Chương 650: Ác mộng
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1661 chữ
- 2022-02-07 12:45:37
Giống như vào mùa đông, bàn tay không được linh khí bảo vệ thử vươn ra khỏi chăn để thăm dò.
Giữa lúc nóng và lạnh luân phiên ấy, bàn tay vô t8hức căng cứng và run rẩy.
Ngay cả một đại tông sư đan đạo như nàng cũng không tìm được nguyên do, chỉ có thể cố gắng kéo dài sự sống cho bà.
Nhìn thấy Nữ vương gây đến trơ xương, lòng Tô Lâm An đau như dao cắt.
Nàng cẩn thận đỡ Nữ vương ngồi xuống sập rồi rót một cốc linh dịch cho bà,
Mẹ, mẹ uống chút nước đi.
Đã xảy ra chuyện gì, mẹ cứ từ từ nói.
Cửa mở, Nữ vương vừa được người hầu đỡ dậy, vẫn còn đang đứng thở hổn hển bỗng ngẩng phắt đầu.
Nhìn thấy người mở cửa là Mục Cẩm Vân, bà vội vàng nói:
An An, An An...
Mẹ, con ở đây.
Tô Lâm An đã dùng thần thức để kiểm tra qua tình hình của mẹ mình.
Nó có mặt mũi nào để mà nói mình có thể thay thế quy tắc hiện giờ, trở thành thiên đạo mới.
Người phàm có câu, giấc mơ đều trái ngược với hiện thực.
Tô Lâm An cười nũng nịu,
Mẹ, mẹ xem chẳng phải con vẫn khỏe mạnh hay sao?
Lúc trước và trời hơi mệt nên con đã đi ngủ một giấc thật ngon.
Nàng giải thích sơ qua tình hình của mình để tránh khiến Nữ vương sinh nghi.
Tô Lâm An từ chống cự dần chuyển sang vô lực.
Nàng nghĩ, hay là không đến đó nữa, dùng luôn niệm lực để tru3yền âm đến nói cho bọn họ biết trước.
Nhân lúc Mục Cẩm Vân ra ngoài mở cửa, Tô Lâm An nhanh chóng sửa sang lại quần áo và đầu tóc.
Nàng xoa đôi gò má đang nóng bừng rồi hít thật sâu vài hơi mới khiến bản thân trông bớt quyến rũ, mị hoặc.
Nếu là người khác thì chỉ sợ sẽ ăn đủ đòn ngầm của hắn, nhưng đối phương là mẹ của Tô Lâm An, cơ thể bà ta lại yếu như vậy.
Hắn kìm nén cơn giận trong lòng, đứng dậy mở trận pháp kết giới ra, chủ động mở cửa.
Đó là đương nhiên.
Tô Lâm An gật gù rất tự nhiên,
Dẫu sao thì khuôn mặt của chúng con cũng đứng nhất nhì thiên hạ này.
Nàng không hề cảm thấy xấu hổ.
Dù sao trong mắt nàng, những người con gái nàng từng gặp qua đều không đẹp bằng nàng.
Sau khi uống một cốc linh dịch, Nữ vương mới dần hồi sức, khuôn mặt cuối cùng cũng có nét hồng hào.
Ta đã mơ một cơn ác mộng.
Ừ.
Nữ vương đáp lại một tiếng.
Thực ra trong lòng bà vẫn đang sợ hãi vô cùng.
nàng sẽ không chịu được.
Nàng thật sự không dám chết, chết ngay trước mặt những người mà nàng quan tâm.
Tô Lâm An lập tức tỉnh táo lại, ngay cả Mục Cẩm Vân cũng ngồi ngay ngắn dậy, rút tay khỏi người Tô Lâm An và nhanh chóng mặc lại quần áo cho nàng.
Sắc mặt hắn hơi khó coi.
Tô Lâm An:
...
Ngươi cứ cẩn thận, chàng có thể nghe thấy đấy, đang rầu không tìm được người để trút giận chứ đâu.
Khoa Đầu Hỏa tức thì cũng hãi, chui thẳng xuống đáy biển ý thức, tự chôn mình dưới đó.
Hoặc là còn có mỹ nữ đang giấu mình ở nơi nào đó nhưng nàng vẫn chưa phát hiện ra, thế nên nàng chính là người đẹp nhất.
Đương nhiên, kể cả khi đã gặp mặt rồi thì nàng cũng sẽ nói mình là người đẹp nhất.
Vì vậy, cho dù thế nào thì nàng cũng sẽ không bao giờ làm mấy chuyện vĩ đại như hi sinh thân mình.
Tô Lâm An vội vàng bước tới đỡ lấy mẹ mình,
Mẹ, mẹ còn yếu lắm, sao mẹ lại ra đây?
Nữ vương có huyết mạch bất tử, dù cơ thể có bị chia cắt tàn nhẫn cũng có thể sống tiếp được, nhưng nay người lại trở nên yếu ớt như thể chỉ một cơn gió cũng có thể thổi ngã.
Nàng phát hiện thần hồn của Nữ Vương không ổn định, giống như là đã chịu kích thích rất mãnh liệt.
Lẽ nào chuyện những pho tượng xuất hiện điều dị thường đã truyền đến tai bà? Mẹ nàng vẫn luôn ngủ mê man, sao lại biết được? Cũng may nàng không gặp phải chuyện gì, nếu không chắc chắn mẹ.
Nghĩ đến giấc mơ đó, trong lòng Nữ vương vẫn thấy đau đớn lâm râm.
Ta mơ thấy...
Mơ thấy con bị người ta vặn đứt thân thể.
Tô Lâm An trợn to mắt.
Nàng không muốn giọng nói mình phát ra vừa nghẹn ngào vừa khàn khàn, nghe là biết sống tình đang dâng t6rào.
Lúc này mà vẫn còn phân tâm được, hay là ta chưa đủ giỏi?
Giọng nói của Mục Cẩm Vân vang lên từ thẳm sâu, khiến trong đầu Tô Lâm An nh5ảy ra một cụm từ
oan phụ chốn khuê phòng
.
Ông ấy luôn ở bên cạnh bà.
Mę...
Nói một câu
ta về rồi, cảm ơn mọi người
là được.
Nghĩ đến đây, Tô Lâm An cố gắng đưa mình ra 9khỏi trạng thái nguyên thần giao hòa.
Nữ vương cũng cười,
Có lẽ là phu thê tương ái, nên càng về sau càng giống nhau.
Có từ gì ấy nhỉ, à là tướng phu thê.
Bà cũng nhìn Mục Cẩm Vân một lát rồi nói:
Mặt mày của các con cũng hơi giống nhau rồi.
Khoa Đầu Hỏa nhại lại với giọng điệu không cảm xúc:
Ta vào rồi, không dừng lại được nữa.
Hiện thực dạy ngươi cách làm người, lúc nên ngừng thì vẫn phải ngừng thôi.
Làm sao, đồ khốn khiếp, mặt có đau không? Nhìn thấy Mục Cẩm Vân uất nghẹn, Khoa Đầu Hỏa vui như mở cờ trong bụng.
Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân vốn dĩ không phân tầm quan sát bên ngoài, nhưng tiếng động này quá lớn, hai người không thể làm như không nghe thấy.
Mẹ ở bên ngoài, còn bị và phải cửa nữa.
Mà còn bởi nụ cười cuối cùng của Thiên ca.
Bà nghĩ, cuối cùng Thiên ca đã trở về với đất trời.
Lúc đó, ở ngay phía trên bà, ông hóa thành hàng trăm ngàn ánh sao tan biến giữa đất trời.
Những năm nay, điều khiến bà kiên trì chống đỡ không chỉ riêng là mối bận tâm đối với con gái.
Mỗi lần như vậy bà đều giật mình tỉnh giấc, để rồi lại lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhưng chính mắt bà nhìn thấy ông rời khỏi cõi đời này.
Trong cơn ác mộng, kẻ giết chết Tô Lâm An không phải ai khác mà chính là Thiên ca.
Thời gian này, bà luôn mơ thấy Thiên ca, mơ thấy ông phải chịu đau đớn, khó chịu, bị giày vò.
Nhưng sao Thiên ca có thể để bọn chúng toại nguyện được.
Ông chết rồi, vì che chắn cho bà và An An nên bị vô số trận pháp, pháp bảo và phép thần thông đánh tan thành mây khói.
Hơi thở thần hồn mạnh mẽ giống như cơn lốc xoáy trong kẽ nứt không gian, muốn nuốt chửng tất cả vào bên trong nó.
Tô Lâm An có phần chống đỡ không nổi, cũng không lo nghĩ được điều gì khác nữa.
Tô Lâm An không thể giải thích được sự kỳ diệu này, chỉ có thể nói quy tắc thiên đạo muôn hình muôn vẻ, luôn có những thứ vẫn chưa thể hiểu rõ được.
So sánh ra thì, thứ được gọi là quy tắc thiện ác rõ ràng của ấn Công Đức thật sự đơn giản đến nực cười.
Dẫu sao ông chết là vì bảo vệ hai mẹ con bà, còn bà không có cách nào chết được, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn ông bị nổ tung thành trăm mảnh.
Thật ra những kẻ đó định giữ lại cơ thể của Thiên ca, dù sao đó cũng là Yên La bạch ngọc, là báu vật quý giá nhất của đất trời.
Trông thấy Nữ vương đột nhiên ngây người, ánh mắt có phần ngơ ngẩn, Tô Lâm An hơi không yên tâm bèn lắc nhẹ cánh tay của bà.
Nữ Vương hoàn hồn, trông thấy ánh mắt lo lắng của con gái thì nói:
Đôi mắt của con giống cha con.
Tô Lâm An mỉm cười và nói:
Con có chỗ giống cha sao? Con thấy con giống mẹ như đúc ra từ một khuôn.
Lúc nàng ở đỉnh Đại Dược, chẳng phải móc treo củ cải bị vặn đứt người, chỉ còn chừa lại một cái đầu, cuối cùng ngay cả đầu củ cải cũng bị phá hủy sao.
Quả nhiên là mẹ con, tâm trí nối liền, hiện giờ Nữ vương không thể thi triển được sức mạnh huyết mạch trong nguyên thần nữa, nhưng bà vẫn có thể cảm nhận được trạng thái của nàng.
Trông thấy Tô Lâm An vẫn khỏe mạnh, gánh nặng trong lòng Nữ vương mới được dỡ bỏ.
Nhưng đồng thời, chút sức lực giúp bà gắng gượng đi đến đây cũng biến mất, ngay cả sức để ngồi thắng cũng không còn, cả người bà cứ thế ngả hẳn ra sau.
Nhưng đúng vào lúc này, tiếng bước chân lảo đảo truyền đến từ ngoài cửa, rối nàng nghe thấy một tiếng
bịch
.
Có thứ gì đó đụng phải cửa!
Nữ vương, Nữ vương...
Có giọng nữ gấp gáp vang lên.
Nên nhớ thần thức của nàng rất mạnh, bình thường sẽ không có chuyện chờ đến khi Nữ vương chạy đến tận cửa phòng rồi nàng mới đi mở cửa.
Nếu đã muốn dỗ dành người khác thì không thể để lộ sơ hở.
Nơi nào trên thế gian này cũng có ông ấy.
Ở nơi bà bị phong ấn, trong không khí, trong cây cỏ, trong băng tuyết, trong khe nứt, đều có ông ấy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.