Chương 564: Khó khăn quá
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1742 chữ
- 2022-02-06 09:57:48
Dựa theo lời ấn Công Đức, nàng chỉ có thể đợi.
Cho dù là việc giải trừ phong ấn hay cứu người, đều chỉ có thể đợi đến lúc 8quy tắc Thiên đạo trở nên suy yếu đến mức không còn trói buộc được nàng quá nhiều, thì mới có thể tiến hành.
Nhưng đến lú3c đó rồi thì trời cũng đã sập, nàng là một sinh linh ở nơi đây sao có thể chỉ lo cho bản thân mình? Chẳng lẽ nàng có thể mong chờ9 ấn Công Đức sẽ thay thế được Thiên đạo thật? Hơn nữa, Tô Lâm An được ông trời săn sóc lâu như thế, nàng cũng hy vọng mình có thể6 làm chút gì để giúp Thiên đạo, chứ không phải trơ mắt nhìn nó sụp đổ.
Nàng xoa đám da gà da vịt tưởng tượng trên cánh tay mình,
Xấu lắm, chàng muốn ký sinh thật ư?
Tô Lâm An chớp mắt, lúc nhìn về phía Mục Cẩm Vân thì hơi tỏ vẻ chê bai, còn nói:
Ta sẽ không nói thứ ta yêu là nguyên thần của chàng, dù chàng biến thành bộ dạng gì ta cũng có thể...
Chữ
hôn
còn chưa được nói ra khỏi miệng, Mục Cẩm Vân đã đổi giọng đầy quyết đoán,
Vậy thôi đi.
Tô Lâm An đã thử mấy lần ở trong bụng thú Phệ Căn, phát hiện đúng là không thấy có sét tới đánh, thế là nàng bèn nảy ra ý tưởng.
Nếu như nàng thi triển pháp thuật dẫn động linh khí sau đó lập tức dịch chuyển tức thời, trốn vào trong cơ thể thú Phệ Căn, thì có phải sẽ tránh được nguy cơ bị trời phạt? Việc này liên quan đến chuyện sống còn, phải nghiệm chứng mới được.
Nếu muốn nghiệm chứng thì đương nhiên có được sự phối hợp của thú Phệ Căn là tốt nhất. Hình thể nó to lớn, thực lực cường hãn, cũng coi như là một vị vương giả trong hư không. Nếu nó trở mặt sẽ rất phiền phức. Tô Lâm An từ chối ý kiến của Mục Cẩm Vân là cắn nuốt nguyên thần thú Phệ Căn rồi điều khiển nó. Ở mặt này, nàng vẫn luôn có giới hạn của bản thân.
Ngay từ đầu chắc chắn là nàng sẽ nói lý lẽ đàng hoàng.
Nếu quả thực nói không thông được, vậy thì đánh tới chừng nào nó thấu tình đạt lý mới thôi.
Hở chút là giết thú nuốt hồn, hừm, nàng là củ cải đại tiên được người dân trấn Thanh Thủy tôn kính, thật sự chẳng làm được tội ác tày trời như thế.
Thực lực của Hứa Thanh và Hứa Hồng không đủ mạnh, không thể ký sinh lên thú Phệ Căn được, do đó chỉ còn lại một con đường, đó là khiến thú Phệ Căn chủ động phối hợp.
Kết quả, Tô Lâm An vừa mới nói ra thì thú Phệ Căn đã từ chối như đinh đóng cột,
Ta không đi ra đâu, chết cũng không ra.
Bảo nó ra khỏi kẽ nứt còn không có khả năng, chuyện khác thì càng khỏi cần nhắc đến.
Hai anh em Trữ Tần và Trữ Huy đã lấy hết những món ngon quý báu ra.
Thế còn chưa đủ, bây giờ hai người đang bắt đầu nướng thịt linh thú, nướng xong thì ném luôn vào miệng thú Phệ Căn. Miệng nó như hố đen, nuốt vô số linh thực rồi mà vẫn cứ hô đói.
Chưa đủ, nữa cơ!
Cách tốt nhất là hắn ký sinh vào thú Phệ Căn, thế mới có thể phối hợp ăn ý với Tô Lâm An. Thấy nàng không đồng ý, hắn cười lạnh lùng,
Nàng không muốn giết nó? Có phải thấy ta tàn nhẫn lắm không?
Phong cách làm việc của hắn hoàn toàn khác với Tô Lâm An.
Tô Lâm An:
Nhưng mà thú Phệ Căn xấu lắm đó?
Bây giờ hư không đã rối loạn, nếu thử nghiệm trong đó thì sẽ làm nó vỡ vụn càng nhanh hơn, nếu tạo ra kẽ nứt lớn hơn thì coi như xong. Nó đã sống nhiều năm như thế, biết rất nhiều địa điểm an toàn, nơi gần đây nhất chỉ cần nửa ngày là đến được rồi.
Chẳng qua là, sau khi rời khỏi kẽ nứt thì nó mới phát hiện, bây giờ hoàn cảnh ở bên ngoài rất tệ. Dọc đường họ gặp phải mấy trận gió bão cực lớn, phải nói là ngàn năm khó gặp, cho nên làm trễ nải không ít thời gian, mất trọn một ngày mới đến được đích.
Đến nơi, thú Phệ Căn há to mồm, Tô Lâm An và Mục Vân Cẩm dẫn theo mấy người nhảy ra khỏi miệng nó. Nó cũng không ngậm mồm lại mà cứ há to như thế, chờ mấy người kia ném thức ăn cho nó.
Vì thế nàng bèn thương lượng với Mục Cẩm Vân. Sau 5khi thuyết phục và vỗ về hắn thành công, nàng đã nghĩ ra cách dựa vào thú Phệ Căn, cũng chính là chui qua lỗ hổng của quy tắc Thiên đạo.
Trùng Huyết Duyên là sinh linh kỳ lạ tự do nằm ngoài Thiên đạo, dường như nó không hề bị quy tắc Thiên đạo trói buộc, ngay cả vương của Thiên Ma ở vực ngoại cũng không làm gì đám trùng này được.
Khác với trùng Huyết Duyên không bị quy tắc trói buộc, thú Phệ Căn có thể xuyên qua hư không, tự do đi lại giữa các giới, điều này là do trời định. Cơ thể nó hẳn là tương tự với một bí cảnh nhỏ không bị quy tắc này hạn chế.
Còn có đủ loại linh thực tỏa ra mùi hương ngây ngất, làm nó chảy cả nước bọt, bụng cũng kêu ọc ọc. Tiếng động to như thế, sao có thể giấu được đám người đang ở trong bụng nó chứ?
Nhưng da mặt của con thú Phệ Căn này quá dày, nó còn có thể nói tiếp:
Chỉ với mấy thứ ta không thích ăn này mà muốn sai sử ta à?
Mục Cẩm Vân không nhẫn nại được lâu như vậy:
Ngươi cắn được rễ Kiến Mộc à?
Nếu có thể ăn được một cách dễ dàng, thì Kiến Mộc đã bị bọn thú Phệ Căn này ăn hết sạch từ lâu rồi.
Ngươi trốn ở đây, sẽ không có rễ Kiến Mộc đâu.
Ra ngoài thì khác. Gần đây đá Thiên Vẫn rơi xuống tới tấp, nện đứt rất nhiều rễ Kiến Mộc. Rất nhiều đoạn rễ đã bị đốt sạch, đáng tiếc thật.
Mục Cẩm Vân nói với vẻ mặt bình tĩnh:
Ngươi không muốn được ăn no hả?
Nghĩ đến cái bụng có thể chứa cả một tòa thành kia, mắt hai anh em đều tối sầm lại. Nhiệm vụ này thật sự quá khó khăn, cũng không biết rốt cuộc phải nấu bao nhiêu món ngon mới có thể cho nó ăn no.
Bên này, Tô Lâm An lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị.
Nàng phóng uy áp của bản thân ra.
Tô Lâm An cũng không giấu giếm, nàng cần thú Phệ Căn phối hợp triệt để.
Đầu tiên, thú Phệ Căn khiếp sợ, sau đó nó bắt đầu cò kè mặc cả. Đối phương chính là đại năng ở thượng giới. Nó đâu có ngốc, nếu làm mất lòng vị này thật thì chính là tự tìm cái chết. Cuối cùng hai bên đã nhất trí với nhau. Thú Phệ Căn thu nhỏ cơ thể, chui ra khỏi kẽ nứt một cách hết sức cẩn thận.
Dựa theo yêu cầu của Tô Lâm An, trước tiên nó cần tìm một vùng không có sinh linh nào sinh sống ở ven hồ Giới.
Tô Lâm An lấy linh dược đã được chuẩn bị sẵn ra. Dược thảo đã được ngâm trong linh dịch được nàng pha loãng, mỗi một cây đều dồi dào linh khí chẳng khác nào ngưng tụ ra từ ngọc thạch, trong veo như nước, khiến người ta cực kỳ yêu thích.
Thứ ta thích là rễ cây Kiến Mộc. Mấy cây cỏ vớ vẩn thế này mà lọt mắt ta được sao?
Thú Phệ Căn hừ lạnh, muốn lấy lòng nó cũng không hỏi thăm xem nó thích gì?
Tiên thảo được đưa ra ngày càng dồi dào linh khí.
Bên ngoài nguy hiểm.
Lúc thú Phệ Căn nói lời này, trong lòng cũng đã dao động.
Có thể ăn rễ cây mình thích tới no nê luôn, còn có nhiều thứ ngon như thế để ăn vặt, nghĩ đến những tháng ngày mất hồn đó thôi là nó đã thấy sung sướng.
Ra ngoài, đi đâu?
Tuy nàng sinh ra đã là nữ ma đầu, nhưng vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của mình là người không phạm ta, ta không phạm người.
Mục Cẩm Vân:
Để ta kiểm soát thú Phệ Căn mới không có chút sơ hở nào.
Hắn không tin con thú Phệ Căn xấu xí kia.
Việc liên quan đến an nguy của Tô Lâm An, Mục Cẩm Vân không dám lơ là.
Từng chút uy áp tràn ra từ trên người nàng, khiến cho toàn thân thú Phệ Căn - kẻ đang nằm nhoài ở bên đợi ăn thoáng run rẩy. Thân thể nó co lại rất nhiều lần như bị mất khống chế, hoa Tam Lang trên chóp đuôi cũng bị dọa cho sắp khô héo luôn.
Nó bỗng dưng hơi sợ hãi.
Chẳng ngờ người này lại cường đại đến thế. Nếu nó không đồng ý, bọn họ đánh lên thì e là mạng nhỏ của nó khó mà giữ nổi. Thú Phệ Căn vừa rồi còn cà lơ phất phơ, giờ lập tức xốc lên tinh thần. Nó nhìn chằm chằm vào Tô Lâm An, thấy bầu trời phía trên đỉnh đầu nàng bỗng dưng giăng đầy mây đen. Sau đó, một tia chớp như cự long giáng từ trên trời xuống. Ngay khi tia chớp sắp giáng trúng người Tô Lâm An, nàng lập tức dịch chuyển tức thời, vọt thẳng vào trong miệng nó.
Tia sét kia đánh về phía nó!
Thú Phệ Căn tê cả da đầu, lập tức ngậm chặt miệng lại. Nó cuộn người lại thành một cục, hận không thể đâm đầu xuống đất.
Tia chớp đánh xuống mặt đất ngay trước mặt nó, tạo ra một cái hố to.
Nó cũng bị ảnh hưởng, người như bị đao cùn chém qua, không nguy hiểm nhưng lại hơi đau.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.