Tần do dự.

Các ngươi tới từ hạ giới, ông nội ở hạ giới của nàng đương nhiên chỉ là một phân thân.
Lục Ý vẫn giữ nguyên ý kiến,
Phân thân không thể ảnh hưởng tới bản tôn. Lúc này nguyên thần của ông ta bị thương dẫn đến thần thức có vấn đề. Đây chính là cơ hội tốt nhất.
Nàng ta nhìn về phía Trảm Nhất Đao, Trảm Nhất Đao rất có uy tín với người dân trấn Thanh Thủy, nàng ta cần sự ủng hộ của Trảm Nhất Đao.
Mặc dù thực lực của nàng ta được coi là mạnh nhất ở đây, nhưng giết ông nội của chủ nhân, quyết định này nàng ta không thể đưa ra một mình.
Nàng ta không gánh nổi hậu quả, chỉ hy vọng nàng sẽ nể mặt cả mọi người.
Trảm Nhất Đao cũng biết người đang hôn mê này cực kỳ nguy hiểm, chỉ một suy nghĩ của ông ta là có thể giết được tất cả những người ở đây.
Ngón tay ông ta siết chặt cổ họng Trảm Nhất Đao, chỉ cần hơi dùng sức là có thể bẻ gãy. Đột nhiên phóng ra uy áp, khí đen sau lưng giống như mãnh thú giương nanh múa vuốt hướng về phía người dân trấn Thanh Thủy, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gầm lẫn trong đó.
Dưới uy áp mạnh mẽ đó, rất nhiều tu sĩ trấn Thanh Thủy không thể đứng vững nổi, ngã rạp trên mặt đất. Đám trẻ con đã phải cắn răng không khóc, giờ thì thực sự đã không chịu nổi nữa, oa oa khóc thành tiếng. Nhất thời, trong trận pháp không ngừng vang vọng tiếng khóc, khiến con người ta càng cảm thấy tuyệt vọng.

Ta...
Trảm Nhất Đao khó khăn thốt ra được một tiếng.
Không phải bởi vì gã yêu thích Lục Ý mà đồng ý với lời nói của nàng ta, mà là gã thật sự không dám đánh cược.
Trảm Nhất Đao gật đầu nhìn về phía Trữ Tần.
Trữ Tần hỏi:
Thật sự không có cách nào có thể nhốt lại được ông ta mà không cần giết sao?
Lúc hắn nói chuyện đã nhìn về phía Tiểu Bạch đang từ từ hạ xuống từ trên không.
Vì thế, ông ta cũng không muốn đại khai sát giới ở đây.
Chỉ cần giết hai hoa yêu tu vi Thiên Tiên kia là được, với đám kiến hôi còn lại thì ông ta có thể tạm thời tha cho bọn chúng một con đường sống, ngoan ngoãn cung cấp niệm lực cho ông ta. Bị thuộc hạ của mình phản bội, Tô Tiễn biết ma giới chắc chắn sẽ đại loạn, ông ta phải dưỡng thương thật nhanh, rồi mau chóng trở về chủ trì đại cuộc, khiến kẻ phản bội kia tan thành tro bụi!
Tay còn lại tóm lấy đao tu trước mặt treo giữa không trung, không hề giấu giếm, nói:
Cung cấp niệm lực cho ta thì sống, còn không, thì chết!

Ta là ai?
Ta là Tô Thừa Vận.
Cả người Tô Thừa Vận bỗng lảo đảo rồi ngã lăn ra đất.

Chúng ta là bị ép bất đắc dĩ phải tấn công, kẻ này đã không phải là ông nội Tô Thừa Vận của Tô Lâm An rồi. Nàng tự biết đúng sai, sẽ không trách chúng ta!
Tô Thỏ cực kỳ sợ chết, nó kiên quyết ủng hộ việc giết người.

Lục Ý thở phào một tiếng, nàng ta nhìn người duy nhất phản đối, Trữ Tần, hỏi ngược lại:
Ngươi cảm thấy chúng ta có bản lĩnh nhốt giới chủ một giới lại?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.