• 2,167

Chương 618: Nhớ nhung


Rõ ràng hắn đã để lộ rất nhiều sơ hở như vậy nhưng tên Ngao Huyết trốn ở nơi sâu nhất vẫn chưa lộ mặt, xem ra nó rất giỏi nhẫn nại. 8

Mục Cẩm Vân có thể cảm nhận được hơi thở thần hồn lúc ẩn lúc hiện của Ngao Huyết, nhưng hắn vẫn không thể xác định được phư3ơng hướng chính xác của nó. Thực lực của nó còn mạnh hơn hắn, nếu không thể tóm được nguyên thần của nó rồi nuốt trọn thì những đòn9 tấn công khác đều chẳng có tác dụng gì.
Học cái gì không học lại đi học thói quanh co vòng vèo của con người.
Hơi thở từ một nhánh của Tô Lâm An hữu ích thật. Sau khi tìm được chỗ sơ hở, hắn đã lợi dụng dấu ấn thần hồn của năm kẻ kia để giăng bẫy Ngao Huyết. Sau khi bao vây được nguyên thần của nó, hắn dùng hơi thở của Yên La bạch ngọc để tấn công vào nguyên thần, kết hợp với uy áp huyết mạch thì đúng là hiệu quả thấy rõ.
Con hạc giấy trắng muốt lượn trên đầu nàng một vòng, dùng mỏ chạm nhẹ vào môi nàng sau đó mới vỗ cánh nói:
Ta đã lấy được giếng Tứ Phương.


Yên tâm, đừng nhớ.

Bóng tối đột nhiên ập xuống.
Nó đã không còn đường thoát.
Gần đây nàng bận rộn tu bổ trận pháp thiên địa khiến thần thức vô cùng mệt mỏi, lúc nghỉ ngơi uống ngụm rượu hoa quả cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Nàng tu bổ khoảng nửa canh giờ thì lại phải vào lá Ngưng Băng nằm nghỉ. Trước đây rõ ràng là thời gian trong lá Ngưng Băng trôi qua rất chậm. Nhưng từ khi đến ngoại vực, không biết có phải là do thành Thất Tinh thuộc thượng giới hay không mà thời gian trong lá Ngưng Băng đã bị rút ngắn lại. Nàng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, vẫn phải nằm một lúc lâu mới có thể hồi phục được.
Cùng lúc, dấu ấn trên thần hồn của năm người cũng chịu ảnh hưởng. Một tia sáng yếu ớt lóe lên rồi vụt tắt ở chỗ dấu ấn, ngay sau đó thân trùng của Ngao Huyết - kẻ đang nấp ở phía sau - thay đổi màu sắc với tốc độ cực nhanh. Cơ thể nó nhanh chóng suy yếu, nguyên thần thì bị một tấm lưới thình lình xuất hiện chụp lấy. Trong lưới ngập đầy hơi thở khiến nó ghê tởm chán ghét, khiến nó đau đớn tột cùng giống như bị trúng độc.
Hơi thở đó bao trùm mọi ngóc ngách, nhấn chìm nguyên thần của nó, khiến nó muốn tránh cũng không được, bỏ chạy cũng không xong.
Trong lá Ngưng Băng, Tô Lâm An kiệt sức tựa vào chiếc sập để nghỉ ngơi, tay cầm một cốc đồ uống lạnh. Đồ uống được đựng trong chiếc bát sứ Thanh Hoa nhỏ, trong bát có rượu hoa quả được ủ bằng nước suối, còn có cả vụn băng, phía trên còn rải thêm một lớp mứt quả màu đỏ. Nàng dùng ống hút bằng trúc nhẹ nhàng khuấy đều khiến bọt khí nổi lên phát ra tiếng ục ục, linh khí tuôn ra giống như núi lửa phun trào, khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
Đối với Tô Lâm An thì chút linh khí ít ỏi này chẳng đáng nhắc tới, có điều mùi vị cũng khá được, ngọt ngào mát lạnh, dư vị ngọt lành đọng lại trong miệng.
Hắn là gã thợ săn nhẫn nại nhất, d5ùng sự kiêu căng và ngạo mạn đổi lấy những vết thương trên cơ thể để diễn một vở kịch.

Nhận thua đi!
Giọng nói này giống với câu
Tóm được ngươi rồi!
lúc trước. Mặc dù nó vẫn mơ hồ nhưng Mục Cẩm Vân đã sớm giăng vô số lớp bẫy, bây giờ hắn đã tóm được hơi thở ẩn giấu ở nơi sâu thẳm đó.
Sau khi uống hết rượu, Tô Lâm An đặt cốc xuống rồi nằm ngửa ra, vừa định chợp mắt thì lại nghe thấy tiếng phành phạch nhanh chóng đến gần.
Đó là một con hạc giấy.
Đây rõ ràng không phải hơi thở của linh mộc bảo vệ.
Kể cả khi đến gần linh mộc bảo vệ của thành Thất Tinh, nó cũng không đau đớn như thế này, cùng lắm là đi đường vòng để tránh né, không dám đối đầu trực tiếp.
Thần thức của nó hoàn toàn hỗn loạn, ý chí trở nên vô cùng yếu ớt. Cảm thấy Mục Cẩm Vân đang đến gần, Ngao Huyết nói một cách khó khăn:
Ngươi đã làm gì? Ta…

Nó có rất nhiều lời muốn nói, muốn cầu xin một con đường sống cho mình, nhưng đối phương còn không thèm tiếp chuyện với nó, không muốn cho nó bất cứ cơ hội nào.
Mỗi ngày tu bổ trận pháp, Tô Lâm An gần như đều phải tiêu hao hết thần thức. Nàng và Mục Cẩm Vân lại cách quá xa, hơn nữa những nơi nằm ngoài vòng bảo vệ của linh mộc ngập đầy trùng Huyết Duyên có nguyên thần mạnh, nên cho dù hai người có liên hệ thần hồn thì cũng không thể dễ dàng trao đổi được.
Chẳng qua, rõ ràng là có lệnh bài truyền âm nhưng hắn lại phái một con hạc giấy đi. Cũng không biết hắn đã lén đọc tiểu thuyết gì mà lại gấp một con hạc giấy để đưa tin.

Trên bầu trời hoàng thành Thất Tinh, có một cọng lông vũ trôi bồng bềnh.
Vì thế, hắn không cho phép nàng đến.
Hắn đến đây một mình, vừa có thể thông qua việc cắn nuốt để không ngừng hấp thu tri thức, thăm dò thực lực của trùng Huyết Duyên, vừa có thể từng bước thu phục lãnh thổ, tóm lấy từng con trùng Huyết Duyên chống lại mệnh lệnh của Vương.
Mặc dù nói là về hoàng thành làm Công chúa nhưng Tô Lâm An vẫn thích ở trong trấn Thủy Thanh hơn. Lúc này trấn Thủy Thanh rất vắng vẻ, phần lớn người dân trong trấn đã đến trường học trong hoàng thành, phần còn lại đa số đều là những người già có tu vi thấp, đã sắp hết tuổi thọ. Bọn họ thích tụ tập với nhau uống trà, đánh cờ, phơi nắng.
Trong quãng thời gian nhàn nhã này, dường như trên người Tô Lâm An luôn có niệm lực của tín đồ thành kính nhất vờn quanh, rất có lợi đối với việc tu dưỡng.
Mục Cẩm Vân chưa rời giếng Tứ Phương ngay. Hắn trấn áp đám trùng Huyết Duyên ở xung quanh rồi bố trí kết giới khiến bọn chúng không thể liên lạc được với thế giới bên ngoài, tiếp đó báo cho Tô Lâm An rằng mình đã an toàn. Sau khi làm xong mọi việc, hắn bắt đầu tu luyện trở ở ngay giếng Tứ Phương.
Thực lực không bằng vợ thì trong lòng cứ luôn thấy hoảng hốt, cần phải mau chóng tu luyện mới được.
Đúng là cạn lời. Nàng bĩu môi, vừa định cầm lấy con hạc giấy thì lại thấy nó vỗ cánh phành phạch,
Ta bảo đừng nhớ là nói dối đấy.


Phải nhớ ta nhiều vào nhé.


Vương Mãnh, Kim Phù Dung, Tiêu Mộ Vũ, Tăng Ninh, Ngũ Diệt Huyết.
Hắn gọi tên của năm người này một lần nữa.
Lần này, cả năm người cùng đột nhiên dừng lại, trùng Huyết Duyên trong đầu bọn chúng cũng ngơ hết ra. Nguyên thần giống như bị kim đâm, nỗi đau đớn qua đi là cảm giác choáng váng kịch liệt khiến nguyên thần của chúng hoàn toàn hỗn loạn, giống như rơi xuống vũng bùn bốc mùi hôi thối.
Cho dù có đả thương xác thịt thậm chí là thân trùng của nó, đánh tan nguyên thần c6ủa nó thì vẫn không thể khiến nó biến mất hoàn toàn.
Nhất định phải cắn nuốt nó!
Đáng tiếc là mặc dù Yên La bạch ngọc có thể nhanh chóng xua đuổi trùng Huyết Duyên cấp thấp, nhưng lại không có ảnh hưởng sâu sắc đối với trùng Huyết Duyên cấp cao, bắt buộc phải tiếp xúc gần mới được. Nếu dùng ngay từ đầu thì đối phương sẽ không bao giờ lộ diện.
Dựa vào thực lực hiện giờ của hắn, muốn lôi cổ Ngao Huyết ra quả thực rất khó. Tô Lâm An cũng mới chỉ ở cảnh giới Nhập Thần. Dựa theo cấp bậc cảnh giới tu vi thì Ngao Huyết và nàng ngang hàng. Mà trong mảnh đất bị trùng Huyết Duyên chiếm đóng này, còn có vô số
Ngao Huyết
đang náu mình.
Ngao Huyết chính là hòn đá mài đầu tiên.
Chờ đến khi hắn cắn nuốt Ngao Huyết một cách triệt để, nguyên thần đương nhiên sẽ thăng cấp, con đường chinh phục tiếp theo sẽ suôn sẻ hơn nhiều.

Mục Cẩm Vân đã nuốt lấy Ngao Huyết, muốn tiêu hóa nó thì cần tốn chút thời gian. Sau khi nuốt trọn nguyên thần của đối phương thì hắn có thể biết được tất cả mọi thứ của nó. Nếu vậy thì hắn cần gì phải tốn hơi thừa lời, cứ giết thẳng tay chết là được.
Vậy mà bây giờ, nó còn chẳng có sức lực để tránh né.
Không phải linh mộc bảo vệ, đó là thứ còn mạnh hơn linh mộc bảo vệ!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.