Chương 687: Lo việc
-
Ấn Công Đức
- Thanh Sam Yên Vũ
- 1972 chữ
- 2022-02-07 12:46:24
Mọi người tranh luận không ngớt về việc nên xây trường học ở đâu.
Có người đề nghị xây trên dốc Hoan Hỉ ở ngoại thành, trước kia chỗ đó8 là nơi tiến vào bí cảnh, đất đai rộng rãi, dùng để xây trường học thì không gì có thể tuyệt hơn.
Người phản đối thì cảm thấy trên dốc3 núi đó có không ít người chết, là điềm xấu, lại đề nghị dựng một tòa thành trên không trung, chỉ có như thế mới không làm mất uy phong của tr9ường học.
Hắn từng được Tô Lâm An chỉ điểm.
Bây giờ hắn truyền thụ lại cho võ giả thành Thất Tinh, cũng coi như là báo đáp.
Mục Cẩm Vân vẫn luôn đứng xem ở bên cạnh.
Tuy rằng bọn họ đã có thể chung sống hòa thuận với võ giả ngoại vực, nhưng lúc này nếu mở cửa trần hoàn toàn với bên ngoài, biến nó thành trường học thì trong lòng họ cũng hơi không thoải mái, không ít người đều hơi chần chừ.
Nhưng rốt cuộc có mở hay không thì còn phải xem ý của Củ cải đại tiện, bọn họ không quyết định được.
Nhóm Nam Ly Nguyệt được Mục Cẩm Vân đưa thẳng đến trấn Thanh Thủy.
Muội không kiên nhẫn được như tỷ Trâu Đồng Tâm nói luôn:
Muội cũng chưa từng dạy những đệ tử không hề có kiến thức căn bản như này.
Nàng kéo tay Nam Ly Nguyệt, nói mà nước mắt rưng rưng:
Tỷ tỷ giúp muội với.
Trảm Nhất Đao đi ngang qua thì trợn trắng mắt,
Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn gọi Nam Ly Nguyệt là tỷ tỷ?
Trông mặt mũi Trâu Đồng Tâm non nớt như thế nhưng thật ra nàng lớn hơn Nam Ly Nguyệt tận mấy nghìn tuổi, vậy mà cũng dám gọi nàng ấy là tỷ tỷ nữa, đúng là già mà không nên nết, bất chấp mặt mũi.
Nghe Trảm Nhất Đao nói thế, Lục Ý ở bên cạnh bèn nói:
Thực vật chúng ta thành yêu thì tuổi còn lớn hơn nữa, vậy chẳng phải trong mắt người thì ta và Hồng Phù tỷ tỷ là lão yêu bà ư?
Trảm Nhất Đao: ...
Gã phải về quỳ bụi gai rồi.
Nam Ly Nguyệt không chịu nổi sự lèo nhèo của Trâu Đồng Tâm, đành nhận lấy chức chưởng viện.
Còn Liễu Loạn Ngữ có trình độ luyện khí cao nhất ở đây, hắn vừa đến thì chưởng viện Khí trước đây đã tức khắc cung kính mời hẳn xuống núi chỉ dạy học trò.
Hắn nhận lời luôn, chẳng hề do dự chút nào.
Có người đột ngột lên tiếng,
Ta có một tấm thẻ ngọc, muốn truyền lại cho con cháu đời sau.
Nếu vị đại năng trên tường thành có thể cách không lấy vật thì ta nguyện dâng lên hết thảy, kể cả bí ẩn Vân Đồ.
Ngươi, ngươi là Tần Thương!
Người đứng bên cạnh gã đều rối rít tránh ra, sợ dính phải tí ti hơi thở của gã.
Bí ẩn Vân Đồn có liên quan đến di tích của một vị đại năng thời viễn cổ, phải tập hợp đủ bảy mảnh thì mới có thể mở bí ẩn ra.
Cơn khủng hoảng dần dần lan ra, nhưng dù vậy cũng không ai dám gây sự.
Cho dù bọn họ từng là những kẻ vô cùng tàn bạo, dù trong đám bọn họ có tu sĩ ở cánh giới Thiên Tiên, cũng không ai dám cưỡng ép xông qua ái.
Giới chủ của Chính Nhất giới đã tự mình ra lệnh chặn đường, người trên tường thành đều ở cảnh giới Thiên Tiên, nếu cứ cưỡng ép xông qua ải thì chỉ chết nhanh hơn mà thôi.
Vẻ mặt gã trở nên điên cuồng, có vô số trúng độc bay ra khỏi cơ thể gã, nhao nhao tràn vào trong trận pháp của tường thành.
Trận pháp tường thành vẫn chưa được hoàn thành.
Sau khi một đám trùng độc nhỏ xíu bị trận pháp chẩn vỡ thì có độc khí tràn vào theo khe hở của tinh thạch.
Nhưng nếu bắt được Thường Huy trước, thì việc xác định thân phận của những người khác cũng không khó.
Cho nên, đến Ma giới trước.
Bản thân Mục Cẩm Vân chính là trùng Huyết Duyên, nếu hắn không cố ý để lộ hơi thở thì việc vượt qua khu vực bị trùng chiếm đóng rất dễ dàng, kết giới trận pháp của thành Thất Tinh cũng không ngăn hắn được.
Hắn đi ra khỏi kết giới của ngoại vực rất suôn sẻ, rồi trực tiếp hiện thân ở châu Cấm.
Châu Cẩm đang thiết lập trận pháp.
Trận pháp vẫn chưa hoàn thành, nhưng tường ngăn đã được dựng lên, ngăn cách hoàn toàn châu Cẩm với khu vực bên ngoài.
Trong khoảng thời gian này, bà vẫn chưa tỉnh lại.
Thật ra thân thể bà cũng không tiếp tục chuyển biến xấu, nhưng hơi thở lúc mạnh lúc yếu, có vẻ rất không ổn định.
Bà chưa tỉnh thì hắn khỏi phải bịa chuyện.
Giờ đây họ đang tụ tập phía dưới tường thành, muốn xin một con đường sống.
Cho chúng ta vào đi!
Dưới tường thành, có người gào thét, cũng có người van cầu.
Mặc kệ người phía dưới khóc lóc kể lể hay mắng chửi thế nào, người trên tường thành vẫn thờ ơ như không.
Tuy rằng chúng sẽ không gây tổn hại đối với trận pháp, nhưng người bày trận còn phải tiếp tục, nhất định không thể chịu chút ảnh hưởng nào.
Vì thế thủ vệ trên tường thành tức khắc hành động.
Mấy tu sĩ ở cảnh giới Thiên Tiên cùng nhau ra tay, đòn công kích giáng xuống như sấm chớp, tiêu diệt Tần Thương luôn.
Mục Cẩm Vân giúp Nữ vương kiểm tra hương ngưng thần rồi luyện chế thêm một ít đan dược dự phòng.
Sau khi căn dặn tì nữ trông nom Nữ vương thật cẩn thận thì hắn rời khỏi thành Thất Tinh, tiến về giới tu chân.
Hắn cần làm vài việc ở giới tu chân.
Tấm gương sáng ở trên đài đốt lửa phản chiểu rõ tình hình ở ngoại vực.
Hình ảnh Thiên Ma đánh tới trước đây đã biến mất, bây giờ chỉ thấy hoang mạc màu máu mênh mông bát ngát, dường như khắp chốn đều ẩn giấu hài cốt, khiến cho người ta vô thức rợn tóc gáy.
Lúc tường thành được xây lên, còn có một số người núp ở châu Cẩm chưa qua sông được.
Chẳng qua sau đó, có người đã thi triển thuật cách không lấy vật, lấy pháp bảo trữ vật trên người gã lên trên tường thành.
Con sâu nhỏ Mục Cẩm Vân ẩn núp ở ngay trong đó.
Hắn không muốn tốn thời gian đấu với đám người này.
Không xông qua, còn có thể sống thêm mấy ngày.
Biết đâu Thiên Ma ngoại vực mãi không ra khỏi kết giới được thì bọn họ có thể sống thêm rất lâu.
Xông vào, sẽ chỉ mất mạng nhanh hơn.
Đây từng là pháp bảo bị vô số người tranh đoạt, nhưng bây giờ nó lại không có sức hấp dẫn lớn như trước nữa.
Trời sắp sụp rồi, tính mạng cũng sắp không giữ được nữa, ai còn có lòng dạ đi tìm một di tích chưa chắc gì đã tồn tại? Cho dù có thì mọi người đều bị trói buộc bởi bức tường thành này, chẳng biết khi nào Thiên Ma sẽ xông ra khỏi vách ngàn kia, ai có thể rời đi một mình chứ? Ngay cả giới chủ Ân Chính cũng không thể.
Dường như tên Tần Thương không ngờ rằng gã đã lấy bí ẩn Vân Đồ ra rồi nhưng người trên tường thành vẫn đều không hề bị lay động chút nào.
Vấn đề là, bây giờ có không ít võ giả học thuật luyện khí, nhưng tất cả đều mới nhập môn chưa lâu, muốn xây thành trì trên k6hông trung thì hơi khó, mà cũng không thể lại đi cầu xin Công chúa được.
Chuyện gì cũng tìm ngài ấy, thì khác nào đang bảo, tất cả đều5 là đồ ăn hại.
Hay là xây trong trấn Thanh Thủy đi?
Tu sĩ trấn Thanh Thủy ôm ấp một loại tình cảm đặc biệt đối với trấn cổ mình đã sống nhiều năm.
Bạn cũ gặp nhau, tất nhiên sẽ vui vẻ hòa thuận.
Đợi ôn chuyện xong, Nam Ly Nguyệt nghe bọn họ nhắc đến chuyện trường học bèn chủ động nói:
Tổ trạch chúng ta rất rộng rãi, thật ra rất thích hợp để làm trường học.
Tổ trạch cũng có thể lơ lửng trên bầu trời hoàng thành, vừa hay có thể thay thế vị trí của thành Họa.
Chỉ có điều nhà cửa trong thành Họa hoa lệ lộng lẫy, còn tổ trạch thì mộc mạc hơn nhiều, kiến trúc trong đó mang phong cách cổ xưa phóng khoáng, ẩn mình giữa những dãy núi.
Lúc đó nàng đang và trận pháp nên không cảm ứng được nhiều, chỉ có thể chỉ ra phương hướng đại khái.
Còn bây giờ nàng bị nhốt trong trận pháp, không thể dùng thần thức để cảm ứng thế giới bên ngoài được nên đương nhiên không thể biết được những người kia đang ở đâu.
Trước kia khi nàng luyện chế thẻ bài thì Mục Cẩm Vân không góp sức, nên giờ hắn cũng không có lối tắt nào cả, chỉ có thể từ từ tìm kiếm, tìm được ai hay người nấy.
Hai người đều là tông sư, vừa vặn phân công quản lý viện Đan và viện Khí.
Người lên tiếng chính là Trâu Đồng Tâm - người có một gương mặt như trẻ con.
Nàng vốn là chưởng viện Đan Y của Vạn Tượng Tông, sau lại làm chưởng viện Đan ở trường học, mỗi ngày đều bận rộn chân không chạm đất, đang lo đến rụng cả tóc.
Giờ thấy Nam Ly Nguyệt đến thì nàng lập tức muốn gỡ bỏ gánh nặng trên vai.
Tô Lâm An đã xác nhận thân phận của người này, y là Thường Huy - phụ tá đắc lực của Ma quân Phệ Hồn.
Chính y đã giúp thành Họa lấp lại vết nứt ở châu Vân.
Tô Lâm An còn chỉ ra vị trí cụ thể của một người nữa.
Vậy còn phải chỉnh sửa lại tổ trạch của ngươi một chút, phân chia ra khu vực của các viện, xây thêm lớp học và ký túc xá.
Thân hình võ giả ngoại vực rất cao lớn, phải sửa theo chiều cao của bọn họ.
Trữ Huy:
Cả nhà ăn nữa, tuyệt đối không thể thiếu.
Vợ chồng hai người đến đúng lúc lãm.
Trường học đang thiếu phu tử, tất cả mọi người đều mệt chết đi được.
Không cần hắn ra tay, đám người này đã giải quyết xong chuyện trường học.
Hắn không nói gì, đợi bọn họ bắt đầu sửa chữa tổ trạch thì hắn mới rời đi, vào hoàng thành thăm Nữ vương.
Nữ vương vẫn chưa tỉnh.
Một là đón Lý Chiêu Chiêu về.
Hai là tìm được người kế thừa trận pháp Càn Khôn thích hợp, bắt lính đi vá trời.
Trước đây đã từng có tu sĩ thi triển trận pháp Càn Khôn, một trong số đó đang ở Ma giới.
Tuy rằng hắn có thể dùng kiếm phá tường thành, nhưng làm vậy thì thứ nhất là hao tổn thời gian lẫn tinh lực, thứ hai là bây giờ nguyên thân của hắn chưa khôi phục hoàn toàn, hắn không muốn phí phạm vào mấy việc này.
Đối thủ đích thực của hắn là đám trùng Huyết Duyên cấp cao đang lẩn trốn ở ngoại vực.
Để đối phó những kẻ địch kia, nguyên thần của hắn không được có một sơ hở nào.
Thế nên hắn đã khống chế tên Tần Thương này, thoải mái vượt qua tường thành.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.