• 2,159

Chương 663: Làm chuyện ngu ngốc


Dù sao thì nó cũng rất buồn, không thể nào vui lên được ngay.

Đáng tiếc nhất là sau khi bị đập rụng, cánh hoa đã bị gió bão8 nghiền nát.

Có chuyện gì thì hãy nói với Củ cải đại tiên
Sao Nam Ly Nguyệt lại không biết được ý nghĩ của con trai mình chứ.

Con hãy suy nghĩ thật kỹ, nghĩ xem rốt cuộc thứ mình muốn là gì? Trước đây, Khang Khang từng nói mình rất thích luyện đan, còn muốn trở thành đại sư luyện đan giống mẹ để trị bệnh cứu người.

Ừ.
Mục Cẩm Vân gật đầu đồng ý.
Hắn lấy số thuốc đã chuẩn bị sẵn ra, đưa hết cho Liễu Loạn Ngữ.
Ai là chủ của nhà tổ? Nam Ly Nguyệt hay Khang Khang? Mục Cẩm Vân nhìn sang thú Phệ Căn thì thấy nó gục đầu nói:
Ngươi đừng hỏi
nữa.


Ta không muốn biết câu trả lời.
Nếu như nuốt được thật, sợ là nó sẽ phát điên.
Việc hoa Tang Lam trụi cánh đã khiến nó rất đau lòng rồi, nếu biết mình đã làm ra chuyện ngu xuẩn thì e rằng nó sẽ tự bể mất.
Đối phương có thể gật đầu ra hiệu thôi đã là tốt lắm rồi.
Nên biết rằng trước đây Mục Cấm Vân là kẻ độc ác thế nào, những người không thể rời khỏi chậu Vân Lai năm ấy, chín phần đều chết trong tay hắn.
Tuy bây giờ Mục Cẩm Vân đã thay đổi rất nhiều, nhưng Tô Lâm An lo rằng hắn vẫn giữ thái độ thờ ơ khi đối xử với người ngoài.
Nếu như hắn đã không quan tâm thì dù có chút chuyện thôi hắn cũng rất lười làm, thế nên nàng chỉ còn cách căn dặn hắn thật kỹ lưỡng.

Chàng đưa thuốc cho Liễu Loạn Ngữ trước đi, rồi trị thương cho bầy thú Phệ Căn.
Phân phát cả linh thực do bọn Trữ Tân làm nữa.
Tô Lâm An dặn dò.
Suy nghĩ trở thành một kiểm tu khiển Khang Khang có can đảm tiến lên, nhưng cậu bé còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy Mục Cẩm Vân khẽ gật đầu với bọn họ rồi xoay người bước đi.
Hắn còn chẳng buồn nói một câu nào, vừa ném thuốc ra đã xoay lưng rời đi.
Nó không kiểm soát được việc chất lỏng này tiết ra thế nào, nếu những con thú khác đi vào bụng nó thì sẽ không chịu nổi, sẽ toi mạng ngay.
Nhưng căn nhà tổ này có kết giới phòng ngự, đối phó gió bão hư không thì hơi quá tầm, không được bao lâu, nhưng đã đủ để ứng phó lại chất lỏng trong bụng nó.
Sau khi mưa thiên thạch ngừng rơi, hắn mới thu kiếm lại.
Tầm mắt của5 hắn dừng ở lão tổ thú Phệ Căn, liếc qua một cách hờ hững rồi lại nhìn về phía nhà tô đang được thủ Phệ Căn bao bọc.
Thú Phệ Căn tủi thân theo sau Mục Cẩm Vân, lòng thầm nghĩ,
Tô Lâm An cũng không nghĩ đến cách này.
Trên thực tế, với khoảng cách hiện tại thì Mục Cẩm Vân và Tô Lâm An đã có thể trao đổi qua thần hồn.
Vừa rồi khi Mục Cẩm Vân nghĩ đến chuyện thú Phệ Căn nuốt nhà tố thì cũng không giấu Tô Lâm An, thế nên giờ Tô Lâm An cũng tự bế rồi.
Tuy rằng vì những người đó chết đi nên bọn họ mới có thể thoát ra một cách suôn sẻ, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc đã có ngần ấy sinh linh biến mất dưới kiếm của Mục Cẩm Vân, La Phi Diệp vẫn cảm thấy khiếp đảm.
Chí ít thì hắn không làm được chuyện như vậy, mãi mãi không thể làm được.
Cũng không hẳn là nhìn thấy, với thực lực của cậu bé thì căn bản không thể nhìn rõ động tác của Mục Cẩm Vân.
Cậu bé chỉ thấy từng khối thiên thạch lần lượt biến mất, ánh kiếm nhảy múa khắp bầu trời.
Nàng bận bảo vệ trận pháp, quả thật không nghĩ đến điều này.
Bây giờ bị chỉ ra thì nàng cảm thấy đầu mình như bị cửa kẹp vậy.
Thú Phệ Căn nghệt mặt ra.
Nó không thể nuốt đám thú nhỏ, vì trong bụng nó chứa chất lỏng có tính ăn mòn.
Ở bên kia, Mục Cẩm Vân che chắn ở phía trên nhà tổ, dùng kiểm chém tan mọi mối uy hiếp á9p sát căn nhà.
Hẳn vững vàng như núi, dáng người thẳng tắp như cây tùng, như thể hắn chỉ cần đứng ở đó thôi đã có thể chặn6 hết những cơn gió bão kẽ nứt vô cùng vô tận.
Từ sau khi Mục Cẩm Vân xuất hiện thì nhà tổ không còn bị gió bão tập kích nữa.
Trước đây Khang Khang từng học luyện đan từ Nam Ly Nguyệt, muốn theo đạn đạo như mẹ mình.
Trước đây La Phi Diệp còn nghe Sở Tài Nguyên kể rằng hắn ta từng bị Mục Cẩm Vân dùng để thử thuốc, chịu đủ giày vò.
Khang Khang tuyệt đối đừng nên chọc đến hắn.
Hắn chỉ biết trước đây trấn Thanh Thủy từng ẩn náu trong bụng của thú Phệ Căn.
Trong bụng con thú Phệ Căn này ẩn giấu huyền cơ, có chứa một thế giới nhỏ cũng không thành vấn đề.
Cậu bé muốn trở nên lớn mạnh, bảo vệ người thân và bạn bè bên cạnh mình.
Mục Cẩm Vân trước mặt cậu chính là thầy kiểm đạo giỏi nhất, nếu có thể trở thành đệ tử của hắn...
Nó còn chẳng tìm lại được chút xác hoa nào, càng nghĩ lại càng cảm thấy thê lương.
Lão tổ thú Phệ Cần3 cuộn người lại gặm nhấm nỗi đau.
Làm thú thật khó khăn.
Nó không muốn sống nữa.
Nó lấy hết can đảm bay đến trước mặt Mục Cẩm Vân, làm như vô tình để lộ mấy chỗ bị chảy máu trên eo mình.

Lần này, vì bảo vệ nhà tổ mà bọn ta mệt sắp chết.
Bọn nó có công lao rất lớn, không thể để Mục Cẩm Vân gạt đi được.
Nó đành kìm lại những lời định nói kế tiếp.
Rồi rồi rồi, ngươi không muốn nghe người khác chê vợ người dù chỉ là một câu, ta cũng không dám.
Nó nhìn Mục Cấm Vân, trong lòng có hơi khiếp đảm, chỉ sợ tâm trạng hắn không tốt lại trở tay xiên một kiếm.
Đến khi nhìn thấy Mục Cẩm Vân im lặng tiến vào nhà tổ, nó mới khẽ thở phào, cơ thể cũng thu nhỏ lại rồi đi theo Mục Cẩm Vân.
Hẳn bay thẳng lên trời, trong chớp mắt chỉ còn lại một chấm nhỏ.
Khang Khang vô cùng ủ rũ, hai tay chắp bên miệng muốn hô lên nhưng bị La Phi Diệp kéo lại.
Mục Cẩm Vân:
Tại sao không nuốt nhà tổ vào bụng?
Hắn hỏi tiếp:
Không nuốt được sao?
Nhà tổ của Nam Ly Nguyệt là loại pháp bảo có thể thăng cấp, là bán thân khí, theo lý thì có thể thay đổi kích cỡ, nhưng cụ thể phải xem năng lực của chủ nhân của nó như thế nào.
Rốt cuộc nó có thể làm được hay không, Mục Cấm Vân cũng không rõ.
Đám Nam Ly Nguyệt muốn tỏ lòng cảm ơn, Khang Khang cũng có rất nhiều điều muốn nói với hắn.
Vừa rồi cậu bé nhìn thấy được những gì Mục Cẩm Vân đã làm trên trời.
Nó hoàn toàn có thể bảo bẫy thú Phệ Căn rút vào trong nhà tổ, sau đó nuốt cả căn nhà vào bụng, như thể sẽ đỡ phiền hơn rất nhiều.
Nhưng nó vốn không suy xét đến cách này nên dĩ nhiên cũng chưa từng thử nuốt nhà tổ vào bụng.
Mục Cẩm Vân nhíu mày lại, vẻ mặt dường như hơi không vui.
Thấy hắn chau mày, lão tổ thủ Phê Căn cảm thấy tim mình như bị bóp chặt, nó thậm chí chẳng còn lòng dạ đầu mà buồn bã.
Ở bên kia, thú Phệ Căn lại nói:
Tuy rằng ta rất ngu ngốc, nhưng cũng có góp công sức mà.
Những lời này không còn hùng hồn như lúc trước, nó cảm thấy máu đổ trên người mình cũng chẳng còn vinh quang là bao.

Chẳng phải nàng ta cũng không...
Nó còn chưa dứt câu đã bị Mục Cẩm Vân liếc một cái.
Nhưng hôm nay nhìn thấy cơn mưa kiếm kín trời, bỗng nhiên cậu bé cảm thấy kiểm đạo mới là con đường mà mình muốn theo đuổi nhất.
Tay cầm chắc kiểm, có thể chém sao, có thể xé trời.
Cậu bé đã đi theo Nam Cung Ly đến núi Đại Dược học đan đạo, còn vô cùng hào hứng nữa.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.