• 2,159

Chương 567: Dự lễ


Mặc dù thành Họa được phủ thêm lớp tơ lụa đỏ tươi trông rất vui mắt, nhưng nhìn nhiều lần cũng chán. Như một cô gái đã tạo cho người ta ấn tượng t8ươi đẹp, động lòng người, mỗi lần xuất hiện đều tô son trát phấn, khiến người ta rất muốn biết, khi tẩy bỏ lớp trang điểm kia thì rốt cuộc nàng s3ẽ có phong thái thế nào.

Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân đến trước một ngày, Tô Lâm An yên phận nằm trong chậu hoa. Nàng biến thành một mầm cải,9 được Mục Cẩm Vân ôm trong lòng. Còn thú Phệ Căn - kẻ đã giúp nàng tránh né hình phạt từ thiên đạo - cũng co lại bé tí như ngón út nằm trong đất,6 không khác gì một con giun.

Thành Họa tựa lưng vào hai ngọn núi lớn, trước mặt là một vùng hồ xanh biếc. Trong hồ có rải đầy cánh hoa đỏ5, che lấp hết màu xanh vốn có của nó. Kết hợp với thành trì được giăng đầy lụa đỏ ở phía sau, nó còn lóa mắt hơn cả ánh sáng mặt trời.

Lại ví dụ như tu vi, tư chất, cốt linh, có tài ở một số phương diện khác, vân vân.
Nói có vẻ đơn giản, nhưng thực tế thì việc chọn người cũng không hề đơn giản, ảo cảnh phía trước cũng không phải dễ giải.

Nếu chỉ là người bình thường chẳng có tài cán gì mà cũng được vào đây, chẳng phải làm bẩn mắt tôn chủ chúng ta ư.
Cô gái quay đầu nhìn Mục Cẩm Vân, cười nói:
Ngươi còn chưa đi nữa hả? Ngươi thấy ta nói thế có đúng không?

Mục Cẩm Vân:
Cô chặn đường đi của ta.

Cô gái này vẫn luôn đứng chắn ngay trước mặt hắn. Tuy có vẻ tu vi của cô ta rất thấp, nhưng theo trực giác Mục Cẩm Vân cảm thấy có gì đó bất thường, bởi vậy hắn không ra tay cưỡng ép. Cô ta chắn trước mặt, hắn không đi là được.

Ui, ta quên mất.
Cô gái nghiêng người tránh sang bên, nói tiếp:
Cô gái đi cùng ngươi, ở trong ảo cảnh rất thú vị.

Nghe giọng điệu của cô gái, người đàn ông kia lập tức cảm thấy bất an.

Nếu phát hiện sớm hơn một chút, không chừng tân lang lần này sẽ phải đổi người.

Con gái ở thành Họa đều bạo dạn như vậy ư?
Đàn ông bình thường bị trêu ghẹo như thế hẳn sẽ có chút phản ứng, xấu hổ, tức giận hoặc kinh sợ. Cô gái vừa nói chuyện vừa chú ý vào phản ứng của Mục Cẩm Vân, kết quả đối phương chẳng có biểu cảm gì. Hắn chỉ mở túi thơm ra, liếc nhìn vị trí nơi ở tạm thời của mình rồi định rời đi theo chỉ dẫn, cô gái này lại nói tiếp:
Ta khen công tử đẹp đó.

Đủ thấy hắn cũng được khen không ít, tai sắp đóng kén luôn rồi.
Đầu tiên cô gái này sững sờ, sau đó bật cười ra tiếng,
Suy cho cùng thì còn quá nhỏ tuổi, nên cũng rất kiêu ngạo. Nể tình ngươi đẹp, ta không so đo với ngươi.
Cô nhìn chằm chằm vào Mục Cẩm Vân với ánh mắt sáng rực,
Càng ngắm càng thấy đẹp, lát nữa trở về ta báo cho tôn chủ, để ngài ấy nạp ngươi làm phu quân đời kế tiếp.

Cô gái chỉ lo bắt chuyện với Mục Cẩm Vân. Có người ở bên cạnh cảm thấy mình bị lạnh nhạt, mặc dù không dám gây chuyện ở thành Họa nhưng thấy thực lực của cô gái này yếu kém lại ăn mặc như tỳ nữ, bèn nói với giọng bất mãn:
Người đâu, sao không thấy người bạn đi chung với ta đâu nữa, không ai giải thích chút nào à?

Gã lại hỏi:
Không biết bây giờ mấy người bạn đi cùng ta đang ở đâu, sao lại không thấy tăm hơi?

Gã không đến đây một mình, bây giờ không thấy những người khác, dù thế nào cũng phải hỏi thăm một câu.

Tuy nói tôn chủ mời rộng khắp thiên hạ, nhưng thành Họa há lại là nơi con mèo con chó cũng có thể vào?
Cô gái nói với giọng khinh thường:
Dù sao cũng phải có chút chỗ hơn người chứ, ví dụ như hắn đẹp.

Tên đàn ông này hít một hơi thật sâu, chắp tay với cô gái kia, nói:
Tiên tử dạy rất đúng.
Gã cũng không phải loại người dễ kích động, chắc chắn là ảnh hưởng của ảo cảnh trước đó chưa tan, sau khi ra ngoài mới có thể dễ nổi giận như vậy. Đáp lời với cô gái xong, gã lại chắp tay với Mục Cẩm Vân,
Chúc mừng đạo hữu.

Việc này chứng tỏ, mặc dù gã phải chịu khuất phục cô gái kia, nhưng cũng không vì thế mà ghi hận Mục Cẩm Vân, sự khách sáo ở ngoài mặt vẫn phải có.

Thế này còn tạm được.
Cô gái gật đầu, nói.

Ghế chữ Giáp ở hàng đầu tiên, tiện xem lễ. Chỗ ở tối nay của công tử cũng nằm trong túi, ngài mở ra xem sẽ biết ngay.
Cô gái giải thích.
Đợi Mục Cẩm Vân nhận lấy túi thơm, cô gái lại đưa giỏ trúc qua,
Những quả mừng, kẹo cưới này cũng xin tặng cho công tử.

Giỏ được nhét đầy, trong đó có một bầu rượu, một bình đan dược, một cân linh quả và một cân hạt dưa kẹo mừng chỉ có ở nhân gian. Dù đã đưa đồ xong rồi, cô gái này vẫn đứng cười tủm tỉm nhìn Mục Cẩm Vân, thẳng thắn nói:
Công tử thật là tuấn tú.


Ngươi!
Vẻ mặt gã tái xanh, giơ tay lên, nhưng còn chưa hành động thì đã nghe thấy cô gái kia nói:
Ta cái gì mà ta?
Gã bị cô gái liếc xéo một cái, tựa như bị một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống, làm cả người gã tỉnh táo lại ngay lập tức, lửa giận trong lòng cũng bị dập tắt. Nơi này là thành Họa, dù ấm ức cỡ nào thì gã cũng phải chịu đựng lấy.
Cho dù cô gái trước mắt chỉ là một người thường không hề có tu vi, gã cũng không thể trêu vào.

Bộ dạng của ngươi thế nào mà ngươi còn không biết sao?
Cô gái cười nhạo.
Nghe được lời này, Tô Lâm An đang được Mục Cẩm Vân ôm cũng phì cười.
Chẳng lẽ nghi chủ của thành Họa cũng chuyên nhìn mặt để cư xử như nàng ư? Tiếc là hai người đã định trước là kẻ thù của nhau, dù thấy thú vị đi chăng nữa thì nàng cũng sẽ không có thiện cảm với bà ta.
Mục Cẩm Vân lại không hề bị ảnh hưởng chút nào. Hắn vừa sải bước ra, gót chân còn giẫm lên bùn đen và cành khô, mũi chân thì đã chạm xuống nước. Đợi trọng tâm cơ thể ổn định lại, hắn thấy một cô gái mặc áo màu hồng xuất hiện trước mặt mình. Cô gái mỉm cười, tay trái cầm một túi thơm màu đỏ, tay phải thì xách một cái giỏ trúc.

Thoáng cái công tử đã nhìn thấu được ảo cảnh, thật là tài giỏi.

Cô gái đưa một tấm lệnh bài ra,
Đây là ghế chữ Giáp, công tử hãy cất kỹ.
Cô gái còn cố ý giơ túi thơm ra cho Mục Cẩm Vân nhìn thấy hoa văn trên đó, ở mặt trước là hình ảnh uyên ương nghịch nước, mặt sau có thêu một chữ Giáp.
Cơn gió thổi qua, gom cánh hoa trên mặt hồ lại một chỗ, nhưng dưới đáy hồ vẫn lập lòe ánh đỏ, có vô số cá chép đỏ vùng vẫy trong nước, có thể nói là đã nhuộm màu đỏ ra khắp nơi này.
Trừ màu đỏ ra, đã chẳng thể thấy được gì khác ở thành Họa thành, ngay cả một bóng người cũng không có.
Kết giới được mở ra, mời chào rộng rãi các tu sĩ khắp thiên hạ, chắc chắn nơi đây sẽ không vắng vẻ như thế, chắc chắn có chiêu trò gì đó ở đây. Tô Lâm An không tiện dùng thần thức thăm dò, nàng cũng cực kỳ tín nhiệm Mục Cẩm Vân, cho nên lúc này nàng đang yên lặng làm mầm cây, đợi hắn tìm tòi thực hư.
Không bao lâu, một luồng sương lạnh được bắn ra từ ngón tay Mục Cẩm Vân, rồi rơi xuống một cánh hoa trong hồ. Sở trường của hắn chính là điều khiển băng tuyết, bây giờ sương lạnh rơi trúng cánh hoa làm nó đóng băng, bị bọc bởi một lớp sương. Nhưng cánh hoa dưới lớp băng sương vẫn tươi đẹp như thế, lưu lại màu sắc xinh đẹp nhất của nó trong băng tuyết.
Xung quanh cánh hoa vừa bị đông lại xuất hiện từng vòng gợn sóng, đẩy những cánh hoa ra xa, cá chép ở dưới đáy nước cũng rối rít bơi đi. Cuối cùng một vùng sắc xanh cũng hiện ra, sóng nước dập dờn, như ẩn như hiện.
Hai mắt nhắm lại rồi mở ra, hoàn cảnh bốn phía lập tức xảy ra biến hóa. Rừng cây khô héo giữa đêm khuya, vô số khí đen quanh quẩn, bóng quỷ trùng điệp.
Nhà gã chính là thế gia tu chân, trong nhà có nhiều vị lão tổ Thiên Tiên tọa trấn, trong đó có một vị lão tổ đã từng làm việc dưới trướng nghi chủ nhiều năm trước. Gã tự cảm thấy thân phận tôn quý, bị tỳ nữ lạnh nhạt như thế nên trong lòng gã hết sức không vui.
Lúc này, cô gái mới quay đầu nhìn gã, chân mày khẽ nhíu, quăng cho gã một cái túi thơm:
Ngươi, ghế chữ Nhâm.

Vẻ mặt gã hơi đờ ra, nhưng ban nãy gã thấy cô gái này cho kẻ kia chữ Giáp, trong lòng càng không thoải mái. Gã cố nén nỗi tức giận lại mà hỏi:
Không biết ghế này phân chia thế nào?

Mục Cẩm Vân:
Còn cần cô khen à.

Lúc Tô Lâm An khen chính nàng, nếu tâm trạng không tệ thì sẽ khen cả hắn.
Mỗi ngày nàng đều tự khen mình.

Tới gần hồ nhìn thử xem đi.


Gã theo lời lại gần, thì nhìn thấy một vài hình ảnh khó coi hiện ra trong hồ. Người yêu mà gã nâng trong tay như châu như bảo, vậy mà không biết liêm sỉ đến thế, còn phóng đãng hơn cả ma nữ chuyên tu luyện mị công nữa.

Người đàn ông này đã vượt qua khảo nghiệm trong ảo cảnh, không phụ lòng cô gái bên cạnh mình, nhưng người trong lòng gã thì...


Ta ghét nhất những kẻ được gọi là người có tình.
Chẳng biết từ khi nào một đóa hoa đã xuất hiện trong tay cô gái. Cô ta vặt từng cánh hoa xuống, vừa vặt vừa nói:
Chia rẽ được đôi nào hay đôi ấy.


Đến khi cánh hoa bị vặt hết, hoa tươi biến thành trọc lóc, cô ta vò nát đóa hoa rồi tiện tay ném xuống hồ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.