• 2,159

Chương 641: Mất khống chế


Một người đàn ông đã đạt đến cảnh giới này, đạo tâm chắc chắn rất kiên định, tuyệt đối sẽ không dao động, cũng như hắn ta đã không còn bị ảnh hưởng bở8i tình cảm nam nữ từ lâu.

Hắn ta chỉ hy vọng có thể lợi dụng món đồ trong tay để kéo dài thêm chút thời gian.

Cái móc treo này rất nh3ỏ, vốn chỉ là món đồ chơi vừa tay một đứa trẻ con.
Sắc mặt của Khương Chỉ Khanh trở nên tái nhợt.
Hẳn không còn lựa nào khác, chỉ có thể gật đầu.
Phía sau lưng hắn xuất hiện một cái cây xanh biếc.
Bức tranh ấy không hề tầm thường chút nào, nó có thể chứa đựng phần lớn sức mạnh của nàng!
Đầu tóc Liễu Loạn Ngữ ướt đẫm mồ hôi, đôi chân nặng nhọc như lội trong nước nặng ở hồ Giới, mỗi lần rút chân đều hết sức khó khăn.
Chờ tới khi lên được tới đỉnh Đại Dược, cả hai chân hắn đều run rẩy.
Hy vọng của hắn ta đã ở ngay trước mặt, không thể để nó thất bại.
Hắn ta không che giấu khả năng nữa mà thi triển toàn bộ pháp thuật phòng ngự.
Cũng vào đúng lúc này, nửa phần đầu củ cải nằm trong tay hắn ta bỗng bộc phát ra sức mạnh cực lớn, thoát khỏi tay hắn ta rối vọt về phía trận pháp bị vùi dưới đống đổ nát.
Khương Chỉ Khanh đột nhiên lên tiếng:
Ngươi nói đúng, đúng là ta không biết tự lượng sức mình.

Lúc này, hắn ta đỡ kiếm của ta vẫn thừa sức.
Khương Chỉ Khanh không muốn thả quái vật ở cánh cửa Hỗn Độn ra vì chỉ mới đây thôi, suýt chút nữa con quái vật ấy đã mất khống chế.
Nam Cung Ly đã bị thương rất nặng, Khương Chỉ Khanh định tự tay giết chết hắn ta.
Nhưng hắn thật sự không ngờ tới, dù Nam Cung Ly bị thương nặng thì bản thân vẫn không thể là đối thủ của hắn ta.
Nam Cung Ly muốn kéo dài thời gian, nhưng hắn sẽ không cho hắn ta cơ hội.
Song, nếu không thả cự thủ Hỗn Độn ra thì có vẻ hắn chẳng làm gì được Nam Cung Ly.
Nghe thấy lời của Khương Chỉ Khanh, mí mắt của Nam Cung Ly khẽ rung.
Khang Khang sống chết không rõ, mà bọn họ lại chẳng thể làm được gì.
Mãi đến khi đỉnh Đại Dược xảy ra biến cố, uy áp đè ép lên người sư phụ đột nhiên suy yếu thì họ mới có thể di chuyển sư phụ, bảo vệ sự phụ trèo lên đỉnh Đại Dược - nơi đã bị gột mất phân nửa.
Trên đường tới đây, họ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì, cũng chẳng thấy người nào khác.
Hắn muốn giải cứu thế gian này, chứ không phải hủy diệt nó.
Tô Lâm An không hề có ở đây, niệm lực của nàng cũng không liên quan gì đến thế giới này.
Dù củ cải đang chứa đựng niệm lực của nàng bị phá hủy thì nàng cũng sẽ không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Hãn ta biết Củ cải đại tiên mà Nam Ly Nguyệt thờ phụng chính là cô gái đó, tên gọi Tô Lâm An.
Khương Chỉ Khanh và Tô Lâm An đều đến từ châu Văn Lai ở hạ giới, quan hệ giữa hai người họ không hề đơn giản.

Nàng ta không ở đây, nhưng đã giáng lâm bằng niệm lực.
Nhưng uy áp vẫn luôn tồn tại, mỗi bước chân họ đi đều cần phải dùng hết sức lực.
Sư phụ cưỡng ép di chuyển dưới sức đè ấy nên lại hôn mê.
Nếu như ban đầu không có những đan dược kia chống đỡ thì có lẽ sư phụ đã mất mạng từ lâu.
Hiện tại nàng chính là nửa cái đầu củ cải còn lại, mà vật dẫn đang gánh chịu niệm lực này quá yếu ớt.
Trong khoảnh khắc nàng xông ra, nửa đầu củ cải đã bị một sức mạnh to lớn làm vỡ vụn từ bên trong, khó khăn lắm mới rơi xuống đống đổ nát.
Nàng còn chưa đến gần trận pháp được, đương nhiên nói gì đến chuyện phá hủy
Nhưng Nam Cung Ly không hề thả lỏng.
Dựa vào tu vi của mình, hắn ta có thể nhận ra Khương Chỉ Khanh vẫn chưa thu kiểm lại.
Hắn ta nói:
Hóa ra người đi theo con đường vô tình
Buông bỏ tình cảm nam nữ nhanh như vậy, quên cả người con gái đã từng kề vai chiến đấu cùng mình.
Tầm nhìn đột nhiên thay đổi, ngay sau đó Tô Lâm An đã biết chuyện gì xảy ra.
Liễu Loạn Ngữ và La Phi Diệp đang công Nam Ly Nguyệt lên đỉnh Đại Dược.
Trên người bọn họ không chỉ có móc treo củ cải, ngọc bài củ cải, mà còn có đủ loại con rối khác, đặc biệt là La Phi Diệp còn mang theo một bức tranh vẽ Tô Lâm An, Trước đây, ngày nào La Phi Diệp cũng thờ phụng bức tranh này, còn dâng cả hương.
Dưới tán cây, một cái bóng đen kéo theo dây xích đi ra.
Giữa tiếng động chói tai ấy xen lẫn vô số tiếng gào khóc, tựa như ác quý giáng xuống nhân gian.
La Phi Diệp đột nhiên im bặt.
La Phi Diệp là tín đồ của nàng, lúc này trạng thái của hắn đang tốt nhất.

La Phi Diệp, bảo Khương Chỉ Khanh đừng quan tâm đến những chuyện khác, phá trận trước đã.

Nam Cung Ly muốn đoạt lấy xương trường sinh của Khang Khang!
La Phi Diệp lập tức định truyền đạt lại, nhưng hắn vừa mở miệng thì cảm thấy có một luồng hơi thở khủng khiếp đè ép xuống.
May mà những đồ trang sức củ cải trên người hắn đã đồng loạt phát ra uy lực bảo vệ nên hắn mới không bị Nam Cung Ly đè chết tại chỗ.

Khương...
La Phi Diệp lại mở miệng, nhưng đúng lúc này, cả cơ thể Khương Chỉ Khanh từ từ gập lại, vẻ mặt có phần đau đớn.
Bên trong ấn Công Đức khí đen cuồn cuộn, cánh cửa Hỗn Độn bị chấn động nứt ra một khe.
Một cái tay vươn ra từ bên trong đó, khiển biển ý thức của Khương Chỉ Khanh bị quấy nhiễu vô cùng dữ dội.
Phía trước cậu bé là Nam Cung Ly với dáng vẻ không khác gì một con cương thi, còn người đứng đối diện hắn ta là kiếm tu Khương Chỉ Khanh.
La Phi Diệp thốt lên,
Khương Kiếm Tiên!
Trong lần chia tay trước, Khương Kiểm Tiên còn đang liều mạng chiến đấu để bảo vệ bọn họ.
Lần này, hắn cũng đến giúp họ sao? Trong lúc đang suy nghĩ thì bỗng dưng La Phi Diệp cảm thấy cả người nhẹ bẫng.
May mà có đan dược do Củ cải đại tiên để lại, bọn họ mới kiên trì đến được đây.
Họ đã nhìn thấy Khang Khang.
Khang Khang đang ở trong một thùng thuốc ngay giữa đống đổ nát, vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào ấn Công Đức, dựa vào con cự thú Hỗn Độn ở đằng sau cánh cửa Hỗn Độn.
Nhưng vừa rồi con hung thú ấy bất ngờ mất không chỉ khiến hắn nghĩ mà sợ.
Hắn có thể tưởng tượng ra được, nếu không thể khống chế được nó thì thế gian sẽ phải chịu hậu quả thế nào.
Tô Lâm An cũng nghe thấy lời của Khương Chỉ Khanh.
Chắc hẳn Khương Chỉ Khanh đang nói chuyện với ẩn Công Đức, nhưng rõ là có thể trao đổi qua ý thức, tại sao hắn phải nói thành lời nhỉ.
Không lẽ hắn muốn nói cho người khác nghe sao? Bây giờ nàng không rảnh để quan tâm những thứ khác, ngay lúc Nam Cung Ly vận chuyển linh khí để làm phép thì nàng đã thừa cơ thoát ra.
Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng trắng ngưng kết ra từ niệm lực giáng xuống từ bầu trời, rọi xuống trận pháp đã bị nắm đấm của nàng đánh cho lộ ra khỏi đống đổ nát.
Trận pháp được ánh sáng màu đỏ bao phủ phía trên, Nam Cung Ly đã dùng sức mạnh phòng ngự mạnh nhất mà hắn ta có thể phát huy vào lúc này, Han ta đã dốc hết tất cả ra để đánh cược, đương nhiên không muốn thất bại chỉ trong gang tấc Chính vì thế, luồng sáng niệm lực kia vẫn chưa chọc thủng được lớp phòng ngự ánh sáng màu đỏ.
Tô Lâm An truyền âm cho La Phi Diệp.
Hắn ta lại nhìn sang Tô Lâm An, nói:
Xem đi, hắn còn chẳng để tâm đến sống chết của ngươi.
Tô Lâm An gào thét trong lòng,
Bà đây chẳng có quan hệ quái gì với hắn cả, đừng có nói kiểu mập mờ như thế!
Nếu để Mục Cẩm Vân nghe thấy thì nhà nàng lại cháy mất.
Trường kiếm trong tay Khương Chỉ Khanh phát ra một tiếng ngân khẽ.
Chỉ trong chớp mắt, kiểm khí đã tiêu tan lại tụ lại ngay đầu mũi kiếm.
Hắn đang nói chuyện với ai đây, con quái vật kia sao?
Thần thức của Nam Cung Ly lướt xuống phía dưới.
Nước thuốc có trộn lẫn máu thịt của hắn ta chỉ còn lại một ít trong thùng, nó sắp chảy hết vào trong trận pháp.
Nhìn vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
5
Ánh mắt của Khương Chỉ Khanh lướt qua một cái, vẻ mặt không biểu lộ gì, nhìn vô cùng thờ ơ, như thể không bị ảnh hưởng chút nào.

Ngươi còn nhớ nàng ta chứ?
ở đồng bằng Cổ Tỉnh năm xưa, Khương Chỉ Khanh từng quên mình bảo vệ phân thân của người con gái ấy.
Nam Cung Ly đã điều tra mọi chuyện rất kỹ càng.
Ấn Công Đức:
Bây giờ phải thả nó ra thôi.

Đừng chống cự nó.

Nó chỉ muốn giết chết Nam Cung Ly.
Lần trước Nam Cung Ly thoát khỏi tay nó, nó không thể chấp nhận chuyện này.
Kẻ tội ác tày trời như Nam Cung Ly phải bị bắt vào trong cánh cửa Hỗn Độn.
Để hắn ta tiếp tục sống trên thế gian, mỗi một linh hồn hung ác bên trong cánh cửa Hỗn Độn đều sẽ không đồng ý.
Ánh sao tan biến, trăng sáng treo cao, kiếm vừa vung ra tựa như cầu vồng xuyên thấu mặt trời.
Nam Cung Ly dùng lò đan để ngăn lại, cùng lúc bóp nát một bên đầu của củ cải.
Hắn ta cầm nửa đầu còn lại của củ cải, nói:
Quả nhiên vô tình, vậy ta sẽ để nàng ta chôn cùng ta.

Tuy nàng ta đến từ hạ giới, thân phận thấp kém, nhưng sắc vóc không hề tầm thường.
Tô Lâm An:
Cảm ơn nhé.
Đây là lần đầu tiên được khen xinh đẹp mà nàng chẳng thấy vui vẻ tí nào, nàng chỉ hận không thể xé rách miệng của hắn ta.
Lần này xuất hiện, nàng đã đứng gần đống đổ nát kia, tà váy dài phất phơ, làn tóc bay bay.
Một tiên nữ tuyệt đẹp là vậy, nhưng nàng lại không sử dụng bất kỳ pháp khí nào mà giơ luôn nắm đấm lên.
La Phi Diệp đang lo lắng là vậy, nhưng trong đầu bỗng dưng lóe lên một suy nghĩ rất không hợp thời điểm, lần sau có phải hắn nên chọn bức tranh Củ cải đại tiên đang cầm pháp khí không? Trong tranh này, hai tay của Củ cải đại tiên trống không, bởi vậy rời khỏi tranh rồi, nhưng Củ cải đại tiên cũng chẳng có vũ khí gì, chỉ có thể dùng nắm đấm mà thôi! Tô Lâm An không có pháp khí, bèn dùng nắm tay đấm thẳng vào đống đổ nát.
Ta dùng niệm lực trấn áp nó, chỉ cần một ý nghĩa của ta đã đủ để phá hủy niệm lực của nàng ta.

Nàng ta, và những kẻ tôn nàng ta làm tín ngưỡng, đều sẽ chết!
Nam Cung Ly đang nói thì thấy kiếm của Khương Chỉ Khanh đã đâm đến.
Trong lòng thoáng hoảng hốt, song hắn ta vẫn tiếp lời:
Cách đây không lâu, ngươi còn liều mình cứu nàng ta, thế mà bây giờ lại không quan tâm đến sống chết của nàng ta sao?

Nàng ta chính là người con gái mà người hằng thương nhớ, Tô Lâm An!
Khương Chỉ Khanh vẫn chưa thu kiểm lại.
Kiểm khí giăng khắp không gian, khoảnh khắc ba chữ
Tô Lâm An
vừa vang lên thì toàn bộ ánh kiếm đều biến mất.
Cuộn tranh mà La Phi Diệp đang đeo sau lưng bỗng bay lên trời, rồi tự mở ra ngay trước mắt hắn, để lộ cả bức tranh.
La Phi Diệp kinh ngạc đến mức há hốc miệng! Người con gái trong tranh đẹp không tì vết, tựa ánh ban mai xuyên qua khe núi giữa trời đất mờ tối, phá tan đêm đen, đem ánh sáng đến chiếu rọi bốn bề.
Tô Lâm An bước ra từ trong tranh, cơ thể biến thành một cái bóng mờ, xông về phía đống đổ nát.
Lòng nàng nóng như lửa đốt.
Trong khoảnh khắc niệm lực sắp rút về, bỗng nhiên nàng cảm nhận được một chỗ gửi gắm sức mạnh khác.
Như thể trong khi đang rơi xuống từ trời cao, không nơi bấu víu, lại có một con chim bay qua đời lấy nàng.
Nam Ly Nguyệt nằm trên lưng của Liễu Loạn Ngữ, đôi mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
La Phi Diệp ở bên cạnh đỡ lấy Nam Ly Nguyệt để giảm bớt sức nặng cho Liễu Loạn Ngữ.
Hắn lên cấp thành công, nhưng nào ngờ sau khi xuất quan thì lại phát hiện thể cuộc đã biến đối.
Nay nằm trong bàn tay to của hắn ta thì chỉ lộ ra phần đầu đang hơi lóe sáng, trông giống 9như một viên dạ minh châu.
Hơn nữa củ cải này trông khác xa Tô Lâm An, đầu được đẽo tròn vo, bên trên còn có vài sợi tóc ngốc nghếch vểnh lên6.
Nó bị Nam Cung Ly nắm chặt đến nỗi phát ra tiếng kẽo kẹt, mấy sợi tóc cũng khẽ lắc lư.
Nhìn thấy con quái vật ấy, thần hồn của hắn đã run rẩy, chẳng thể thốt ra được lời nào.

Nam Cung Ly lâm vào tuyệt vọng.

Con quái vật ấy xuất hiện rồi, dù hắn ta có đoạt được xương trường sinh của Khang Khang thì cũng khó tránh khỏi cái chết!

Tô Lâm An cũng cảm nhận được niềm lực đang tạm thời yểu đi.

Con quái vật kia rốt cuộc là thứ gì đây? Nhìn xa thì nó chỉ là một đám khí đen, nhìn kỹ lại, trên cả người nó ngưng tụ ra vô số gương mặt, mà nàng còn nhận ra một vài trong số đó.

Có mấy người đã từng chết trong tay nàng! Đây là nguyên thần của những kẻ đã bị nàng giết chết và đưa vào ẩn Công Đức! Hồn phách tàn tạ của bọn họ đã ngưng tụ lại thành thứ hung ác kia.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.