Chương 299: Gặp Lại Phương Vũ Tư
-
Ẩn Sát
- Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
- 3163 chữ
- 2020-05-09 05:42:01
Số từ: 3153
Nhóm dịch: Hunter
Nguồn: Vip Van Dan
Biên: deeno
Cố Gia Minh, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi tới xem trò vui làm gì! Đi chỗ khác đi!
Hoàng Nhược Hinh lạnh lùng nhìn Gia Minh vừa đột nhiên xuất hiện, một lát sau mới cảm thấy không đúng lắm, bởi vì người chia bài bên cạnh Hoàng Kiến bằng là Hoàng Hạo Tân vừa thấy Gia Minh đến liên giương cổ lên nói:
Gia Minh, mày đến là tốt rồi, đây là bạn mày mời đến, mày nói bây giờ nên làm thế nào?
Trước nay hắn luôn làm tay chân cho Hoàng Kiến Bằng, thấy Hoàng Nhược Hinh cứng rắn liền không dám nói câu nào, lúc này tình thế thay đổi nên mới đắc ý mở miệng.
Có gì để nói chứ, ai ăn gian thì ném ra ngoài đánh một trận thôi.
Thấy chị họ Hoàng Nhược Hình kia trừng mắt nhìn sang, Gia Minh tỏ ra vô tội, sau đó chỉ sang Thiên Vũ Chính Tắc.
Đừng nói em như vậy, chị Nhược Hinh, chị để hắn tự nói đi, liên tục thắng người ta mười ba ván, không có vấn đề mới là lạ đó...
A...
Thiên Vũ Chính Tắc lắc đầu cười, buông tay ra.
Nếu vậy... Tôi thừa nhận, sau này nếu thắng mười ba ván liên tục thì thực sự là ăn gian...
Anh...
Vốn Hoàng Nhược Hinh còn muốn nói thêm gì đó nhưng còn chưa kịp nói thì Thiên Vũ Chính Tắc đã thẳng thắn thừa nhận, nàng không khỏi ngạc nhiên đến không biết nói gì. Mà Hoàng Kiến Bằng nghe thấy vậy liền lập tức la lên:
Chị xem... Còn gì để nói nữa...
Gia Minh bước đến gần bàn, gật đầu phụ họa với Hoàng Kiến Bằng:
Vậy mới nói, lần này rõ ràng là anh không đúng."
Hắn lật một quân bài lên, ngón tay cọ sát ở mặt bài,
... Anh họ HạoTân.
Mày lại nói gì vậy, Cố Gia Minh."
Nói chuyện chơi ăn gian đó, anh Hạo Tân, làm ơn vào gội sạch keo tóc trên đầu anh đi được không. Anh thử soát bài xem, trên một số quân bài ở đây không có keo tóc, loại ăn gian thế này đã trở thành kiến thức phổ cập trên TV rồi đó.
Hắn thuận tay đẩy, cả bộ bài rơi lả tả xuống dưới bàn. Hoàng Kiến Bằng lui về phía sau hai bước, mấy quân bài rơi xuống dưới chân hắn.
Phất tay một cách nhàm chán, Gia Minh lười nói thêm với đám người đã á khẩu này. Lúc trước Thiên Vũ Chính Tắc không vạch trần đã là nể mặt bọn họ rồi, thực ra đối với hai người, chuyện này thậm chí không có chút thú vị nào. Giang tay ra, nở nụ cười khiêm tốn đặc trưng của mình, thanh niên người Nhật Bản cũng xoay người rời đi. Gia Minh tỏ ra vô sỉ:
Thật lợi hại nha, vừa đến đã lừa gạt được hai người chị họ của tôi... Anh không sợ Duy chỉnh chết sao?
Đó là do vẻ ngoài và mị lực, tôi cũng không muốn... Hơn nữa đàn ông Nhật Bản khi ra ngoài có thể tự do một chút...
Long Đường Duy nhà anh cũng cho phép?
Ặc... Chuyện này...
Hai người sóng vai đi ra ngoài, âm thanh nói chuyện nhỏ như muỗi kêu, người bên ngoài đương nhiên không nhận ra là bọn họ đang nói chuyện với nhau. Lúc này Hoàng Nhược Hinh từ phía sau đi tới, hào phóng vươn tay ra chào Thiên Vũ Chính Tắc:
Chào anh, tôi là Hoàng Nhược Hinh.
Không thể nói là Hoàng Nhược Hinh mê trai, chỉ cần là người quen thì đều biết vị mỹ nữ của Hoàng gia này là đóa hoa hồng có gai, theo đuổi sự hoàn mỹ, có yêu cầu cực cao với đàn ông, đã từng có mấy người bạn trai nhưng chưa được ba tháng thì đều thất bại. Lần này nàng nói chuyện vì Thiên Vũ Chính Tắc, một mặt vì hành vi của đám người Hoàng Kiến Bằng thực sự khiến nàng chướng mắt, mặt khác, khí chất của Thiên Vũ Chính Tắc có lẽ cũng khiến nàng bị hấp dẫn. Mọi người đều đã trưởng thành, huống chi thái độ làm việc và trong cuộc sống của nàng luôn tích cực, lúc này chủ động chào hỏi người khác phái cũng lộ ra vẻ hào phóng, vui vẻ và dứt khoát. Gia Minh chào hỏi trước:
Chào chị Nhược Hinh.
Chào cô, vừa rồi thực sự cảm ơn cô, tôi là Thiên Vũ Chính Tắc.
Anh thực sự là người Nhật Bản? Nhưng tiếng Trung của anh còn tốt hơn cả người Trung Quốc đó...
Buông tay ra, Hoàng Nhược Hinh cười, nhíu mày nói.
Đương nhiên, anh chơi bài cũng rất tốt.
Tôi rất ngưỡng mộ văn hóa Trung Quốc, vì vậy vẫn luôn nỗ lực học tập.
Nhưng ngôn ngữ thì không phải học tập chăm chỉ là có thể nói trôi chảy được, không phải sao?
Ồ, bởi vì yêu thích nên tôi vẫn thường đến Trung Quốc. Không biết Hoàng tiểu thư có thích phim hoạt hình không? Bởi vì tôi là người chịu trách nhiệm mở rộng và liên lạc giữa những người yêu thích phim hoạt hình Chiến binh Jeep tại Trung Quốc.
Hoạt.. hoạt hình?
Bởi vì đã nói chuyện với nhau, ba người liền ngồi xuống mấy chiếc ghế bên cạnh cửa sổ. Nghe Thiên Vũ Chính Tắc tự giới thiệu, Hoàng Nhược Hinh ngạc nhiên đến trợn mắt:
Ách, thứ đó... Tôi cũng rất thích, có điều...
Thích mới là lạ, từ nhỏ nàng đã đặt mục tiêu rồi cố gắng dốc sức làm, nhận thức đối với hoạt hình vẫn dừng lại ở
đó là phim dành cho trẻ em
. Một lát sau, Hoàng Nhược Hinh chuyển để tài:
Không biết Thiên Vũ tiên sinh làm nghề gì?
Ồ, tạm thời tôi vẫn chưa tìm được công việc chính thức. Thỉnh thoảng tôi làm việc ở siêu thị, hoặc đến cửa hàng bách hóa giúp mấy người bạn, đôi khi cũng làm thêm ở mấy quán ăn trong mùa đông khách, thực ra nhiều lúc tôi cũng đến làm việc tại Ái Cung...
Ái Cung?
À... Một nơi giải trí cao cấp dành riêng cho phụ nữ...
Hắn đối đáp với câu hỏi của Hoàng Nhược Hinh một cách thân thiết mà thành thạo. Mắt thấy nụ cười của Hoàng Nhược Hinh đã bắt đầu khó duy trì được, Gia Minh ngồi bên cạnh lắc đầu bất đắc dĩ. Có thể tưởng tượng ra, dưới sự bồi dưỡng của Long Đường Duy, loại việc làm tổn thương tâm linh của phụ nữ này Thiên Vũ Chính Tắc đã làm không chỉ một lần. Hắn là người thừa kế chính thức thứ hai của tập đoàn Xuyên Kỳ, trên hắn còn có một người anh trai gánh vác tất cả mọi việc của tập đoàn tài chính này, hắn có địa vị tương đối cao ở Cao Thiên Nguyên nhưng lại không thuộc về tầng quyết sách, vì vậy trước giờ hắn đều rất tự do. Lúc rảnh rỗi thì đến sở nghiên cứu dị năng làm thí nghiệm, giải phẫu vài thi thể xem như phù hợp với chuyên ngành sinh vật học của hắn, nhưng đương nhiên sẽ không được trả lương. Hắn dành càng nhiều thời gian để đến giúp đỡ tại một cửa hàng nơi bạn gái hắn làm việc, hoặc đến chỗ bằng hữu để hưởng thụ sinh hoạt bình đạm. Lúc này nói chuyện theo kiểu tránh nặng tìm nhẹ, không đến năm phút sau, hắn đã biến hình tượng thanh niên khiêm tốn, yêu thích văn hóa Trung Quốc của mình thành một kẻ ngang tàng nổi danh tại những hộp đêm.
Nói chuyện với nhau một lát, vẻ mặt Hoàng Nhược Hinh trở nên khó xử. Nàng không phải kẻ ngốc nên có thể hiểu một số câu trả lời của Thiên Vũ Chính tắc đều là nói đùa cho có lệ. Mà hắn và Gia Minh là bạn của nhau, rất nhiều chủ đề đều dính dáng đến Gia Minh, mỗi khi có đề tài liên quan đến mình. Gia Minh đều thuận miệng nói bừa xoay quanh chủ đề hoạt hình. Trong lúc nói chuyện, nàng loáng thoáng thấy đám người Hoàng Kiến Bằng đang đứng nói chuyện với chú năm Hoàng Bỉnh Văn ở cách đó không xa, thỉnh thoảng còn chỉ về phía Gia Minh. Vừa rồi thủ pháp ăn gian trẻ con của bọn họ bị Gia Minh vạch trần, xem ra lại đang nói bậy.
Quả nhiên không lâu sau, Hoàng Bỉnh Văn sắc mặt khá âm trầm bước về phía bên này.
Gia Minh, nghe nói hôm qua cháu đến tiệc sinh nhật của Trương gia phải không?
Là em út của Hoàng Bỉnh Tường, năm nay Hoàng Bỉnh Văn vẫn chưa đến bốn mươi tuổi. Trước khi Hoàng Bỉnh Tường rớt đài, hắn được coi là một trong năm Kim Cương vương của Giang Hải, thỉnh thoảng theo đuổi một ngôi sao điện ảnh, thỉnh thoảng lui tới với đám bạn xấu. Không làm bí thư thì không hiểu được cuộc sống hạnh phúc của bí thư, chỉ là bây giờ Hoàng Bỉnh Tường đã rơi đài, hắn hiển nhiên cũng đã cảm thấy nguy cơ, bắt đầu bôn ba bận rộn vì gia tộc. Lúc này nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn, xem ra công ty đã xảy ra chuyện gì đó. Đến khi Gia Minh gật đầu, người đầu tiên nói chuyện lại là Hoàng Nhược Hinh:
Chú năm, có chuyện gì vậy?
Hoàng Bỉnh Văn không trả lời mà chỉ thở dài nhìn Gia Minh:
Cháu xung đột với nhị công tử của tập đoàn Lôi Minh trong yến hội phải không?
Xung đột? Cháu không hiểu...
Gia Minh mỉm cười. Cùng lúc này, Hoàng Kiến Bằng cũng tiến lại:
Đừng giả vờ không biết, mày giả làm bạn trai Đông Phương Uyển đã không phải lần một lần hai. Lôi Khánh theo đuổi Đông Phương Uyển, nàng dùng mày làm bia đỡ đạn mà mày không biết sao? Mày quá hồ đồ, Lôi Khánh có thể nhịn đến bây giờ đã là rất tốt rồi...
Vẻ mặt Gia Minh vẫn không thay đổi:
Chuyện gì vậy?
Chuyện hợp tác giữa Thương mại Tần Hoàng và tập đoàn Lôi Minh đã bàn từ hơn bốn tháng trước, tưởng rằng có hi vọng, nhưng ngay vừa rồi ở công ty gọi điện tới, tập đoàn Lôi Minh không đồng ý hợp tác nữa...
Vẻ mặt Hoàng Bỉnh Văn không vui, nhưng cũng không nổi giận.
Theo như tin tức, bởi vì Lôi Khánh nói chỉ cần có liên quan đến Gia Minh cháu, thì Lôi Minh sẽ làm khó dễ. Chú lúc đó còn đang thắc mắc, tại sao cháu lại liên quan đến Lôi gia...
Sản nghiệp chủ yếu của Hoàng gia đều ở lĩnh vực thực phẩm, vốn không có điểm chung gì với chuyện kinh doanh của Lôi gia, chẳng qua có không ít công ty có nền móng không vững vàng thuộc chi thứ của Hoàng thị tiến quân vào những lĩnh vực khác, những công ty như vậy có quá nửa đều đã phá sản. Thương mại Tần Hoàng vốn cùng một lĩnh vực với Lôi gia, có chút khả năng hợp tác, sau khi Hoàng Bỉnh Tường gặp chuyện không may vào hai tháng trước. Lôi gia cũng không lập tức dừng lại việc thương lượng hợp tác khiến Hoàng gia cho rằng chuyện này vẫn còn chút khả năng nhỏ, hơn nữa muốn cố gắng cứu vớt công ty thuộc chi thứ này. Mặc dù đã sớm chuẩn bị cho thất bại, nhưng nguyên nhân lần này lại liên quan đến Gia Minh, trong lời nói của Hoàng Bỉnh Văn cũng ẩn chứa chút trách cứ.
Hoàng Nhược Hinh ở bên cạnh nói giúp:
Chú năm, Thương mại Tần Hoàng không có bao nhiêu trụ cột, thuộc về một trong số những công ty phải buông bỏ. Chuyện này...
Chú biết, nhưng chỉ cần còn một phần trăm khả năng thì chúng ta vẫn phải tranh thủ. Nếu chuyện hợp tác lần này thật sự thành công thì Thương mại Tần Hoàng vẫn có thể bảo tồn lại, dù sao cùng là tài sản cố định mấy trăm vạn, hiện giờ giữ được một thì còn một. Chỉ là.. ài...
Hoàng Bỉnh Văn phất tay, Hoàng Nhược Hinh là một trong những thành viên có năng lực của gia tộc, có nàng nói giúp Gia Minh, hắn cũng không trách cứ thêm nữa.
Nhưng sau này Gia Minh cháu cũng nên chú ý hơn, chú ý đừng xung đột với Lôi Khánh nữa...
Có vẻ phiền toái của cậu cũng rất nhiều...
Thiên Vũ Chính Tắc nhíu mày, nói nhỏ.
Không thể khác được, đều do bề ngoài và mị lực, có người sẽ ghen ghét, tôi cũng không muốn...
Lôi Khánh không hề được coi trọng ở Lôi gia, lần này gặp Lôi Khiếu Viễn tôi sẽ dạy dỗ hắn giúp cậu...
Lôi gia là thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh nhưng loại ăn hại như Lôi Khánh cũng không được tán thành. Lần này Phương Chi Thiên tới Giang Hải, chắc hẳn Lôi Khiếu Viễn cũng sẽ tới, đương nhiên cũng sẽ chạm mặt với Thiên Vũ Chính Tắc. Nếu khi đó mượn cơ hội nói vài lời không tốt về Lôi Khánh, có thể tưởng tượng, ít nhiều Lôi Khánh cũng bị cha mình mắng một trận. Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, mặc dù không ai nghe rõ nhưng cũng khiến Hoàng Bỉnh Văn chú ý đến Thiên Vũ Chính Tắc, thấy hắn là người lạ liền Vươn tay ra:
Chào cậu, tôi là Hoàng Bỉnh Văn, cậu là...
Thiên Vũ Chính Tắc, tôi là thuộc hội Những người yêu thích phim hoạt hình Chiến binh Jeep...
Một tràng tự giới thiệu như thường lệ. Vốn không thích hoạt hình, Hoàng Bỉnh Văn gật đầu rồi cũng không để ý đến ngựòi Nhật Bản có vẻ không có chút bối cảnh nào này, nói thêm vài lời khách sáo, sau đó ánh mắt chuyển ra ngoài cửa sổ.
Nhìn về phía linh đường, mười mấy người đang ùn ùn đi sang bên này. Người dẫn đầu là con cả của Hoàng gia, Hoàng Bỉnh An, bên cạnh hắn rõ ràng là ngôi sao nữ cực kỳ nổi tiếng ở trong nước, Phương Vũ Tư. Còn lại là nam nữ của Hoàng gia, hoặc giả hoặc trẻ, đang đi theo ở phía sau. Mọi người vây quanh Phương Vũ Tư như sao quanh trăng sáng, vòng qua bể bơi rồi đi về phía bên này.
Là Phương Vũ Tư...
Hoàng Bỉnh Văn nở nụ cười vui mừng.
Không thấy nói hôm nay cô ta sẽ tới mà.
Thời điểm Phương Vũ Tư đến Giang Hải lần trước là thời kì đang trượt dốc trong sự nghiệp biểu diễn của nàng, chỉ là sau một album thành công, nàng lại giành lại được trái tim của những người đam mê ca nhạc, điện ảnh. Vừa rồi khi Hoàng Nhược Hinh và đám người Hoàng Kiến Bằng cãi nhau, không biết tại sao đám người kia lại ùn ùn chạy ra ngoài, lúc này lại thấy nàng đến, mọi người đều tỏ ra vui mừng. Ngay cả Thiên Vũ Chính Tắc cũng hai mắt tỏa sáng nhìn Gia Minh, hỏi:
Thực sự là Phương Vũ Tư?
Không phải anh cũng là fan hâm mộ của cô ta chứ?
Gia Minh hơi ngạc nhiên, Hoàng Nhược Hinh cười hỏi:
Thiên Vũ tiên sinh cũng thích Phương Vũ Tư ư?
Tôi đã nghe album trước của cô ấy, rất hay, đặc biệt là ca khúc chính.
Thiên Vũ Chính Tắc quay sang Gia Minh, bổ sung bằng tiếng Nhật:
Duy rất mê muội bài hát này.
Hoàng Nhược Hinh không hiểu câu tiếng Nhật cuối cùng, chỉ cười giới thiệu:
Thực ra mấy hôm trước Phương tiểu thư đã liên lạc cùng chúng tôi, hai năm tới cô ấy sẽ làm đại điện cho sản phẩm của chúng tôi. Chỉ là hôm qua cô ấy vẫn còn ở Hongkong mà hôm nay đã đến Giang Hải, thật sự khiến người ta bất ngờ.
Chuyện Phương Vũ Tư làm đại diện cho sản phẩm của Hoàng gia đa số người trong phòng đều chưa biết rõ lắm. Hoàng Kiến Bằng lập tức quên mất chuyện cãi vã vừa rồi:
Thật sao chị Nhược Hinh? Phương Vũ Tư làm đại điện sản phẩm cho chúng ta? Tại sao có thể mời được cô ấy?
Chuyện này... Chị cũng không biết, dù sao thì hôm qua chị cũng mới nghe được tin này. Thực ra là Phương tiểu thư chủ động liên lạc với chúng ta, ngay cả bộ phận quảng cáo cũng không dám tin điều này là thật. Không biết tại sao...
Hôm nay Phương Vũ Tư nổi tiếng như vậy, tại sao lại chủ động làm đại diện sản phẩm cho chúng ta nhỉ? Có phải cô ta tiếp xúc với nhân vật cao tầng nào, chuyện của bác hai còn có thể xoay chuyển được?
Người xung quanh lập tức rối rít bàn luận. Bởi vì quá nửa người trong phòng khách đã ra ngoài lúc trước, lúc này phòng khách cũng khá trống trải. Hoàng Bỉnh An dẫn Phương Vũ Tư đến bên này. Hiện giờ hắn là gia trưởng của Hoàng gia, lúc này lại có tang lễ, đương nhiên không thể cứ đi theo nói chuyện với một ngôi sao nổi tiếng mãi như vậy, thấy người luôn theo đuổi ngôi sao nữ là Hoàng Bỉnh Văn đã ở đó liền ra hiệu cho hắn đến tiếp đón khách quý, về phần Phương Vũ Tư, ánh mắt đảo qua mọi nơi, thấy Gia Minh đang đứng bên cửa sổ liền vui vẻ, nở nụ cười mê người với mọi người xung quanh.
... Thực ra không cần phải phiền phức: như vậy, tôi và mọi người đều cùng lứa tuổi, không cần phải khách khí, tôi chỉ tùy ý nói chuyện một lát. Ồ, bác Hoàng, bác có việc thì cứ đi trước đi... Cháu gọi bác là bác Hoàng, bác gọi cháu là Vũ Tư được rồi, mọi người cứ gọi Vũ Tư là được, gọi Phương tiểu thư quá khách khí...
Một nhóm người vui vẻ đi vào phòng tiếp khách, hữu ý vô ý, hướng đi của Phương Vũ Tư đúng là hướng mà Gia Minh đang đứng, một lát sau thì đã đến gần...