• 2,167

Chương 677: Tự cứu


Mặc dù là đảo nhưng nó lại giống như thuyền đi biển, còn có một cái neo sắt vừa thô vừa dài.

Neo sắt thả xuống đáy biển, móc chặt lấy độn8g phủ Long Cung của hai vợ chồng.

Nhìn từ bên ngoài, động phủ Long Cung có hình trăng non, khẽ lắc lư theo sự dao động của mỏ neo, như đ3ang đưa xích đu.
Lăng Vân đã vào trạng thái huyền diệu nhiều lần.
Số lần càng nhiều, thời gian có thể quan sát trong trạng thái đó sẽ càng lâu dần lên.
Nhưng trước giờ hắn ta chưa từng thử sửa vết nứt thiên địa.
Vốn dĩ hai người họ là sư huynh muội đồng môn, từ nhỏ đã cùng nhau trau dồi trận pháp.
Hai người đều là kẻ có tư chất hơn người, trình độ trận pháp đã vượt qua các đồng môn khác từ sớm.
Sau đó, sư phụ cũng không còn gì để dạy nữa, họ bèn kết đôi dạo chơi khắp thiên hạ, cùng nhau tìm kiếm những bí cảnh cổ, phá giải trận pháp trong bí cảnh.
Chàng xem, thật ra nó đã cho chúng ta thời gian, để chúng ta giúp nó hồi phục.

Cả vị đại năng truyền dạy trận pháp Thiên Địa Càn Khôn đó, thiết nghĩ ngài ấy cũng có suy nghĩ như ta vậy.
Đến lúc đó có ngài ấy dân đầu, người đứng ra góp sức sẽ càng lúc càng nhiều.
Uyên Thu năm lấy tay của Lăng Vân, nói mãi không ngừng.
Cô ta còn lạy cánh tay của Lăng Vân,
Tướng công, hay là bây giờ chàng cũng sửa một chút.
Nếu Lăng Vân ra tay, những người đã lĩnh hội được trận pháp Thiên Địa Càn Khôn khác cũng sẽ nhìn thấy.
Trước đây cô ta luôn có suy nghĩ rằng, dù trời có sập xuống thì cũng có người cao hơn chống đỡ, nhưng sau khi có con thì suy nghĩ đó đã thay đổi.
Cô ta hy vọng thế gian thái bình, lũ trẻ có thể bình an khôn lớn thành người.

Dạo trước chẳng phải châu Vân đã bị cắn nuốt.

Đã có người đi và vết nứt rồi sao?
Uyển Thu đang tựa trên đệm, nghe vậy thì kích động, ngồi thẳng dậy,
Châu Vân ở Ma giới, tức là có người ở Ma giới có thể lĩnh hội trận pháp Thiên Địa Càn Khôn...
Cô ta suy nghĩ một lát, nói với vẻ trầm ngâm:
Lẽ nào là Thường Huy?
.
Trong thiên hạ chỉ có mấy đại tông sư trận pháp, dù trước giờ mọi người không qua lại với nhau nhưng cũng biết đối phương, có nghiên cứu về trận pháp của đối phương.
So sánh với nhau, hai vợ chồng họ giỏi về trận phòng thủ, Thường Huy lại giỏi về trận giết chóc.
Chỗ đó, bây giờ thế nào rồi?
May mắn của bọn họ chẳng qua chỉ là cách xa châu Vân.
Nếu lúc đó họ ở châu Vân, với thực lực của hai người họ thì rất có khả năng không thể thuận lợi thoát thân được.
Chuyện bị gió bão kẽ nứt nuốt chửng chỉ xảy ra trong tích tắc, căn bản không có thời gian để phản ứng.
Bọn họ chú trọng phòng ngự, bố trí vô số trận pháp trên bảy mươi hai đảo, bao bọc động phủ của họ ở bên trong.
Ngay cả nghi chủ đến đây cũng không dám tùy tiện tiến vào trong, không cẩn thận một chút là sẽ bị nhốt lại trong trận rất lâu.
Trận pháp của Thường Huy thì nghiêng về tấn công.
Uyển Thu mỉm cười, chẳng qua bây giờ tâm trạng của cô ta cứ lúc vui lúc buồn, cười xong thì vẻ sầu não lại hiện lên mặt,
Thật ra, nó đến cũng không đúng lúc.
Bây giờ Thiên đạo sụp đổ, cũng không biết có tương lai hay không, ta rất sợ...


Ta rất sợ con vừa mới sinh ra, vẫn chưa nhìn thấy vẻ đẹp của thế gian đã gặp cảnh trời đất sụp đổ, không ai có thể ngăn cản.

Có điều hôm nay Uyển Thu vẫn mơ một giấc mơ không hay cho lắ6m.
Trong lúc vẫy vùng trong giấc mộng, bàn tay đang chống đầu của cô ta trượt ra, đầu ngửa mạnh về sau làm cô ta lập tức giật mình thức 5giấc.
Mở mắt ra không nhìn thấy Lăng Vân ở bên cạnh, tim cô ta tức thì đập dồn dập.
Thấy Uyển Thu lo lắng đến mức mặt mày trắng bệch, Lăng Vân bèn mỉm cười, động viên cô ta:
Ta đang định nói với nàng tin tốt lành này.

Ta nhìn thấy mắt bão đó đã được lấp lại.

Hắn ta dừng lại một lúc rồi nói tiếp,
Nàng còn nhớ thẻ Thiên Cơ không? Có người cũng đã lĩnh hội được trận pháp Thiên Địa Càn Khôn.
Lần này người đó đã vận dụng trận pháp Thiên Địa Càn Khôn lên mặt bão của vết nứt, lấp mặt bão lại.

Hắn ta luôn tin rằng, không phải chỉ có mình hắn ta lĩnh hội được trận pháp Thiên Địa Càn Khôn.
Không ai đi vá trời, hắn ta cũng sẽ không.
Đây là việc tiêu hao nguồn lực của bản thân để làm một chuyện mà không thấy được hy vọng.
Uyển Thu ngồi tựa trên đệm êm, một tay chống đầu.
Chiếc giường phía dưới khẽ lắc lư.
Sự lắc lư nhẹ nhàn9g như vậy làm cô ta cảm thấy thoải mái, có thể miễn cưỡng chợp mắt một lúc.
Lúc tu sĩ cấp cao mang thai, cơ thể sẽ yếu hơn lúc bình thường, nguyên thần cũng yếu ớt hơn rất nhiều, tinh khí thần của cô ta đều như bị hút sạch, đưa đến cho sinh mệnh nhỏ trong bụng.
Cha mẹ đều ở cảnh giới Thiên Tiên, nếu có thể đảm bảo cung cấp đầy đủ linh khí và nguyên thần được nuôi dưỡng thì khi đứa con này được sinh ra, đương nhiên sẽ có tư chất ưu tú hơn cả cha mẹ nó.
Có điều khoảng thời gian này sẽ rất dài, người phàm mang thai mười tháng thì có thể có thể thuận lợi sinh con, còn đứa con này của họ, ít ra cũng phải ở trong bụng một trăm tám mươi năm.
Nhưng đợi rất lâu cũng không thấy động tĩnh gì, điều này làm hắn ta hơi thất vọng,
Sao cha đến thì lại không động đậy nữa.
Uyển Thu cười khanh khách,
Nó vẫn còn nhỏ, chỉ cử động một tí thôi là đã tốn rất nhiều sức rồi, sao có thể động đậy liên tục.
Lăng Vân dứt khoát áp tại lên trên bụng của cô ta,
Vậy ta tựa vào đây nghe thử một ngày, rồi cũng có lúc nghe được nó động đậy.
Uyển Thu đặt tay lên đầu Lăng Vân, nhẹ nhàng vuốt ve,
Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như một đứa trẻ con.
Lăng Vân nghe vậy thì mỉm cười,
Vậy sau này ta sẽ cho một phân thân đóng vai anh trai của nó, chơi cùng với nó.

Một đứa con cũng hơi cô đơn
Uyển Thu:
Chúng ta có thể có con đã là sự ưu ái rất lớn của trời cao rồi.
Lăng Vân gật đầu,
Cũng đúng.


Những người có tu vi như hai chúng ta, vốn chưa nghe nói có ai có thể có con ruột.
Việc này mà truyền ra ngoài thì không biết có bao nhiêu người ghen tỵ với hai người họ.
Đương nhiên, bây giờ họ sẽ không truyền tin này ra ngoài.
Tu vi càng cao thì càng khó mang thai, sinh con, tu sĩ cấp cao đều khó khăn về đường con cái.
Như Nam Cung Ly trước đây, chỉ có thể nhặt những đứa trẻ có tư chất ưu tú về làm con nuôi.

Đúng vậy, hy vọng nó có thể được bình an sinh ra và lớn lên.
Uyển Thu nói với vẻ mặt dịu dàng:
Mấy ngày nay đã khá hơn nhiều rồi, niệm lực cắn trả cũng giảm nhẹ rất nhiều, không khó chịu như trước đây nữa.

Nó là một đứa con ngoan, không nỡ làm khổ mẹ.
Lăng Vân vẫn nằm úp trên bụng cô ta, cánh môi dán lên da bụng, thi thoảng cọ khẽ với vẻ mặt dịu dàng, nhưng ánh mặt hắn ta lại hơi lạnh lùng.

Đúng là sức mạnh của một người thì có giới hạn, nhưng chúng ta không phải chỉ có một người.
Trong mắt của Uyển Thu như có ánh sáng lấp lánh,
Đến Thường Huy cũng sẵn lòng sửa chữa vết nứt thiên địa, sao chúng ta có thể khoanh tay đứng nhìn.
Cô ta còn nói:
Đợi bé cưng của chúng ta ra đời, nó nhất định có thể kế thừa trình độ trận pháp của hai ta.
Đến lúc đó, bảo nó sửa cùng chúng ta, coi việc vá trời như trò chơi, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy rất thú vị.


Thiên địa sụp đổ không phải chuyện một sớm một chiều.
Lăng Vân chỉ nói là bây giờ niệm lực không có lợi cho cô ta, toàn bộ niệm lực của tín đồ đã chuyển sang người của hắn ta.
Bây giờ cô ta rất yếu ớt nên không thể kiểm chứng, hoàn toàn không nghi ngờ gì về chuyện này, còn tưởng rằng con mình đã nghe lời hơn.

Ừ, nó giống như ta, đều thương nàng.
Lăng Vân đáp.
Việc đó yêu cầu cực kỳ cao về thần thức và linh khí.
Nếu tiến vào trạng thái huyền diệu rồi tiến hành vá trời, e là bọn họ chỉ có thể kiên trì trong thời gian vài nhịp thở.
Không nói đến việc trong thời gian ngắn, những điều có thể làm được là có hạn, mà sau khi ra ngoài thì biến ý thức còn cạn khô, cân rất lâu mới hồi phục lại được, phải tiêu tốn lượng lớn đan dược dưỡng thân.
Hän ta sửa từng tý một như vậy, phải sửa đến năm tháng nào? Hơn nữa, tốc độ tu sửa của hắn ta hoàn toàn không theo kịp tốc độ sụp đổ của thiên địa.
Đợi sau khi bọn họ tiêu hao hết nguồn lực thì phải làm thế nào? Đây là những vấn đề mà họ không thể không đối mặt.
Cũng chính vì những nguyên nhân này, Uyển Thu không có ý kiến gì về hành động không tu sửa thiên địa của Lăng Vân.
Về mặt này, cô ta thua Lăng Vân một bước.
Nhận thức của cô ta về thiên địa đều có được thông qua Lăng Vân.
Cô ta biết bây giờ khắp thiên địa trải đầy vết nứt, mà trận pháp Thiên Địa Càn Khôn có thể sửa chữa những linh văn đứt gãy đó, chẳng qua bắt buộc phải tiến vào trạng thái huyền diệu mới có thể tu sửa.
Việc hắn ta cần làm là bảo vệ mẹ con họ được bình an.
Nhưng điều họ không ngờ đến là, khi Uyển Thu vừa xác định mang thai được mấy ngày thì đã bộc phát việc niệm lực cắn trả.
Mặc dù bọn họ bị niệm lực cắn trả nhẹ hơn một chút so với những người khác, nhưng ảnh hưởng đối với Uyển Thu lại cực kỳ lớn, càng không có lợi cho sự trưởng thành của thai nhi trong bụng cô ta.
Cô ta đang định gắng gượng phóng thần thức ra thì thấy Lăng Vẫn vén màn bước vào, hớt hải hỏi:
Sao thế?
Uyển Thu thở phào.
Cô ta không nói mình đã gặp phải ác mộng, chỉ dùng tay đỡ lấy bụng,
Con lại nghịch nữa, đang đạp bụng ta.

Thật sao?
Lăng Vân tỏ ra cực kỳ phấn khích.
Hắn ta cũng đặt tay lên bụng của Uyển Thu, cẩn thận áp sát tại lên đó, không hề động đậy, muốn cảm nhận sinh mệnh trong bụng của cô ta.
Nhưng bây giờ, cô ta cảm thấy họ nên làm chút gì đó.
Dù cho không làm chút gì đó cho thiên hạ.
Cũng phải làm chút gì đó vì sinh mệnh nhỏ trong bụng cô ta.
Y từng lập trận hủy thành, một trận thành danh.

Thường Huy, y mà lại đi vá trời sao?
Rõ ràng, Uyển Thu vô cùng kinh ngạc về việc này.
Trình độ trận pháp của Uyển Thu không thua kém gì chồng mình là Lăng Vân.
thì niệm lực cắn trả mà Uyển Thu phải chịu quả nhiên đã nhẹ hơn rất nhiều.
Chỉ cần tình hình có thể chuyển biến tốt đẹp hơn, dù chỉ một chút, hắn ta cũng không hề hối hận.
Uyển Thu không hề biết gì về chuyện này.
Hắn ta đã thử rất nhiều cách, đều không có cách nào giảm bớt được nỗi đau đớn của Uyển Thu.
Cuối cùng, ngay mấy ngày trước, hắn ta đã nhẫn tâm tàn sát tất cả tín đồ trên bảy mươi hai đảo, cắt đứt nguồn gốc của niệm lực.
Vì bọn họ không chết bởi hiến tế, lại chết một cách không đau đớn gì, nên sau khi nguồn niệm lực bị chặt đứt
Chính con đường tìm kiếm trận pháp đã làm họ yêu thương, thấu hiểu nhau, tình cảm càng lúc càng sâu đậm, việc họ kết thành đôi cũng là chuyện đương nhiên.
Chỉ có điều, vì đang mang thai nên tinh thần và sức lực của Uyên Thu không tốt, chưa lĩnh hội được phần mấu chốt của trận pháp Thiên Địa Càn Khôn.
Cô ta chưa thể tiến vào trạng thái huyền diệu, không thể nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ khi vạn vật giữa đất trời đều trở thành phù văn.
Như họ nhìn thấy những cống hiến mà Thường Huy đã làm vậy.

Bây giờ đã có một người thắp lên ngôi sao đầu tiên, họ có thể làm người thứ hai, để ánh sao tiếp tục truyền đi, cuối cùng, những ánh sáng đó sẽ hội tụ thành biển sao.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.