Chương 655: Chặn giết
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1451 chữ
- 2022-02-07 12:45:30
Choang, rầm, răng rắc, những tiếng động vang lên liên tiếp, đám người bên cạnh khác như cha chết, sắc mặt hết sức đáng sợ.
Dù đầu óc chậm chạp thế nào thì Lý Chiêu Chiêu cũng nhận ra được có điều bất thường.
Nàng từ từ nhìn quanh bốn phía, s3ắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Bây giờ thiên hạ đã không còn phân thành hai nghi nữa.
Bây giờ phải làm sao đây? Nàng đang nghĩ thì lại nghe thấy tiếng đổ vỡ của vô số đồ vật trên phố.
Tiếp đó, là những tiếng hét hãi hùng nối tiếp nhau.
Tiên tôn không còn nữa rồi!
Cuối cùng người đàn ông áo tím đã có phản ứng.
Nàng lấy bình đựng Kim Ô Huyền Vũ ra.
Lúc này nàng đã rời khỏi châu Vũ Hoa, chiếc lông vũ trong bình đã biến mất, chỉ còn lại một cái bình trống không.
Thân bình trơn bóng, bề mặt phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Nàng đang định tiếp tục lên đường thì cảm thấy có một luồng sức mạnh để xuống từ trên trời, lại giâm nàng xuống dưới bùn đất.
Nàng gặp phải tà vật do oán khí hóa thành sao? Không, không đúng, thứ nàng gặp phải là người.
Có lúc, người còn đáng sợ hơn cả tà vật.
Nàng ngã xuống bùn cũng không đứng dậy mà cứ nằm sấp ở đó, uống nước bùn.
Rất nhiều bùn đất và cỏ rác chảy vào miệng mà nàng cũng hoàn toàn không biết.
Lý Chiêu Chiêu nghỉ ngơi một lát, hơi ổn rồi mới vất vả bò dậy.
Nàng ngây ngốc ôm lấy cái bình không, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Cũng đúng lúc này, tiếng gầm của một con thú hoang vang đến tận mây.
Âm thanh đó như tiếng sấm nổ trên đầu, lại đánh thẳng vào trong nguyên thần của mỗi người, cứ như muốn đánh tan thần hồn của người ta làm ai nấy đều vô cùng lo lắng.
Trong Linh Lung Các, bức tượng đó đổ lăn từ trên bàn thờ xuống dưới đất,
choáng
một tiếng, vỡ nát tan.
Cùng lúc đó, tất cả những vật tín ngưỡng liên quan đến Nam Cung Ly đều có vấn đề.
Chẳng trách những người khác cứ thừ người ra.
Tiên tôn là người đứng đ9ầu thiên hạ, gần như nhà nào cũng thờ phụng tượng của hắn, Linh Lung Các của nhà gã đàn ông áo tím cũng không ngoại lệ.
6Bọn họ đặt một bức kim thân của Nam Cung Ly ở chính giữa nhà, ngày ngày thắp hương thờ phụng.
Nàng bị ngã về chỗ cũ, vừa5 hay có thể nhìn thấy bức tượng thờ trong nhà.
Nàng xông thẳng về phía cổng thành.
Trong thành có rất nhiều kẻ chạy loạn xạ như nàng, hành động của nàng không hề gây sự chú ý.
Trước tiên nàng chạy vội đến chỗ trận pháp, ném niệm châu vào đó để dịch chuyển đến đảo Phù Tang.
Hắn đã bị thương, cần những người khác hiển tể niệm lực? Hay là...
Đã gặp phải kết cục đáng sợ hơn.
Nghĩ đến việc mình không liên lạc được với người thân nào, Lý Chiêu Chiêu thấy thấp thỏm trong lòng, tim đập như trong trận.
Chọn một nơi cách xa núi Tiêu Dược lại tương đối an toàn, chọn một loại nguyên liệu đủ phiền phức để nàng đi tìm.
Nếu không phải nàng may mắn, thì không biết còn phải mất bao lâu mới lấy được Kim Ô Huyền Vũ.
Khắp nơi đều hết hàng...
Tại sao nàng lại đến một nơi xa như vậy? Vì sư phụ bảo nàng đến.
Lý Chiêu Chiêu đủ thông minh.
Nàng bất chợt hiểu ra, có lẽ sư phụ đã biết trước được điều gì đó, vì vậy mới cố ý sai nàng đi xa.
Bất kể ở đó đã xảy ra chuyện gì, dù cho có phải nơi đó đã biến thành hang hùm miệng hổ hay không, thì nàng cũng phải về.
Cơ thể nàng rất mệt mỏi, thần thức rõ ràng đã sắp cạn kiệt, nhưng nàng vẫn giữ vững tốc độ, cổ rút ngắn thời gian vượt hoang mạc hết mức có thể.
Hai ngày sau, Lý Chiêu Chiêu ngã xuống một hồ nước ở rìa hoang mạc.
Ai nấy đều hoang mang sợ hãi, hai người hầu của gã đàn ông áo tím cũng không phải ngoại lệ.
Lúc này, hai kẻ bị hét vào mặt cũng nổi cáu, đá văng gã đàn ông áo tím ra rồi bỏ đi:
Ông đây không làm nữa.
Chết đến nơi rồi, còn làm con làm cháu của người khác làm gì.
Thế nhưng hai kẻ đó chưa đi được mấy bước thì đã bị một luồng sức mạnh chặn lại.
Lúc bọn họ đang hoảng loạn thì nghe thấy một giọng nói:
Tiên tôn đã ra đi.
Tín đồ châu Vũ Hoa nghe lệnh, đốt ba năm thọ nguyên, đưa tiền tiên tôn.
Tất cả mọi người nhao nhao quỳ xuống, không cần biết có bằng lòng hay không cũng đều phải dâng hiến thọ nguyên.
Bây giờ tiên tôn đã chết, rốt cuộc thọ nguyên này hiến cho ai thì họ cũng không biết được.
Dù sao đều sẽ là những kẻ ở phía trên bọn họ, bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Đây chính là nỗi bi ai của những kẻ nhỏ bé trong giới tu chân.
Sau khi tiễn đưa, hạn chế được dỡ bỏ, Lý Chiêu Chiêu chỉ muốn về nhà ngay.
Sắc mặt hắn ta trắng bệch, hai chân run lên, hắn ta quát lên với hai người hầu:
Chuyện gì thế này? Các ngươi, các ngươi có cảm ứng được không?
Đây có phải là thật không, có phải là thật không?
Đó chính là tiên tôn đấy! Sao có thể chết đi như vậy được.
Nghi chủ Thái Dương Nghi - Thiệu Lưu Tiên vừa mất chưa được bao lâu, bây giờ tiên tôn cũng không còn nữa, rốt cuộc là ai có thể dễ dàng giết chết họ.
Đến họ cũng không giữ được tính mạng, thì sao những người khác có thể thoát được?
Cái bình trống trơn giống như trái tim trống rỗng của nàng lúc này.
Lý Chiêu Chiêu như bị đập một gậy vào đầu, ngơ ngác trong thoáng chốc.
Lý Chiêu Chiêu ngồi trên linh thuyền, đầu óc trống rỗng.
Hoang mạc rất nguy hiểm, ít linh khí, bây giờ lại tích tụ đầy oán khí, những vật tà ác tác oai tác quái.
Nhưng bây giờ nàng không còn lòng dạ lo chuyện khác nữa.
Lý Chiêu Chiêu vận chuyển linh khí đến mức cao nhất.
Bởi vì, tín ngưỡng cao nhất của bọn họ, người nắm giữ thiên hạ này, tiên tôn Nam Cung Ly, đã gặp chuyện bất trắc.
Lý Chiêu Chiêu là kẻ lạc loài, tín ngưỡng của nàng không phải Nam Cung Ly mà là Củ cải đại tiên.
Vì vậy nàng đã không cảm nhận được ngay.
Phản ứng của các tu sĩ trên linh thuyền cũng không khác Lý Chiêu Chiêu là mấy, hoặc là sợ đến mặt mũi tái mét, khóc lóc không ngừng, hoặc là điên điên dại dại như mất hồn.
Nói chung bộ dạng Lý Chiêu Chiêu như vậy cũng không khiến người xung quanh chú ý nhiều, bởi vậy cũng không gây thêm rắc rối nào khác.
Đợi đến khi xuống linh thuyền, Lý Chiêu Chiêu vẫn lựa chọn đi đường tắt, băng qua hoang mạc.
Nàng liều mạng mà đi, chưa được hai ngày thì đã mệt lả, mặt và môi đều nứt nẻ.
Trong đầu nàng không còn suy nghĩ gì khác ngoài việc phải nhanh chóng trở về.
Suy nghĩ giúp nàng liều mạng vắt kiệt bản thân, chính là trở về.
Tiếp đó, nàng ngồi linh thuyền để qua hô rời đảo,rồi sẽ đi đường tắt qua hoang mạc để trở về, nhanh nhất cũng phải mất năm ngày.
Nàng hận mình đã đi quá xa, có muốn chạy về ngay cũng không được.
Lý Chiêu Chiêu đột nhiên sửng sốt.
Thần thức của Lý Chiêu Chiêu đã cạn kiệt.
Nàng nằm sấp trên mặt đất, cũng không thể nhìn thấy kẻ giẫm lên mình là nam hay nữ.
Nàng chỉ biết, thực lực của đối phương cao hơn mình rất nhiều.
E rằng dù lúc nàng ở trong trạng thái tốt nhất thì cũng không phải là đối thủ của kẻ đó.
Nhưng nàng cũng sẽ không nằm yên chờ chết.
Nàng có rất nhiều pháp bảo do sư phụ và Củ cải đại tiện cho! Dù lúc này linh khí trong nàng đã khô kiệt, vẫn còn có rất nhiều pháp bảo mà nàng có thể dùng được.
Họ đã suy xét đủ loại hoàn cảnh nguy hiểm và tình huống bất ngờ, đảm bảo chắc chắn rằng nàng có thể bình an.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.