• 2,159

Chương 608: Khát vọng sống


Bạn bè của nàng đều ở đây.


Mẹ, kia chính là thành Kim Đồng mà con kể.

Mối hận thù với trùng Huyết Duyên đã ngấm sâu đến tận xương tủy, cho nên, bà nhìn thấy hắn, dù chẳng hề biết hắn là trùng Huyết Duyên mà vẫn cảm thấy khó chịu. Trong lòng Tô Lâm An trở nên căng thẳng, nếu mẹ đánh nhau với Mục Cẩm Vân, nàng nên ngăn cản ai trước đây?
Sắc mặt của mẹ tệ quá.
Chạy được mấy bước, gã bèn nhấc tay vẫy một cái, một chấm đen phi nhanh tới từ phía xa. Chấm đen đó dần trở nên to lớn, thoáng cái đã to như một đám mây đen. Đó là một con chim khổng lồ, khi nó dang đôi cánh, thậm chí có thể che phủ cả nửa thành Họa.
Võ giả sa đọa ở cảnh giới Hoàng Huyết ấy nhún người nhảy lên trên lưng chim. Gã cầm một cây giáo dài, nhắm thẳng về phía thành Họa.
Trùng Huyết Duyên đua nhau chạy trốn, bỏ lại vô số thân xác không còn chút sức sống nào trên mặt đất. Giết những thân xác ấy không khó, nhưng muốn giết chết đám trùng Huyết Duyên vô cùng vô tận đó, thì lại là chuyện khó khăn vô cùng.

Mẹ, mẹ yên tâm. Sẽ có một ngày, chúng ta tìm được cách giải quyết triệt để trùng Huyết Duyên.
Mục Cẩm Vân nói với vẻ mặt rất nghiêm nghị.
Trùng Huyết Duyên rất ghét mùi của Yên La bạch ngọc. Chúng ta có thể bắt đầu ra tay từ An An.

Hắn vừa dứt lời, võ giả bị trúng tên tức khắc gầm lên một tiếng, sau đó phi thẳng cây giáo trong tay ra với khí thế như muốn tiêu diệt tất cả, muốn nghiền nát thành Họa.

Ồ, là khiêu khích trước trận đấu à!


Sắp đến nơi rồi.
Tô Lâm An nhắc nhở. Thành Họa bị tổn hại nặng nề nên tốc độ không nhanh, nhìn thì có vẻ ngoại thành Kim Đồng đã ở rất gần họ nhưng cũng phải bay một lúc nữa mới tới.

Ừ.
Nữ vương khẽ gật đầu.

Còn có hoa linh Tường Vi, cũng từng giúp đỡ con.
Tô9 Lâm An nói tiếp:
Có một cô bé tên Mộc Tường Vi, con gái của trưởng trấn, là một cô bé rất mạnh mẽ, chịu khổ giỏi hơn con nh6iều.

Tô Lâm An chú ý thấy tâm trạng hồi hộp và căng thẳng khi trở về quê hương của mẹ mình, cho nên cố ý lải nhải mấ5y chuyện để phân tán sự chú ý của bà. Giọng nàng êm dịu, cả người dựa vào người Nữ vương, nàng còn ôm lấy cánh tay bà, khi nói đến chuyện vui thì hơi nghiêng đầu tựa lên vai Nữ vương, cười híp mắt lại trông rất đáng yêu. Mục Cẩm Vân chưa từng thấy một Tô Lâm An như vậy.
Nhìn lướt qua cũng chẳng biết có bao nhiêu trùng Huyết Duyên ẩn náu ở trong khu rừng rậm rạp mênh mông này.
Tiếp tục tiến về phía trước, khu rừng đã bị chặt bỏ bớt để làm vành đai cách ly. Cây cối ở đó đã bị đốt sạch trơn, tinh thạch màu xanh lam phủ đầy trên mặt đất, kín kẽ như một chỉnh thể, hệt như một con sông màu xanh lam.
Chẳng lẽ là vì bà không thuộc về giới tu chân nên phong tục tập quán cũng có sự khác biệt?
Nữ vương không hiểu cảm giác khó chịu này xuất phát từ đâu, nhưng rất khó để lờ đi. Có điều bà biết, con gái bà yêu Mục Cẩm Vân sâu đậm, vậy nên dù khó chịu đến đâu thì bây giờ bà cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
Rốt cuộc là chuyện gì đây?
Trên thành Họa, Nữ vương tròn mắt nhìn, quay ngoắt đầu lại nhìn Mục Cẩm Vân.
Trong cổ họng gã còn phát ra âm tiết kỳ lạ:
Vương, Vương, Vương...

Dù cho lưng đã trúng một mũi tên, gã cũng chỉ hơi nghiêng ngả, vẫn tiếp tục kêu:
Vương.

Mục Cẩm Vân...
Mục Cẩm Vân thì lại không tỏ ra có gì lạ thường. Hắn chỉ bình tĩnh lắc đầu,
Oẳng oẳng oẳng()?

Trên vành đai cách ly, cứ cách một đoạn lại có một cứ điểm đóng quân.
Trong các cứ điểm toàn là các căn nhà đá hình tam giác, xếp thành hàng một cách chỉnh tề. Đây là quân tiên phong của thành Kim Đồng, dù là tướng lĩnh thì cũng ở trong nhà đá giống với các binh sĩ, nhìn bề ngoài thì không thấy có chỗ nào khác nhau.
Thế nhưng lúc này, Mục Cẩm Vân cảm thấy cảnh tượng này thật tốt đẹp. Hắn không có cha mẹ, chưa từng được cảm nhận thứ tình cảm ấm áp như thế này. Tuy hắn không ước ao, nhưng cũng không cảm thấy ghen tuông. Hắn chỉ cảm thấy hai người đứng bên nhau tự nhiên trở thành cảnh đẹp, khiến cho những thứ khác đều trở nên nhạt nhòa.
Hắn nhìn sang Nữ vương, sau đó trong lòng lại thấy hơi xoắn xuýt, không biết ấn tượng của Nữ vương về hắn như thế nào? Bình thường hắn không thích giao lưu với người khác, lúc nãy chào hỏi bà như vậy, không biết đã đủ thân thiện chưa?

Xẹt
một tiếng, bông tường vi bắn ra, nhắm thẳng vào giữa lưng kẻ đang cầm giáo.
Nhưng không ngờ, gã võ giả sa đọa đó không hề phóng cây giáo ra mà lại xoay cổ tay, hai tay giơ cao cây giáo lên trên đỉnh đầu, quỳ rạp xuống trên lưng phi điểu.
Nữ vương đã ở giới tu chân một thời gian rất dài, cũng đã từng được tướng công khai sáng, bà hiểu rất rõ về phong tục tập quán của giới tu chân. Bà biết, theo thẩm mỹ của người ở giới tu chân thì Mục Cẩm Vân có thể nói là tuấn tú không ai bằng.
Tố chất tốt, tu vi cũng không kém, chỉ kém Tô Lâm An một chút. Nhưng huyết thống trên người Tô Lâm An vốn đã không tầm thường. Nàng là hậu duệ của Thần tộc và Yên La bạch ngọc, sinh ra đã chiếm ưu thế không ai sánh kịp.
Phía dưới thành Họa là những dãy núi trùng trùng điệp điệp, cây lá sum sê, che cả ánh mặt trời.
Rất nhiều thú hoang chạy ra từ trong rừng. Rất khó để nhận ra đám sinh linh này có bị trùng Huyết Duyên ký sinh trong cơ thể không. Mỗi sinh vật phía dưới này, từ dã thú ở tầng lớp cao nhất cho đến con kiến nhỏ bé tầm thường cũng đều có khả năng trở thành con rối của trùng Huyết Duyên.
Mặt sông có ánh sáng phản chiếu lấp lánh, tạo nên một bức tường trong suốt, đó là lớp kết giới mà bọn họ đã tự dựng lên.
Hiện tại, lớp phòng ngự của thành Thất Tinh đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Chẳng trách bà vẫn luôn thấy hắn không vừa mắt, lẽ nào...?
Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu bà, bà lập tức nghiêm mặt lại.
Bọn chúng đang gọi ngươi.


Xem ra, chúng ta xâm phạm vào lãnh địa của bọn chúng, khiến chúng hết sức bất mãn.
Mục Cẩm Vân cười gằn, một luồng kiếm khí chém ra, đâm xuyên người con phi điểu khổng lồ đó. Tiếp đến, lửa lập tức bùng lên, biến con phi điểu đó thành một quả cầu lửa. Lúc này ánh kiếm còn chưa hoàn toàn tan biến, mà hệt như cầu vồng xuyên thấu mặt trời.
Một đường kiếm, kinh động thiên hạ.
Phía dưới, vô số sinh linh đồng thời kêu lên âm tiết đó.

Vương.

Mộc Tường Vi mặc áo giáp, ánh mắt nghiêm nghị. Vừa rồi chính cây thương ấy đã đâm thủng kết giới của bọn họ. Bọn họ chặn ở chỗ lỗ thủng, đã chiến đấu trọn một ngày đêm với đám võ giả sa đọa này.
Thực ra không phải thực lực chênh lệch quá xa, mà do bọn họ bị vướng bận tay chân, không thể đánh một cách thoải mái, hết mình được như những sinh linh bị trùng Huyết Duyên khống chế đó.
Bà bị thương rất nặng, cảnh giới tu vi bị sụt giảm, vậy nên không nhận thấy trên người hắn ẩn chứa hơi thở đặc thù của trùng Huyết Duyên.
Thế nhưng hai bên chính là kẻ thù không đội trời chung. Bên bà thì muốn diệt trùng Huyết Duyên, trùng Huyết Duyên thì muốn xâm chiếm tất cả bọn họ, hai bên đã tranh đấu cả ngàn vạn năm nay.
Các võ giả đứng trên cứ điểm thấy cảnh đó thì đều sửng sốt. Đám võ giả sa đọa ấy gọi ai là Vương?
Bọn họ đều biết Nữ vương và Công chúa điện hạ trở về rồi, cho nên ai nấy đều rất phấn khích, nhưng bây giờ đến cả đám võ giả sa đọa cũng hô
Vương
? Kẻ chi phối võ giả sa đọa chính là trùng Huyết Duyên, vậy nên, bọn chúng đang đón Vương của trùng Huyết Duyên?
Một người như vậy, đối với một người mẹ yêu thương con gái như bà thì chắc chắn là rất đáng để hài lòng. Bà nên cảm thấy vui cho con gái, thế nhưng không biết vì sao, khi nhìn Mục Cẩm Vân, Nữ vương luôn cảm thấy có gì đó lạ thường.
Rõ ràng là một thằng nhóc tốt như vậy nhưng bà vẫn cảm thấy không vừa mắt.
Chưa nói đến kết giới, ở trên vành đai cách ly còn có rất nhiều con rối to lớn đang đi tuần tra. Những con rối này còn mạnh hơn đám mà hồi đầu Tô Lâm An gặp ở ngoại vực rất nhiều. Cách luyện khí của nàng đã được truyền bá rộng rãi ở thành Kim Đồng.
Xem ra, việc năm đó nàng đập pháp bảo để giành được vị trí đứng đầu đã khiến mọi người thấy được tiềm năng của con đường luyện khí.
Giới tu chân có câu
Mẹ chồng nhìn con rể, càng nhìn càng thích...

Thế nhưng đến lượt bà thì lại biến chất. Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, bà đã cảm thấy kỳ quặc, bây giờ bị hắn nhìn chằm chằm thì bà còn cảm thấy nổi cả da gà, có cảm giác khó chịu khó tả len lỏi trong cơ thể, như có một ngọn lửa quái dị bùng lên trong lòng, khiến bà chỉ muốn xông lên đánh cho hắn một trận đã rồi tính tiếp.
Nữ vương cũng chẳng nói chuyện với hắn được mấy câu, liệu có phải là bà có ý kiến với hắn?
Không biết bà thích thứ gì, trên người hắn bây giờ có cái gì có thể tặng bà được không?
Cũng không phải tất cả mọi nơi trên vành đai cách ly đều yên bình, rất nhiều chỗ có dấu vết đánh nhau sau khi kết giới bị phá vỡ. Tô Lâm An còn thấy một số võ giả khí huyết sa đọa đang cưỡi thú dữ rút lui vào trong rừng, trong đó có không ít võ giả lao lên không trung, mục tiêu chính là thành Họa.
Kẻ đi đầu có thực lực cảnh giới Hoàng Huyết, mặt mũi hung tợn, đôi mắt đỏ ngầu. Mỗi bước gã chạy đều phát ra tiếng vang rầm rầm.
Bởi vì bọn họ còn phải lo sẽ bị trùng Huyết Duyên lợi dụng sơ hở để ký sinh.
Đến nay, đám võ giả sa đọa đó đã bay đi xa rồi, trái lại Mộc Tường Vi lại có cơ hội thể hiện bản lĩnh.
Đó không phải là điệu bộ làm nũng mà thi thoảng nàng bày ra với hắn, mang chút giảo hoạt xen lẫn dụ dỗ trong đó. Mà đây là sự ngây thơ xuất phát từ nội tâm một cách tự nhiên, vô cùng thuần khiết, như thể tuổi tác và sự từng trải của nàng đều thu nhỏ lại.
Một người, dù sống bao lâu, dù bình thường mạnh mẽ đến như thế nào thì trước mặt mẹ mình, họ cũng đều trở thành một cô bé nũng nịu.
Sau khi lại có được huyết nguyên châu, nhờ sự giúp đỡ của hoa linh Tường vi, ngày nào nàng cũng cố gắng tu hành, ngày nào cũng tiến bộ vượt bậc, vừa chiến đấu với đám võ giả sa đọa vừa không ngừng nỗ lực nâng cao bản thân.
Hiện giờ, nàng đã trở nên mạnh mẽ hơn cả trước khi bị tàn phế rất nhiều, Tùng Trúc Kiếm cũng đã thua cả nàng.
Vốn dĩ Mục Cẩm Vân rất hay ghen.
Tô Lâm An sát lại gần người khác là trong lòng hắn rất không thoải mái, có thể nói là già trẻ gái trai linh thú linh thực gì hắn cũng đều ghen hết.

Khi con mới đến đã rơi xuống thôn Cổ 8Mộc ở rìa ngoài của thành Kim Đồng.


Trên ngọn núi phía sau thôn có một cây non hay giúp đỡ con. Nó chỉ lớn bằng này3 thôi, hồi đầu còn suốt ngày tự xưng là cổ thụ với con nữa cơ.

Vì vậy, Mộc Tường Vi giương cung tên lên.
Mũi tên của nàng ta giống như một đóa tường vi.
Mộc Tường Vi tin tưởng thực lực của điện hạ, tin rằng điện hạ sẽ không bị đám võ giả sa đọa đó làm tổn thương. Nhưng Mộc Tường Vi càng muốn chứng minh bản thân mình trước mặt điện hạ hơn.
Nàng không hề biến thành đồ vô dụng.
Nào ngờ ánh mắt của hắn quá mãnh liệt, đã khiến Nữ vương cảm thấy lưng mình như bị gai đâm.
Tâm trạng căng thẳng đã được con gái vỗ về, bây giờ trong lòng nữ vương chỉ còn lại nỗi xúc động, thế nhưng sau khi bị người khác nhìn chằm chằm một cách tha thiết như vậy, bà lại cảm thấy mất tự nhiên. Bà biết người đang nhìn chằm chằm vào họ lúc này không phải ai khác mà chính là Mục Cẩm Vân mà con gái từng nhắc đến.
() 汪 – oẳng và 王 - vương đồng âm.

Trùng Huyết Duyên ở ngoại vực cầm tinh con chó cả sao? Cứ oẳng oẳng mãi thế.

Vì vậy, việc Mục Cẩm Vân chưa bị bỏ xa hoàn toàn đã đủ chứng minh sự ưu tú của hắn.
Quan trọng nhất là hắn một lòng một dạ với con gái bà, thà phụ trời phụ đất cũng quyết không phụ nàng.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.