• 2,157

Chương 708: Hoàn chính văn


Nó va đập trong cơ thể Tô Lâm An khiến nàng đau đến mức gập cả người lại.

Khí đen chảy trôi trong cơ thể nàng, còn tràn cả vào biển y thứ8c.

Ke
, con ấn nho nhỏ được bọc trong một vầng sáng đã bị nôn ra ngoài.
Con ấn lơ lửng giữa không trung, từ từ bay lên giữa bóng đêm vô tận và cơn mưa như trút nước, như một vầng trăng tròn sáng trong trên mặt biến.
Thế nên, ông ấy chỉ kịp nói một câu.

Con ngoan, chỉ lát nữa thôi là sẽ không đau nữa.

Rõ ràng xung quanh cuồng phong tàn phá, mưa như thác đổ, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy họ, thiên hạ này dường như đã lại trở nên yên bình.
Ấn Công Đức tiến vào lỗ đen, như ánh trăng rơi vào hồ nước lạnh băng, dần dần chìm xuống đáy.
Nàng bị thương không nhẹ.
Lúc ấn Công Đức ở trong bụng đã khiến nàng chịu nội thương nghiêm trọng, sau đó nàng lại tiêu hao nguyên thần đế vá trời, rồi tiếp tục tán linh khí đi.
Thiên Sinh ngẩng đầu, mắt hướng lên màn trời.
Sau khi Khương Chỉ Khanh chết đi, con mắt mà Thiên Sinh từng móc ra trao cho hắn lại trở về cơ thể cậu bé.
Đến khi đó, các con sẽ có thể tỉnh dậy, tiếp tục sinh sống.
Còn những người đã tán linh khí khác...
Ông lặng lẽ viết một quy tắc thiên đạo mới.
Hẳn đã từng nói điều này không chỉ một lần, rằng nếu như nàng dám hy sinh thân mình để cứu thể thì hắn sẽ đích thân ra tay, khiến sinh linh khắp thiên hạ này phải lầm than.

Ta không buồn.

Nàng tản đi, ta sẽ làm cùng nàng.
Từ trước đến nay, hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình đi trên con đường này.
Sau khi tách rời những gương mặt ấy, khí chất của ông nhanh chóng thay đổi, chỉ trong chớp mắt mà nguyên thân đã trở nên gần như trong suốt.
Người đàn ông trước mắt nàng dịu dàng như ngọc, mang dáng vẻ mà mẹ nàng đã từng tỉ mỉ miêu tả.
Nhưng ngay lúc này, quả của cái ác lại thoát khỏi cánh cửa Hỗn Độn!
Sao nó cam tâm cho được! Nó va đập ngày càng mãnh liệt hơn, khiến Tô Lâm An cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như sắp bị đập nát.
Ngọn lửa ấy cháy quá dữ dội, không ai có thể đến gần.
Đợi đến khi lửa cháy hết, mọi người mới nhận ra không chỉ trùng Huyết Duyên bị diệt sạch, mà cả Mục Cẩm Vân và Tô Lâm An cũng không thấy đâu nữa.
Ông vẫn chưa nói gì mà thằng nhóc này đã đoán ra rồi? Tuy rằng ý thức của Thiên đạo ngày trước vẫn còn ảnh hưởng tới ông, ông cần phải đối xử bình đẳng với vạn vật.
Nhưng lúc này đây, sao ông làm thế được, chắc chắn không làm được! Thiên đạo mới:
Con nói cũng có lý.

Thế thì quy tắc này, bỏ đi vậy.
Trùng Huyết Duyên không thể chịu được mùi vị của Yên La bạch ngọc.
Cậu bé khẽ gật đầu,
Ừ!
Cổ Lâm cực kỳ tin tưởng Thiên Sinh.
k biết, đôi mắt của cậu bé này có thể nhìn thấy vận mệnh.
Mà vạn vật trên thế gian đến từ trời, cũng có thể trả lại trời.
Nghĩa là, ngay cả oán khí và sát khí cũng có thể vá trời.
Đó là một thế giới không có linh khí? Bọn họ, sẽ tán linh khí ra để vá trời? Có tiền nhân đang tạm thời lấp lỗ đen, nguyên thần dung hòa vào trận pháp Thiên Địa.
Hậu nhân không cần hiến tế thân mình, chỉ cần tản hết toàn bộ linh khí của mình ra là được.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía cự thú Hỗn Độn cách đó không xa.
Ẩn sa5u vô số gương mặt quỷ hung tợn là một nguyên thần đã sạch sẽ hơn rất nhiều.
Ngay cả Ân Chính cũng đã tản hết linh khí, đang còng lưng ngồi ở đó.
Tản hết toàn bộ linh khí, không còn tu vi, thọ nguyên sắp cạn.
Đã có rất nhiều nơi, sinh linh khốn khổ lầm than.
Chỉ có vẻn vẹn con ấn Công Đức, vẫn không đủ! Cần có nhiều linh khí hơn, cần phải cung cấp nhiều hơn.
Chuyện như vậy, ai sẽ bằng lòng làm đây? Thiên Sinh không biết, cậu bé không biết ai sẽ sẵn lòng làm điều đó, nhưng bản thân cậu bé bằng lòng.
Thiên Sinh ngồi ngay xuống đất.
Nàng nhìn thấy đám mặt quỷ trên người cha đang rụng xuống rất nhanh.
Những khuôn mặt quỷ rụng xuống không biến mất mà đi vào trong trận pháp, bị đám trùng Huyết Duyên nuốt sạch.
Ông ấy cảm thấy thương xót.
Vùng trời đất bé nhỏ này, trước khi hình thành tròn vẹn thì đã gặp phải sinh linh ngoại giới, làm bản tâm của nó bị ô nhiễm.
Thời đại Mạt pháp, trước sau vẫn phải đến.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi mọi người, chỉ có Tô Lâm An ở Luyện Khí kỳ chậm rãi ngã xuống.
Có rất nhiều lời muốn giãi bày, nhưng hiện tại không phải lúc để chuyện trò.
Nhưng bây giờ không nói, cũng chẳng có
sau này
nữa.
Nơi bọn họ đang đứng chính là nơi nguy hiểm nhất, nhưng thực lực của bọn họ đủ mạnh nên mới có thể tạm thời chống đỡ.
Còn những nơi khác thì...
Sau khi ý thức của nó được thức tỉnh, nó cũng không muốn khuất phục dưới quy tắc của thiên đạo hiện tại.
Nó có thể sinh ra sinh linh, có được quy tắc của riêng mình.
Y muốn biết được kết quả.
Mọi người làm như vậy, liệu có thể cứu lấy thiên hạ này hay không? Thấy Tô Tiễn nhìn sang, Ân Chính còn khẽ cười.
Thay đổi rất phiền phức, viết thêm thì không khó lắm, dù sao thì bản thân Thiên đạo luôn có thể thêm quy tắc mới bất kỳ lúc nào.
Chỗ nào có lỗ thủng, thì vá chỗ đó.

Toàn bộ linh khí của ta, đều được đất trời ban tặng, nên lúc này...
Mục Cẩm Vân khẽ gật đầu,
Ta biết rồi.

Chàng đừng buồn.
Nàng vẫn rất lo cho hắn.
Hắn luôn rất ghét nàng làm những chuyện như vậy.
làm như vậy hay không.
Mục Cẩm Vân đến bên cạnh nàng,
Nếu ta nói không được, liệu nàng có từ bỏ không?
Có lẽ chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, trời đất sẽ có thể ổn định trở lại, hồi phục sức sống.
Oán khí và sát khí ngưng tụ thành mây đen, như một bàn tay nâng mặt trăng bay lên.
Đó là oán khí và sát khí đã bị ấn Công Đức hút lấy.
Thế nên sau khi nghe được lời khẳng định, Cổ Lâm cũng ngồi xuống,
Vậy được, ta cũng sẽ làm.
Càng lúc càng có thêm nhiều người đưa ra sự lựa chọn tương tự.
Từng luồng linh khí tản ra giữa đất trời.
Sau đó, bóng dáng của ông nhoáng lên, toàn bộ hư ảnh hệt như mũi tên bay vụt đến, đâm vào cơ thể Tô Lâm An.
Cùng lúc đó, trận pháp đang giam cầm cự thú Hỗn Độn lập tức sụp đổ, đám trùng Huyết Duyên đều bị đẩy lùi, chỉ có Mục Cẩm Vân đỡ hơn một chút.
Nàng không cảm nhận được ác ý.
Nhưng nàng cũng hiểu ra rằng, nàng là người đứng đầu thế giới này.
Đó là vùng trời đất mới sinh ra, ẩn mình trong hư không vô tận, không muốn lộ diện.
Tuy rằng là vùng trời đất vừa sinh ra, nhưng nó đã sở hữu chút ý thức yếu ớt, cũng tức là đã có thể trao đổi được.
Một tiếng
rắc
vang lên.
Sợi xích tức khắc đứt lìa theo tiếng động ấy.
Tô Lâm An lập tức hiểu ra cha của nàng đang muốn làm gì.
Ông ấy muốn vá trời, mang ấn Công Đức theo để vá trời! Đi vào lỗ thủng ấy rồi, nguyên thần của ông ấy còn có thể sống sót trở ra sao? Kết quả, không cần nói cũng biết.
Khi ông ấy vẫn còn chưa cất lời, đối phương đã chủ động lên tiếng:
Ta sẽ không vá trời.
Chính vì nó sẽ không làm như thế nên mới cẩn thận giấu mình, không dám lộ diện mảy may.
Nó cũng biết trước đây Tô Lâm An vẫn luôn tìm mình.
Có điều sau khi tiến vào, mọi người mới phát hiện ra tình hình không hề lạc quan.
Trời đất sụp đổ quá kinh khủng.
Khoa Đầu Hỏa: ...
Khí đen trong biển ý thức đang yếu đi, Khoa Đầu Hỏa chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại nhìn thấy thêm nhiều3 nữa khí đen tràn vào, chuyện này khiến nó than thở không thôi, nhưng bây giờ nó cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Nàng là vỏ kiếm bao chặt hắn, là trận pháp phong ấn hắn, khiến hắn cam tâm tình nguyện kìm lại tất cả khí thế bạo ngược, mỉm cười đối mặt với đất trời này.
Chỉ cần có nàng ở bên, hắn sẽ có thể trở nên điềm đạm và vô hại.
Tu vi liên tục giảm xuống, mãi cho đến Luyện Khí kỳ, dường như Tô Lâm An nghe thấy một tiếng nói vang lên bên tai,
Được rồi.

Tô Lâm An vốn nghĩ đó chỉ là ảo giác của mình, nhưng ngay sau đó, nàng nhận ra mưa đã ngớt.
Để con bé có thể sống tiếp thật vui vẻ.

Người duy nhất khiến nàng lo lắng, chỉ có Mục Cẩm Vân mà thôi.
Tô Lâm An:
Chỉ là tân linh khí ra, không phải chết đi, ta có thể...
...
Tức là ông ấy phải thâm nhập trận pháp, dung hòa với trận.
Ông là sinh linh được trời cao quan tâm săn sóc, dù thân xác thực sự không còn thì nguyên thân cũng có thể bảo đáp cho trời cao.
Trước đó không lâu, họ còn có thái độ thù địch sâu sắc với giới tu chân, nhưng hiện tại...
Tất cả hận thù đều đã tan thành mây khói theo trận chiến này.
Đó là cây xanh của ấn Công Đức đang vùng vẫy.
Thế nhưng, có một người đứng dưới cái cây đó, bàn tay kề sát vào thân cây, nhìn qua thì nhẹ nhàng nhưng thật ra đang đè
Ánh sáng bị nuốt chửng, xung quanh là một vùng tối tăm.
Có điều lần này mọi người đều có thể nhận thấy rõ ràng rằng, gió đã yếu đi rồi.
Tuy rằng không thể dùng thần thức để cảm ứng, nhưng nàng vẫn cảm nhận được.
Nó không thể đợi nữa, không thể tu bổ một cách chậm chạp nữa.
Không khó chịu, không bài xích, chỉ có cảm giác hạnh phúc ngập tràn cõi lòng! Vào giờ phút này cơ thể và linh hồn cuối cùng cũng hòa hợp làm một, không còn phải chịu cảnh nguyên thân cảm thấy vui vẻ nhưng cơ thể lại đớn đau vì lực bài xích.
Hắn đợi ngày này quá lâu rồi.
sao?

Thiên Sinh chỉ cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình đang trôi đi, dường như cơ thể của cậu bé đã nhẹ hơn rất nhiều.
Ông ấy chỉ vừa mới tỉnh lại mà!
Giọt mưa rơi xuống mặt nàng, hòa lẫn cùng nước mắt.
Võ giả ngoại vực đang dùng thân mình chắn gió có thể cảm nhận rõ rệt, trước đó gió mưa đánh vào mạnh đến mức khiến họ hoàn toàn không mở mắt được, nhưng giờ đây, cuối cùng họ đã có thể nghỉ ngơi lấy sức.
Tô Lâm An đưa nguyên thần tiên ngay vào cảnh giới Tri Vi.
Từ trong luồng gió nhẹ quanh mình, Tô Lâm An nghe được lời của nó.
Bây giờ nó chỉ có cơ hội này thôi.
Lúc này nàng vô cùng yếu ớt, còn không thể ngồi vững nối.
Không còn linh khí để bồi bổ.
Mẹ của nàng dựa vào người cha, cả hai đứng sóng vai nhau.
Một đôi dáng hình khắc bóng trước trăng, đẹp như cảnh mộng.
Hình dạng đám mây ấy, rất giống với hai người đã đứng vai kề vai dưới bóng cây lúc trước.
Mục Cẩm Vân thầm nghĩ, thiên đạo mới, chẳng lẽ chính là cha mẹ sao? Hắn nói:
Thay đổi quy tắc đi.

Trời đất chưa sụp đổ, quy tắc không thể nói đổi là đổi được.
Quả nhiên, hắn nghe thấy lời hồi đáp từ Thiên đạo! Mục Cẩm Vân phấn khởi đến mức ngồi ngay dậy, dùng lý lẽ để tranh luận,
Nhưng cha mẹ vợ chăm sóc con rể là chuyện đúng tình hợp lý, điều này cũng nằm trong quy tắc, đúng không?
Thiên đạo mới:
...

Linh khí của chúng sinh đều dùng để vá trời, từ đó, cả thiên hạ đều đã trở thành giới của người phàm.
Dù cho hiện giờ có nhiều tu sĩ may mắn sống sót vẫn còn tu vi, nhưng không có sự bổ sung của linh khí, bọn họ sẽ không giữ vững được quá lâu.
Chẳng qua hắn cũng đối kháng với bản năng đã lâu.
Vào lúc này, hắn quay đầu nhìn Tô Lâm An, sát khí khó lòng khắc chế cũng chầm chậm lắng xuống vài phần.
Bọn họ cũng không thế cho máu của mình chảy ra.
Huyết khí và linh khí hoàn toàn không giống nhau, trận pháp Thiên Địa chỉ có thể tự hút linh khí chứ không thể hút luôn huyết khí, nếu không thì bọn họ đã có thể tự cố hết lượt rồi.
Đó cũng chính là dáng vẻ vốn có của cha trong lòng nàng, ưu tú hơn người, tài hoa phong nhã.
Ông ấy đứng ở đó, tay cầm cây trâm gỗ, khẽ gật đầu với Tô Lâm An.
Cùng lúc đó, Tô Lâm An nghe thấy tiếng rống giận dữ vang lên trong bụng mình, đó là tiếng gầm thét của ấn Công Đức.
Nó chỉ còn thiếu một bước nữa thôi là quy tắc thiện ác đã có thể thay thế thiên đạo hiện tại.
Nếu nàng tản hết linh khí trên người mình thì sẽ mang lại lợi ích lớn đến nhường nào đối với trời đất.
Nàng không hề do dự.
Tô Lâm An vô thức cúi đầu.
Cha, đã chui vào trong cơ thể nàng? Khoảnh khắc ông ấy chui vào, ấn Công Đức trong bụng nàng tức thì yên phận, khiến nàng không còn đau nữa! Ngay sau đó, nàng cảm thấy một luồng khí đang xộc lên từ trong bụng mình, vọt thẳng đến cổ họng, cảm giác cực kỳ khó chịu khiến nàng phải há miệng ra.
Ông ta nối gót những người khác, ngồi xuống, tản tu vi đi.
Thứ võ giả ngoại vực tu luyện là khí huyết, bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn, muốn làm cũng không làm gì được.
Rốt cuộc ban nãy hắn đã hút được bao nhiêu từ con quái vật kia chứ! Vẻ mặt Mục Cẩm Vân rất lạnh lùng.
Tuy hắn cũng là trùng Huyết Duyên, nhưng hoàn toàn không có chút thương xót nào đối với đám trùng Huyết Duyên trước mặt.
Vừa rồi nàng chưa có thời gian để nhìn bọn họ.
Mãi đến khi tìm được chân thân của ẩn Công Đức rồi nuốt nó vào, nàng mới có thời gian xem bọn họ thế nào.
Thế nhưng, sức mạnh nó cần là quá nhiều...
Nguyên thần của Tô Lâm An mệt mỏi rã rời, đầu đau như muốn nứt ra, không thể tiếp tục trụ lại trong cảnh giới Tri Vi.
Nó đưa bọn chúng theo cùng, trả lại sự trong sạch cho đất trời.
Trong vầng trăng tròn ấy, một bóng cây điên cuồng dao động.
Con thú bắt lấy sợi xích, đôi tay nắm chặt hai đầu rồi kéo thật mạnh! Nó muốn kéo đứt sợi xích vươn ra từ trong cánh cửa Hỗn Độn, cắt đứt liên hệ giữa mình và ấn Công Đức.
Ánh sáng quanh người nó quá đỗi chói mắt, khiến khí đen không tránh kịp, mà sợi dây xích ấy lại được đúc thành từ khí đen.
Cha nàng còn phải gánh chịu nhiều đau đớn hơn.
Ông ấy đang xé toạc chính mình, tách rời những tàn hồn đã gắn chặt với nguyên thần của ông khỏi cơ thể, giống như tự róc bỏ máu thịt của bản thân.
Dĩ nhiên, con ấn trong tay ông bây giờ mới được xem là vật cực kỳ bổ dưỡng.
Nuốt vào luôn thì dĩ nhiên không ổn, bổ khuyết vào đường vẫn trận pháp mới là cách nhanh nhất.
Hắn đứng tại chỗ, gập người nôn khan...
Đó là do hắn đã ăn một mạch quá nhiều.
Sức mạnh thần hồn cực lớn của trùng Huyết Duyên quả nhiên có thể tu bổ vết nứt của trời đất, thế nhưng...
Vẫn không đủ! Nó đang tiếp tục hấp thu kinh khí, thậm chí cả Tô Lâm An cũng cảm giác thấy có một luồng sức mạnh đang vây quanh mình.
Bọn chúng từng coi Tô Lâm An là bản nguyên Mộc, đã quen thuộc với hơi thở của nàng, có thể tránh né nàng trước một bước.
Vì thế, từ trước đến nay nàng vẫn không tìm được vùng trời đất ngũ hành này.
Đại sư trận pháp Cổ Lâm vì cơ thể yếu ớt nên không thể tiến vào cảnh giới Tri Vi cùng những người khác.
Sau khi nhìn thấy Thiên Sinh tán linh khí ra thì ả sốt ruột hỏi:
Có tác dụng sao? Ngươi đã nhìn thấy ư? Làm như vậy có tác dụng
Đã đến lúc này rồi mà hắn vẫn không thể thực sự chấp nhận được mùi vị của Yên La bạch ngọc.
Nếu Thiên đạo sống lại, có thể thay đổi cái quy tắc này được không? Tô Lâm An và Mục Cẩm Vân sóng đôi bên nhau, cùng tản linh khí đi.
Một đám trùng Huyết Duyên nhào về phía Mục Cẩm Vân và Tô Lâm An.
Võ giả ở cách đó rất xa đều không kịp ngăn cản.
Thế nhưng Thiên Sinh chỉ lắc đầu,
Ta không sao.
Sau đó, linh khí xung quanh người cậu bé tràn ra, chầm chậm dung hòa vào trời đất.

Cậu ta đang tán linh!
Không chỉ là tiêu hao hết linh khí trong cơ thể, mà là biến toàn bộ tu vi của mình thành linh khí, trả về trời.
Cách đó không xa, đám trùng Huyết Duyên đang rục rịch Mục Cẩm Vân chỉ mới bắt lấy đám trùng Huyết Duyên cấp lãnh chúa để tể trời, nhưng xung quanh vẫn còn rất nhiều trùng Huyết Duyên thực lực kém hơn một chút.
Bây giờ chính là cơ hội của bọn chúng.
Rõ ràng nếp nhăn đã hằn đầy trên mặt nhưng y vẫn mang vẻ ung dung nho nhã.
Tuy không lên tiếng, nhưng ánh mắt y lại lộ vẻ đắc ý như thể đang nói rằng:
Lần này, ta đã giành trước ngươi rồi nhé.
Tô Tiễn hừ một tiếng, quay đầu nhìn Tô Lâm An,
Còn thiếu bao nhiêu?
Mà thôi, ai nói rõ ràng được chứ.
Phần lớn mặt quý đều đến cho Mục Cẩm Vân, những con trùng Huyết Duyên khác muốn cướp nhưng không làm được
Nàng nhìn thấy, cơ thể cha càng lúc càng sạch sẽ hơn.
Nàng bèn lợi dụng luôn sức mạnh của máu thịt, liều mình nghiên ép ẩn Công Đức.
Nàng không chiến đấu một mình.
Đó là cha nàng.
Bên trong nguyên thân ấy, còn có mẹ của nàng.
Trong lúc tu bổ trận pháp, mấy vị đại sư trận pháp và Tô Lâm An đã nhận thấy trận pháp đang tự thu nạp lượng linh khí ấy.
Nó cần nguồn sức mạnh ấy, nó cũng đang tự cứu mình.
Thiên Sinh vốn gầy gò, còn mang dáng vẻ của một đứa trẻ, ở trước mặt võ giá ngoại vực thì lại càng được chăm sóc nhiều hơn.
Lúc này, nhìn thấy cậu bé ngồi bệt xuống, võ giả bên cạnh còn nghĩ rằng cậu bé đứng không vững nên muốn giúp đỡ.
Thế nhưng ngay lúc vô số con trùng Huyết Duyên hướng về phía hai người họ, một tiếng sấm bỗng vang rền giữa trời quang.
Sau khi sấm sét đánh xuống, một ngọn lửa đột ngột bùng lên, đốt sạch toàn bộ trùng Huyết Duyên quanh đó.
Ông ấy có thể đối xử công bằng với sinh linh trong thiên hạ, nhưng trong phạm vi năng lực thì ông lại càng muốn bảo vệ con gái của mình.
Thiên đạo ngày xưa, không phải cũng rất yêu thương Yên La bạch ngọc hay sao? Bây giờ ông ấy cưng chiều Tô Lâm An thì có gì không đúng!
Ngủ thôi!

Ngàn vạn năm sau, linh khí sẽ hồi phục lần nữa.
Thiên đạo mới vừa nhậm chức, đã mở cửa sau cho con gái mình rồi.
Sau đó, ông nhìn thấy Mục Cẩm Vân nghiêng đầu hôn Tô Lâm An! Sau khi hắn nhận ra mình không còn cảm giác khó chịu nữa thì như thế mất đi thần trí, cũng không quan tâm xung quanh đang có rất nhiều người, mà hôn nàng sâu hơn!
Tuy rằng trùng Huyết Duyên có thể nuốt được sức mạnh của tất cả tàn hồn, nhưng những tân hôn ấy cũng được xem là hung hôn.
Việc hút vào quá nhiều cùng một lúc khiến đôi mắt hắn đó lên, hơi thở quanh người cũng trở nên cuồng bạo vô cùng, khí thể tàn ác ngút trời.
Có lẽ, nàng cũng không sống thêm được mấy ngày nữa...
Mục Cẩm Vân đỡ hơn nàng một chút.
Tô Lâm An nhìn về phía Mục Cẩm Vân.
Mục Cẩm Vân thoáng chốc đã hiểu được ánh mắt nàng.
Không chỉ có nàng, các đại sư trận pháp khác còn chút sức lực cũng ép mình tiến vào cảnh giới Ti Vi một lần nữa.
Họ muốn san sẽ áp lực với nàng.
Cha mẹ đã giành lại cơ hội sống sót cho vùng trời đất này.
Nàng không kịp đau buồn, phải dồn lực tu bổ vết nứt.
mạnh lên nó.
Trời đất sụp đổ, cần phải tu bổ.
Ông không muốn sau khi tỉnh dậy lại phát hiện con rể và con gái ở Luyện Khí kỳ đã chết từ lâu.
Thế nên, vừa mới sinh ra, Thiên đạo còn rất non trẻ vẫn giữ được ý thức của mình.
Y có cảm giác rằng, có thể chỉ cần nhắm mắt lại, y sẽ rơi vào giấc ngủ ngàn thu.
Vì thế, bây giờ Ân Chính đang ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặt không hề chớp.
Nhưng giờ đây, khi nàng muốn tản hết linh khí, khí thế bạo ngược quanh người hắn lại ôn hòa đến lạ thường.
Hai bóng hình ảnh lên vầng trăng kia, thật ra cũng đã chiếu rọi vào trái tim hắn.
Nó chỉ có thể cháy9, liều mạng bùng cháy, dùng hồn lực của mình để thiêu đốt màn sương đen được ngưng tụ tù oán khí và sát khí.
Tô Lâm An: Đúng là hơi đau,6 nhưng nàng có thể chịu được, cũng buộc phải chịu đựng được.
Chỉ cần được mãi ở bên nhau, đừng nói là tản hết linh khí, cho dù là chết, hắn cũng không lời oán trách.
Điều hối tiếc duy nhất chính là quy tắc thiên đạo đáng chết.
Điều duy nhất mà hắn để ý, chỉ là giới tu chân và những người kèm theo nó, không phải là những thứ của ngoại vực.
Nếu toàn bộ bọn họ đều tán linh khí đi và thực sự cứu được vùng trời đất này, thì cũng không thể nào ứng phó với đám trùng Huyết Duyên cấp lãnh chúa ở đây nữa! Thế nên, hắn phải ra tay trước để chiếm lợi thế.
Không biết từ bao giờ, nàng đã trở thành thuốc giải của hắn.
Bất kể lúc nào và ở đâu, nàng đều có thể giúp hắn duy trì sự tỉnh táo.
Rõ ràng, hắn là kẻ bò ra từ biển máu núi thây, chính hắn cũng ngỡ rằng bản thân đã chìm vào vực sâu từ lâu.
Dù sự xuất hiện của nàng khiến trong lòng hắn có được ánh sáng, thì ánh sáng ấy cũng chỉ nở rộ vì một mình nàng mà thôi.
Chuyện nhiều nhất mà nó làm được là bảo vệ một nhóm người, đưa họ rời khỏi vùng hư không này, kiếm tìm một thể giới mới cùng nó.

Được.

Tô Lâm An trơ mắt nhìn vầng trăng tròn ấy xông vào lỗ đen.
Trong khoảnh khắc vầng trăng tiến vào đó, dường như nàng đã nhìn thấy có thêm một bóng người dưới cây.
Hắn bỗng siết chặt nắm đấm, sau đó tức khắc ra tay trấn áp đám trùng Huyết Duyên xung quanh! Hắn nhận ra rồi, oán khí và sát khí đều có thể bồi bổ cho trời đất, sức mạnh nguyên thân cũng có thể! Vì thế, hắn lợi dụng sức mạnh nguyên thần vừa tăng vọt, bất ngờ đánh lén, hoàn toàn trấn áp được đám trùng Huyết Duyên cấp lãnh chúa xung quanh!
Ngươi!
Bọn chúng đều đề phòng Mục Cẩm Vân, đã tính sẵn sẽ lập tức xưng bá sau khi mọi chuyện xong xuôi.
Nào ngờ, sức mạnh thần hồn của Mục Cẩm Vân lại tăng lên nhiều đến thế.

Cha, mę...
Giọng nói của nàng vang lên yếu ớt giữa gió bão.
Thế nhưng dường như lời ấy của nàng chất chứa nguồn sức mạnh vô cùng vô tận, khiến nguyên thần đang bị mặt quỷ gặm cắn bên trong cự thú Hỗn Độn bỗng lóe lên ánh sáng trắng mãnh liệt.
Hắn cũng ngã xuống theo nàng, có điều nàng thì mơ màng buồn ngủ, còn hắn tuy suy yếu những ánh mắt vân sáng tỏ.
Hắn nhìn thấy hai áng mây trắng trôi trên đỉnh đầu.
Làn gió nhẹ ấy dường như lời dặn dò dịu dàng của cha mẹ.
Vì vậy, nàng không từ chối được.
Tiến vào cảnh giới TriVi để vá trời quá lâu cũng sẽ tiêu hao linh khí của đất trời, mà lúc này, trời đất đấu thể chịu được việc tiêu hao chứ.
Sau khi thu hồi ý thức, nàng nhìn thấy các tu sĩ xung quanh đều đã ngồi xuống.
Nó sẽ không hủy diệt thế gian như ấn Công Đức.
Nhưng nó cũng sẽ không hy sinh thân mình để cứu thế.
Gió ngừng, mưa tạnh, một vầng mặt trời đỏ xé toang màn đêm, ánh sáng đã xuất hiện trở lại nhân gian.
Quy tắc Thiên đạo tàn khuyết tả tơi một lần nữa tỏa ra sức sống, nhưng nó đã không còn là

của ngày trước nữa.

Nếu như nơi này hoàn toàn sụp đổ, ta có thể bảo vệ bọn họ.
Đây là giới hạn của nó.
Ai cũng muốn hoàn thành đạo của mình, giống như ấn Công Đức muốn thay thế thiên đạo vậy.
Mai này thành tựu chỉ có hạn, có thể cũng chỉ là một bản thân khí, tương tự với pháp bảo không gian.
Dứt lời, ông nắm lấy ấn Công Đức, quyết đoán tiến vào cái lỗ đen đang nuốt chửng tất thảy kia!
Giờ phút này, tuy không thể nhìn rõ trận pháp, nhưng nó có thể thấy được...
Một tương lai mơ hồ.
Tu vi của Trùng vương đã giảm đi rất nhiều! Chính vì cảnh giới tu vi suy giảm, nguyên thần cũng yếu ớt vô cùng.
Thêm nữa, người mà Trùng vương đang hôn còn tỏa ra hương vị đầy hấp dẫn, khiến bọn chúng đều có ham muốn chiếm lấy mãnh liệt.
Không được, đổi thành...
Trùng Huyết Duyên thích mùi vị của Yên La bạch ngọc nhất, giống như mèo ngửi được hương bạc hà mèo vậy! Con rể của ông, nên yêu thương con gái ông sâu sắc.
Ông ấy đang cứu rỗi đất trời.
Điều quan trọng hơn cả là, ông còn muốn chống đỡ vùng trời này cho con gái mình.
Không còn nhiều thời gian nữa.
Tầm mắt của ông hướng về phương xa, nhìn thấy một vùng thiên địa ngũ hành nho nhỏ ở nơi ấy.
Có được kết quả này, mọi công sức đã bỏ lúc trước đều vô cùng xứng đáng.
Thiên đạo mới:
...
Ông hơi hối hận rồi, làm sao đây.
Hay ném mình vào lỗ thủng kia? Thế nhưng ai cũng không thể bay lên đó, đó vốn là việc bất khả thi.
Bọn họ chỉ có thể nhìn đám tu sĩ ấy tán linh khí đi cứu thế.
Thiên đạo mới: Cùng ta ngủ say nào.
Ông ấy rất yếu, cần phải ngủ say một giấc.
Ông cảm thấy sau khi tỉnh lại, hình như ngày nào bản thân mình cũng phải làm cái chuyện khâu khâu vá vá này? Tiếc rằng ý thức của A Nha quá yếu ớt, bây giờ vẫn chưa tỉnh dậy được.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.