• 2,213

Chương 8: Mỹ nh n


Tô Lâm An buồn cười,
Ta cũng đâu có chạm được, với lại ta bẩn chỗ nào?



Lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm, vậy là8 quá bẩn rồi.
Hắn nói xong liền lấy từng món đồ trong tay nài ra, ý bảo Tô Lâm An bắt đầu

Tô Lâm An không thể chạm vào bất cứ3 thứ gì, vì vậy việc động tay động chân vào linh khí này đành phải dựa vào Mục Cẩm Vân, còn nàng chỉ phụ trách việc dạy hắn cách làm t9hôi
Trong người hắn có cổ Phệ Tâm, nếu nói hắn cải tà quy chính bỏ ác tìm thiện chắc chắn nàng sẽ không tin, chẳng bằng cứ nói thẳng ra, ta làm việc tốt, cũng chỉ là vì cô.

Nói lời giữ lời.


Vậy cô còn phải giúp ta giấu mấy thứ vơ vét được này đi đã.
Mục Cẩm Vân nói tiếp.
Tuyệt đối không phải do nàng không đủ xinh đẹp.
Chắc chắn là do Mục Cẩm Vân có bệnh thầm kín
Nghĩ như vậy, Tô Lâm An mới cảm thấy dễ chịu hơn
Nếu như là một người có thái độ hung hăng nói có lẽ sẽ có thể khiến Trương gia để ý một chút
Thế nhưng người ngoài nhìn vào, chỉ thấy hắn là một thiếu niên èo uột, lời nói chẳng có chút uy hiếp nào, không lạnh cũng chẳng nóng.
Vì vậy người Trương gia chẳng thèm để ý tới hắn, thẳng thắn nói:
Giờ Trương gia đang xảy ra chuyện lớn, cho dù ngươi là đệ tử của Tàng Kiếm Sơn thật thì giờ cũng phải ngoan ngoãn ở lại đây mà nhận sự tra khảo cho ta!
Nói xong còn dùng sợi dây thừng có linh khí trói hắn lại rồi đẩy vào phòng cùng với những người khác
Nắm chặt thanh kiếm gãy trong tay, Mục Cẩm Vân lộ ra nụ cười nhạt khó mà nhận ra được.
Tuy hắn đang cười, nhưng ánh mắt lại âm u lạnh lẽo, tuổi còn nhỏ mà trên người đã dính đầy mùi máu và sát khí
Cổ Phệ Tâm trong người hắn bắt đầu rục rịch phát ra tiếng át cả tiếng nhịp tim yếu ớt của hắn
Nàng đã bảo Mục Cẩm Vân xử lý qua chu sa mới mua, lại thêm chút tinh chất chất từ thảo dược, màu đỏ đã không còn tươi như ban đầu nữa, trở thành màu gỉ sắt.
Tô Lâm An không chấm chu sa, dù sao nàng cũng chẳng chẩm được
Nàng giơ bút lên vẽ chú, thấy Mục Cẩm Vân vẻ mặt hờ hững như chẳng để ý chút nào, nàng vừa vẽ vừa nói:
Vẽ mấy thứ này cho người ta phải dùng đến sức mạnh của nguyên thần, làm nhiều lần ta sẽ rất mệt, người tập trung chút đi.

Giờ phải tìm ra được ba trăm sáu mươi bảy người đó, rồi lại tra từng người một để tìm ra hung thủ.
Cũng tại trấn Thanh Thủy nhỏ, quản lý lỏng lẻo, chứ nếu là nơi khác, muốn ra vào mấy ngọn núi có bảo vật này thì không những phải nộp linh thạch, mà còn phải xuất trình thẻ bài chứng minh thân phận để đăng kí
Một khi xảy ra chuyện, việc điều tra cũng tương đối thuận tiện hơn.
Trong mắt hắn, Trúc Cơ kỳ đã là vô cùng mạnh, Kim Đan kỳ lại càng có thể chấn nhiếp một phương, thế nhưng trong mắt của nguyên thần náu trong thanh kiếm mẻ kia, bọn họ chỉ là con kiến hôi.
Hắn vốn nghĩ nàng chỉ ăn bậy nói bạ, muốn lừa mình nhận chủ, nhưng giờ nàng liên tục thể hiện bản lĩnh của mình, khiến hắn ý thức được rằng, người con gái này không hề tầm thường.
Tầm nhìn của hắn vẫn còn hạn hẹp, không biết đất trời rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu
Khương Chỉ Khanh năm đó cũng chẳng có định lực như hắn! Tuy nàng không thể thi triển pháp thuật, thế nhưng mị lực thì nguyên thần nàng vẫn có thể phát ra
Người khác không nhìn thấy nàng nên nàng có thi triển cũng chẳng ích gì, vấn đề là Mục Cẩm Vân nhìn thấy nàng cơ mà, vậy mà lại chẳng có phản ứng gì.
Chẳng lẽ tên nhãi ranh này thích đàn ông?
Trung tâm trận bàn cần phải có linh thạch phụ trợ, Mục Cẩm Vân đặt linh thạch lấy được từ chỗ Trương Lạc Y đặt vào trong liền thấy trận pháp hơi phát sáng, chứng
minh mọi việc đã xong

Miễn cưỡng đủ dùng đấy.
Tô Lâm An làm bộ ghét bỏ nói,
Giờ chỉ cần đặt Tụ Linh bàn này gần phủ Trương gia là được.
Nàng liếc nhìn khoảng trời phía trên Trương gia, đoán chừng cùng lắm ba đến năm ngày nữa là gia chủ Trương gia kia sẽ đột phá

Mọi người hãy cung cấp manh mối, hôm nay ai lên núi tốt nhất nên tự bước ra, nếu như bị chúng ta tóm được, tuyệt đối không bỏ qua.
Trưởng lão Trúc Cơ kỳ của Trương gia dụng diệu pháp truyền âm, khiến câu nói của gã vang vọng khắp trấn Thanh Thủy.
Mục Cẩm Vân nghe thấy liền bước ra
Vừa ra khỏi khách điểm, đã thấy ở ngay cửa có không ít gia đình Trương gia đang hùng hổ bắt người, hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
Giờ hãy còn sớm, xem ra thi thể của Trương Lạc Y vẫn chưa bị phát hiện, trấn Thanh Thủy vẫn trời yên biển lặng, hắn tới Trương gia đặt trận bàn là ổn nhất
Đợi đến khi tin Trương Lạc Y chết được truyền ra, Trương gia chắc chắn náo loạn.
Để cẩn thận hơn, hắn xoay người đi vào con hẻm phía sau đại trạch Trương gia, dưới sự canh chừng của Tô Lâm An mà chôn trận bàn xuống đất.
Trở lại khách điếm, Mục Cẩm Vân vẽ phù văn giấu đồ xong chưa được bao lâu, trấn Thanh Thủy đã ầm ĩ động trời
Người của Trương gia bắt đầu lục soát toàn trấn, làm cả trấn Thanh Thủy gà bay chó sủa
Bọn họ tra từ trạm gác dưới chân núi của Sở gia, được biết hôm nay tổng cộng có ba trăm sáu mươi bảy tu sĩ lên núi Kỳ Liên

Tại hạ là Mục Cẩm Vân đến từ Tàng Kiếm Sơn, ban ngày cũng có lên núi Kỳ Liên.
Vừa dứt lời đã có người bước tới, thấy tu vi của hắn không thấp cũng không trói hắn ngay mà chỉ thúc giục:
Vậy hãy đi cùng chúng ta một chuyến.
Mục Cẩm Vân còn nở nụ cười, khóe mắt liếc thấy tên tiểu nhị bắt nạt hắn vừa khéo đi ra, hắn nói:
Đúng lúc quá, ta vốn đang định tới thăm hỏi gia chủ Trương gia một chuyến.
Một hàng người bị áp giải tới Trương gia, cứ vậy mà bị nhốt trong một căn phòng trống rộng lớn.
Mục Cẩm Vân nói rõ thân phận của mình cho vị tu sĩ của Trương gia kia
Cũng nói ý đồ lần này tới đây của hắn là để thu tô và giải quyết chuyện hôn sự, bị bọn họ nhốt lại thế này có chút không thỏa đáng, chẳng lẽ Trương gia đình khai chiến với Tàng Kiếm Sơn!
Hắn đã đoạt pháp bảo trữ vật trên người Trương Lạc Y, giờ mọi thứ đều nằm ở trong pháp bảo này
Điều đó có nghĩa là, chỉ cần giấu được nó đi không để người khác phát hiện là được.
Tô Lâm An nghĩ ngợi một hồi thấy cũng chẳng có gì khó, lát nữa nàng sẽ dạy hắn vẽ trận bàn giấu đồ là xong
Đảm bảo hắn có nghênh ngang mang pháp bảo trữ vật trên người thì tu sĩ dưới Kim Đan kỳ chắc chắn không thể nhìn ra
Còn nếu tu vi cao hơn thì không được rồi
Thật sự là, tu vi hiện tại của Mục Cẩm Vân quá yếu, không thể tạo được trận pháp có phù văn cao thâm hơn được
Tô Lâm An bay giữa không trung, nhấc bàn tay trắng nõn lên, ống tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng như ngó sen, trên6 cổ tay có quấn một sợi dây đỏ
Trắng đỏ tương phản, tựa như hồng mai trên núi tuyết
Nàng giơ tay lấy đồ từ trong không5 trung, một chiếc bút phù hiện ra trong tay nàng
Mặt khẽ nghiêng, đôi mắt xinh đẹp đong đưa, đôi môi đỏ khẽ mở,
Nhìn cho kỹ.
Nàng đã từng là một mỹ nhân tuyệt sắc thiên hạ, thế mà giờ lại bị chê bẩn, Tô Lâm An rất khó chịu, cố tình làm dáng, còn dùng góc nghiêng đẹp nhất của mình hướng về phía Mục Cẩm Vân, âm thầm để lộ dáng vẻ quyến rũ.
Lại chẳng ngờ rằng, Mục Cẩm Vân liếc nàng một cái xong mà chẳng hề bị mỹ mạo của nàng mê hoặc, hắn trầm giọng nói:
Đừng lãng phí thời gian.
Tô Lâm An cũng chẳng buồn bực gì, khẽ cười một tiếng rồi nhẹ nhàng hạ bút
Mặt thì cười, nhưng trong lòng lại mắng chửi Mục Cẩm Vân không thương tiếc
Hắn đã chọn con đường dự đoán trước là sẽ dính máu, vứt bỏ thất tình lục dục này, chỉ cần sơ suất một chút thôi sẽ rơi vào cảnh muôn đời không trở lại được.
Vì để bản thân có thể bước được xa hơn, Mục Cẩm Vân hít sâu một hơi, nói:
Chờ sau khi thuận lợi giải quyết xong chuyện này, sau khi trở về, ta sẽ tận lực làm hài lòng tâm nguyện của cô.
Làm chuyện tốt à? Ha ha..
Nếu như có thể gạt nàng ta dạy cho hắn tất cả, tiện tay chiều ý nàng thì có hề gì
Trong phòng vốn không có linh khí, nhưng lại nhờ linh xà bay lượn mà dẫn dụ được chút linh khí tới
Điều đó chứng tỏ rằng, phù văn này đã thành công.
Linh xà bay lượn vài giây rồi hạ xuống, ẩn vào giữa trận bàn
Vẽ xong một nét, còn muốn làm mẫu thêm lần nữa, Mục Cẩm Vân ở cạnh đã nhấc bút chấm chu sa, vẽ phù văn lên trận bàn
Tô Lâm An vốn định nói nên luyện tập trên giấy trước, chẳng ngờ rằng, Mục Cẩm Vân vừa đặt bút liền như có thần giúp, vẽ trôi chảy liền mạch, không sai một nét nào.
Nét cuối cùng được vẽ xong, nét vẽ màu đỏ sậm tựa linh xà bay lượn, bay ra khỏi trận bàn mà lơ lửng giữa không trung, uốn lượn vòng quanh
Giờ đặt Tụ Linh bàn vào, chuyện này cũng coi như giải quyết xong
Nàng đường đường là một nhân vật tiếng tăm lẫy lừng của ngàn năm trước, ấy vậy mà giờ lại bết bát đến mức phải trăm phương ngàn kể nghĩ cách đối phó với một tu sĩ chưa Kết Đan, Tô Lâm An cảm thán một câu:
Đúng là dùng dao mổ trâu giết gà mà...


Bất cứ con dao mổ trâu nào trên phố cũng có thể chặt đứt cô dễ dàng.
Mục Cẩm Vân đáp lại nàng, sau đó thu lại trận bàn, cứ vậy ra khỏi khách điếm
Sau khi được chôn, trận bán kia vậy mà lại biến mất tăm, điều này khiến Mục Cẩm Vân hơi hoảng hốt
Tuy nét kinh ngạc trên mặt chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng trong lòng hắn lại dậy sóng bốn bề, hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Diệu pháp thần thông này, Mục Cẩm Vân chưa từng thấy
Giờ những người bị nhốt vào đây vẫn còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều mờ mịt, không biết tại sao mình lại bị bắt

Gương mặt trắng nõn của Mục Cẩm Vân hơi đỏ lên vì giận dữ, căm phẫn và tủi nhục, trong đổi người còn có chút hơi nước, hắn bị ép ngồi vào trong góc, cúi đầu chẳng nói một lời,

Mà Tô Lâm An chứng kiến tất cả sự thay đổi của hắn, năng lượn quanh hắn vài vòng, tặc lưỡi than thở:
Thú vị quá đi.
Nàng chưa bao giờ gặp được người thú vị đến vậy, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, thay đổi nét mặt mà còn có thể cực kì tự nhiên như vậy

Tô Lâm An cũng luyện vẻ mặt như đám người đang bị nhốt, đủ mọi biểu cảm vui vẻ, đau lòng, khổ sở, tức giận, tủi thân..

Nàng luyện đi luyện lại, Mục Cẩm Vân đang cúi đầu vừa ngẩng lên nhìn liền khẽ cười một tiếng,
Ngốc.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Ấn Công Đức.