• 2,159

Chương 585: Hủy diệt


Giữa rừng rậm nằm sâu trong núi, khắp nơi là đại thụ rợp trời.

Khi ảo ảnh của Nam Cung Ly xuất hiện, những sinh linh trong rừng đều ng8ừng hoạt động, ngẩng đầu nhìn trời, thể hiện thái độ phục tùng. Chúng sinh là vậy, dù thẳm sâu trong lòng có hơi không cam tâm tình nguyện, n3hưng vào lúc này họ sẽ không để lộ ra.
Song, lại có hai kẻ là ngoại lệ.

Giờ phút này chỉ nghĩ đến niệm châu, không nghĩ xem 9phải xử lý sự cắn trả của niệm lực như thế nào!

Những trói buộc và dẫn dắt từ một cõi mơ hồ nào đó, đều có vô vàn liên hệ với Khương Chỉ Khanh.

Không phải không coi trọng, chỉ là chẳng ai muốn làm chim đầu đàn, tổn hại đến lợi ích của bản thân.
Đi đối phó Thiên Ma với oán khí, làm bản thân bị thương, kết quả là kẻ khác thừa nước đục thả câu. Những trường hợp như vậy đâu có ít?

Không thấy oán khí ngút trời ở nhiều nơi như vậy sao!
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu - Thiên6 Sinh tức giận nói.

Thiên Ma, người tên Tô Lâm An đó đã thả Thiên Ma ra rồi!

Thiên Sinh có năng lực tiên đoán, còn nói thiên đạo sắp thay đổi, nó muốn cứu vớt chúng sinh trong thiên hạ.
Những gì nó nói giống với mấy lời của ấn Công Đức. Sau vài lần cân nhắc, Khương Chỉ Khanh cũng để nó theo mình.

Hủy diệt cây Kiến Mộc.
Khương Chỉ Khanh nói như đinh đóng cột.
Cái gọi là
phi thăng
ấy, chẳng qua là mưu kế của thượng giới mà thôi.
Bàn tay trống không, không còn kiếm nữa khiến hắn hơi khó chịu. Đến khi nắm được một cọng cỏ xanh mảnh dài, hắn mới thấy yên tâm phần nào.
Cái cây nơi hắn đang ngồi do ấn Công Đức biến thành, có thể tránh được việc bị kẻ khác theo dõi. Đây cũng là lý do bọn hắn trốn ở nơi cách thành Họa không xa nhưng vẫn không bị ai phát hiện.
Sự tồn tại của tất cả tu sĩ hạ giới, chỉ là để tinh lọc linh khí cho tu sĩ thượng giới.
Họ là công cụ tinh lọc linh khí, cũng là trò giải trí để bọn tu sĩ thượng giới cá cược với nhau lúc buồn chán.

Bây giờ ấy à…
Khương Chỉ Khanh thở dài một tiếng:
Ta muốn hoàn thành lời thề đầu tiên mà ta đã lập sau khi phi thăng.

Có thể nói, mọi việc hắn đã làm sau khi phi thăng, có một phần là vì nàng, còn phần nhiều hơn là vì lời thề đó. Thế nên hắn mạo hiểm tính mạng để trộm ấn Công Đức rồi đưa nó đến chỗ Tô Lâm An, cũng vì lẽ đó mà chọc giận hoang chủ, khiến sư môn của hắn bị buộc đổi tên, suýt nữa đứt đoạn truyền thừa, khiến trăm nghìn sinh linh ở châu Vân Lai tan thành mây khói.

Thiên hạ này loạn rồi.
Khương Chỉ Khanh nói khẽ.

Đâu chỉ loạn, mà còn sắp sụp đổ rồi. Nhưng mà đám người đó chẳng hề coi trọng.
Thiên Sinh sa sầm mặt mày, giọng điệu già dặn khác thường. Cậu bé nghĩ đủ cách để tiếp xúc với hai vị nghi chủ, cũng đã nói rõ chuyện này rất khẩn cấp, nhưng rồi những chuyện bọn họ làm thật sự đã khiến lòng nó nguội lạnh.

À không đúng, Khương đạo hữu à, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?
Thiên Sinh chắp tay hỏi.
Khương Chỉ Khanh ngồi dưới một gốc cây.
Kết quả là chân đạp hụt khiến nó suýt nữa tự té ngã. Cái cây này thoạt nhìn chẳng khác gì những cây khác, nhưng đạp vào rồi mới nhận ra nó chỉ là ảo ảnh. Lúc xuyên qua thân cây, cậu bé thấy mũi chân tê rần, nguyên thần cũng đau nhói, lập tức cũng thành thật hơn nhiều.

Khương Chỉ Khanh…

Dù đã phi thăng và trở thành thứ gọi là
tu sĩ thượng giới
, hắn vẫn không thể nào thuyết phục bản thân mình, trở thành một thành viên của nhóm người ấy.
Hắn không chấp nhận được, cũng chẳng thể khoan nhượng.
Hắn còn tưởng rằng phải rất lâu nữa mình mới có thể thực hiện được lời thề này, nào ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy.

Là lời thề gì?


Thế thì cứ để nó loạn hơn.
Khương Chỉ Khanh ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột ngột lên tiếng.
Trời đất đảo điên, thế gian hỗn loạn, hiểm nguy và thời cơ đang cùng tồn tại.
Thiên hạ này không phải thiên hạ của một người nào cả.
Nó thuộc về chúng sinh.

Thiên Ma và chúng ta có thù sâu tựa biển. Sát5 khí của nó, ai có thể chống lại đây?


Theo lời tiên đoán, những thứ hủy diệt đất trời sẽ xuất hiện từng cái một, nếu chúng ta không làm gì thì trời sẽ sập thật đấy!
Thiên Sinh tức tối đến mức giậm chân, còn đạp mạnh vào một thân cây.
Khương Chỉ Khanh đem thằng nhóc này theo vốn chỉ vì tiện tay, đến khi ra ngoài thì hắn đã bảo Thiên Sinh rời đi. Tu vi của cậu bé không hề kém, lại còn là lâu chủ Thiên Cơ Lâu gì đó, có khả năng tự bảo vệ bản thân.
Nào ngờ Thiên Sinh lại muốn theo hắn, muốn cắt đuôi cũng không được.
Thiên Sinh nhận định Khương Chỉ Khanh mới là người có thể gánh vác trọng trách này.
Cậu bé tin tưởng vào tương lai mà đôi mắt mình đã nhìn thấy.
Cây Kiến Mộc chính là pháp bảo hấp thu linh khí, Khương Chỉ Khanh đã từng thề rằng phải phá hủy nó.
Hủy diệt cây Kiến Mộc, sẽ không còn phân biệt
thượng
,
hạ
nữa.
Thiệu Lưu Thiên đã chết rồi thì không bàn đến nữa. Còn Nam Cung Ly bây giờ xuất hiện trước nhất chỉ để tiếp quản địa bàn của Thiệu Lưu Tiên, điều này khiến lâu chủ Thiên Cơ Lâu khịt mũi coi thường.
Sự lạnh lùng ích kỷ, đã khắc vào xương tủy của những kẻ đó rồi.
Đối với ấn Công Đức, cây Kiến Mộc cũng là vật rất bổ dưỡng. Có nó giúp đỡ, hắn sẽ có thể làm được.


Hủy diệt Kiến Mộc?
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu kinh ngạc kêu lên, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.