Chương 367: Sân Bay Ngày Mưa
-
Ẩn Sát
- Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
- 3317 chữ
- 2020-05-09 05:42:21
Số từ: 3307
Nhóm dịch: Hunter
Nguồn: Vip Van Dan
Biên: deeno
Máy bay ngừng rung, sự hoảng loạn trong máy bay cũng biến mất, khi Đông Phương Uyển rời khỏi chỗ ngồi đến toilet, Vương Đồ Giai vốn đang nói chuyện với mấy nam sinh khác đột nhiên quay đầu nói:"Này, Cố Gia Minh."
"Sao?"
"Sao lúc nãy cậu chẳng có chút sợ hãi nào thế?"
Gia Minh ngẩn người:"Sao tự dưng lại hỏi vậy?"
"Tớ nhìn thấy sắc mặt của tiếp viên hàng không còn tái mét, trong khi đó cậu vẫn có thể đùa giỡn."
"Đâu có."Gia Minh nở nụ cười, nhỏ giọng nói:"Mấy người bên cạnh cậu chẳng phải cũng rất trấn định ư, đám Lý Tùng chẳng phải cũng vẫn cười hay sao."
"Mọi người có cười nhưng mất tự nhiên, trong khi cậu với Tiểu Uyển lại đang đùa giỡn, coi như chẳng có việc gì..."
"Tại tớ không chú ý đấy thôi."Gia Minh cười nói:"Huống chi có mỹ nữ ở bên tớ quên mất sợ hãi, chứ thực sự tớ cũng rất sợ."
Hai người dù sao cũng không có gì giao tình gì, Vương Đồ Giai cười cười:"Tớ cảm thấy cậu chẳng sợ chút nào."
Lúc này Đông Phương Uyển đang đi từ trong toilet ra ngoài, trên mặt đỏ bừng dính đầy nước, đi tới chỗ ngồi bên cạnh Gia Minh thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực cười nói:"Làm tớ sợ muốn chết, sợ muốn chết."
Mọi người ở trên máy bay lúc này đã cởi áo bông hoặc áo khoác, Đông Phương Uyển lúc này mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, có một cái dây buộc vòng quanh người, lúc này vỗ ngực cười đúng là đáng yêu và xinh đẹp vô cùng.
Cái cảm giác đáng yêu nhận ra ở trên người Đông Phương Uyển không phải là lần đầu.
Đi vào chỗ bên trong ngồi xuống, Đông Phương Uyển hỏi:"Vừa rồi nói chuyện gì với mỹ nữ Vương Đồ Giai vậy?"
"Nói về cậu đó."
"Phì… phì!"Đại khái là bị hù dọa bởi câu nói này, Đông Phương Uyển cười nhìn chăm chú vào Gia Minh một lúc, biểu thị không tin.
Gia Minh nhún vai:"Tớ nghĩ... hình như cậu hơi tự tin vào bản thân mình, mặc kệ sự thực có đúng hay không."
"Tớ không có lòng tin đối với cậu… cậu nói tớ, nói tớ..."Nàng ấp a ấp úng nói nhưng không thành, đành vung tay lên, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phun ra một câu:"Mặc kệ cậu."
Vốn cho là Gia Minh sẽ tức giận vì nàng làm như vậy, nhưng mà chờ một lúc vẫn không thấy gì, nàng quay đầu lại thấy hắn đang ngồi xem cuốn truyện tranh
thám tử lừng danh Conan
, nàng vô cùng buồn bực, lôi máy nghe nhạc ra nghe.
Trải qua sự kiện vừa rồi, máy bay bình yên bay tới Amsterdam, Đông Phương Uyển nghe nhạc mãi thấy chán, sau đó lại lôi tạp chí du lịch ra xem, sau đó mượn cuốn truyện tranh của Gia Minh, nhưng chỉ mới xem được một lúc nàng đã thấy chán, nói:"Thật là hay."
Nhưng sắc mặt của nàng lại không thể hiện như vậy, không hiểu tại sao, tinh thần của nàng lúc này đã có sự lo lắng, muốn nói cái gì đó, giống như "Lời muốn nói" đã hiện lên trên mặt, nhưng lại không tìm thấy lý do để nói, nhìn Gia Minh mấy giây, lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua một lúc, Gia Minh nhún vai, bỏ cuốn truyện vào trong ba lô, thuận miệng nói:"Đừng xem nữa, cái này không thích hợp cho người không còn ngây thơ xem."
"Cái gì mà còn trinh hay không còn trinh (1), tớ vẫn còn..."Đông Phương Uyển vô ý thức nghiêng đầu phản bácm nhưng mới nói được một nửa thì mặt đã đỏ lên, sau đó phì một tiếng quay đầu lại.
(1): Người dịch: Ngây thơ với đồng trinh trùng âm, Đông Phương Uyển nghe nhầm.
Gia Minh bị nàng làm cho hoảng sợ, sau một lúc mới nói:"Ách, cái gì?"
Câu này giống như một ngọn lửa thổi bùng kho thuốc nổ, Đông Phương Uyển tung một cú huých vào ngực Gia Minh, bị Gia Minh ngăn được, nàng lại tung tay đập vào phía mắt phải của hắn, trông như một người lên cơn động kinh.
Gia Minh hơi nghiêng người, quyền này đập vào ghế phía sau, bạn học ở phía sau nghi ngờ nhìn sang, Gia Minh cười nói:"Này, đừng có động ác như vậy chứ."
"Coi như cậu trốn nhanh!"Thấy có người vây xem. Đông Phương Uyển hừ một tiếng, sau đó lại tuôn ra một câu:"Không thèm chấp."
Nàng đeo tai nghe tiếp tục nghe nhạc, Gia Minh lắc đầu, tiếp tục xem truyện tranh.
Trong khoảng thời gian trên máy bay, hai người không thảo luận thêm vấn đề còn trinh hay không lần nào nữa, Gia Minh yên lặng xem truyện tranh, Đông Phương Uyển thì thay một đĩa nhạc bằng một đĩa học nói tiếng Pháp.
Nhìn đồng hồ đeo tay, thấy lúc này đã hơn 12h, máy bay bắt đầu hạ thấp độ cao, mấy phút sau, chiếc Boeing 747 xuyên qua tầng mây, cảnh sắc tráng lệ của Amsterdam trong cơn mưa xuát hiện trước mặt mọi người.
Khi cất cánh ở Giang Hải là lúc mặt trời mọc, vậy mà tới Amsterdam cũng chỉ là 5h sáng, đối với người máy bay đường dài mà nói, đây chính là một điều thần kỳ.
Máy bay hạ xuống sân bay Schiphol ở Amsterdam, dựa theo lịch tình, mọi người dừng lại ở đây chừng khoảng 3h đồng hồ, sau đó chuyển máy bay đi Lyon - Pháp.
Ba giờ nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đương nhiên, cho dù đi bộ ở trong sân bay cũng không hết thời gian, có người tranh thủ đi khu mua sắm, thưởng thức những món ngon ở tầng 2, những quán cà phê đặc sắc, phòng nghỉ, phòng tắm, thiền phòng, thậm chí còn có cả bảo tàng và sòng bạc.
Trước khi tới đây mọi người đã được giới thiệu nên hưng phấn vô cùng, máy bay mới hạ cảnh đã túm tụm chia thành mấy nhóm bắt đầu hành động.
Gia Minh không muốn đi đâu, ngồi xuống một chỗ ở lan can thủy tinh nhìn trời mưa, có mấy người quyết định chỗ đi xong, Vương Đồ Giai chạy tới gọi hắn:"Cố Gia Minh, đi với chúng tớ chơi đi, bọn họ định tới sòng bạc xem."
"Sòng bạc? A, tớ không đi, tớ không đánh bạc."
"Tớ cũng vậy, nhưng mà đám Lương Minh Siêu, Lý Tùng biết, trước đây họ từng tới Macao chơi, La Tĩnh Văn cũng biết chơi đấy, đây là sòng bạc nhà nước, sẽ không có chuyện gì đâu, đi thôi."
Thấy nàng nhiệt tình như vậy, Gia Minh cười:"Thôi, tớ không đi đâu, các cậu tự chơi đi."
"A."Mỹ nữ có chút rụt rè, lôi kéo thêm 2 lần nữa thấy Gia Minh vẫn không đi, đành phải phất tay một cái xoay người rời đi.
Đúng lúc này, Đông Phương Uyển từ dưới lầu mang theo một bọc nhỏ chạy tới, cao hứng bừng bừng, thấy Gia Minh ngồi ở đây nhăn mũi hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu dương dương chạy tới.
Gia Minh đang ngồi đó suy nghĩ một chút, đột nhiên phát hiện mình đúng là không có nơi nào để đi.
Ở kiếp trước, mặc dù hắn là sát thủ trực thuộc bản bộ Bùi La Gia ở Nhật Bản, nhưng mà từ khi thành danh, hơn nữa còn hợp tác với Nguyên Lại Triêu Sang, đa phần hắn đều hoạt động ở Châu Âu, bao gồm cả thời gian nằm vùng ở U Ám Thiên Cầm, bao gồm cả thời gian Nguyên Lại Triêu Sang chết ở Âu Châu, bao gồm cả khi hắn nhìn Giản Tố Ngôn xuất thủ, tất cả đều ở Châu Âu.
Cái sân bay này với hắn có nhiều kỷ niệm, năm 2004 chính ở đây, hắn bị cảnh sát vây chặt, lúc đó hắn còn gài ở trong cái sân bay này cả lựu đạn, trong đó cảnh sát gỡ được một phần, nhưng vẫn còn hai quả nổ tung, có người nói là chết hơn 10 người, bây giờ nhớ tới đúng là không khỏi hoài niệm.
Nghĩ như vậy, hắn dựa theo trí nhớ đi tới hai gian phòng nổ tung, nhưng lại phát hiện đường đi đã bị bịt, giật mình mới phát hiện bây giờ mới là năm 2002. Năm 2003 ở đây mới xây thêm hai phòng khách, năm 2004 nó bị nổ tung, bây giờ nghĩ lại thực kỳ diệu.
Nhớ lại cảm giác đi tới sân bay này, lúc đó trông thì bình thản nhưng lại vô cùng khẩn trương, đương nhiên cũng không ảnh hưởng gì, bởi vì hành động nhiều thì sẽ thành quen.
Tinh thần lúc nào cũng có thể tập trung để quan sát xung quanh, căn cứ vào những chuyện không thích hợp để suy đoán tình huống. Có người cảm thấy sát thủ thật tiêu sái, rất nhẹ nhàng, đương nhiên chỉ có những tay mơ mới cảm thấy như vậy.
Chỉ cần gặp mấy lần đột nhiên đấu súng hoặc là bị cảnh sát vây bắt, thì cái cảm giác tiêu sái và dễ dàng sẽ biến mất, uy hiếp của tử vong đủ để tiêu diệt toàn bộ những bóng ma khác, trong lòng con người cũng hình thành những thói quen, khẩn trương và mẫn cảm luôn đi cùng với nhau, cho dù ngủ cũng không thể ngon giấc.
Đương nhiên, đối với những sát thủ đã được Bùi La Gia huấn luyện thì trước khi hành động đã phải có cái cảm giác nguy cơ bốn bề rồi.
Tuy vậy, không phải lúc nào con người cũng hành động theo thói quen, lúc này trông thì tưởng Gia Minh đang nhìn ánh đèn sân bay, nhìn những người ung dung đi lại, đôi khi có những người mặc âu phục, những người mặc quần áo lao động, cũng có những người đang trò chuyện vui vẻ, có những người đứng chọn tỉ mỉ thương phẩm, có người đang nhâm nhi một ly cà phê, nhàn nhãn ngồi ở trước khung cửa nhìn trời mưa.
Nhưng chỉ cần có bất luận động tĩnh gió thổi cỏ lay nào, hắn cũng chỉ mất chừng 5 giây là có thể rút súng, rút đao, thậm chí dùng thìa khuấy cà phê cướp đi sinh mạng của bất cứ người nào.
Ngồi đây nghĩ lại mới thấy, chớp mắt 8 năm đã qua, hắn từ một đứa trẻ con trở thành một thiếu niên trưởng thành, lần này lại đứng trên cái sân bay này, đứng dưới ánh đèn sáng chưng, hắn đã không cần phải có quá nhiều cảnh giác chuyện một người cầm súng đột nhiên nhảy ra...
"Không được nhúc nhích, tôi là cảnh sát quốc tế Đông Phương Uyển, anh đã bị bắt..."Cầm một cái bánh bích quy, Đông Phương Uyển gian hàng phía trước nhảy ra.
"Tớ... đã nhìn thấy cậu từ lâu rồi, cậu lén lút từ bên kia lẻn tới..."Gia Minh vô lực thở dài.
"Tớ cũng nhìn thấy cậu từ lâu rồi, cậu một mình đứng đây làm cái gì, định mua lò giữ ấm ư?"Nàng chỉ vào vật phẩm ở cửa hàng phía trước Gia Minh nói.
"Tớ đang suy nghĩ là làm thế nào có thể dùng cái lò giữ ấm này đè chết người... Cậu không đi đâu ư?"
"Không biết đi đâu cả."Đông Phương Uyển vuốt tay:"Nhiều đồ như vậy cũng muốn mua một chút, nhưng mà không thể mang đi Pháp đựoc, chúng ta tới Paris chơi rồi cũng sẽ về, sau đó... không biết nên làm gì nữa..."
"Bên kia có rất nhiều đồ ăn đấy."
"Tớ không biết món nào ngon, hơn nữa không hiểu ngôn ngữ của họ tuy rằng có thể nói là gà mờ tiếng Anh, thế nhưng... hay là thôi đi..."
Hai người vừa đi vừa nói:"Vậy sao không đi cùng mọi người? Có hướng dẫn viên du lịch phiên dịch hộ thì không thành vấn đề."
"Cậu cũng đi một mình mà... Đi dạo các cửa hàng như thế này đi một mình tự do hơn."
"Tớ biết bên kia có một cái bảo tàng."
Đông Phương Uyển vênh mũi:"Tớ không có hứng thú với nghệ thuật."
"Đám Vương Đồ Giai đến sòng bạc."
"Chuyện này tớ rất phản cảm..."
"Đến phòng nghỉ ngơi? Hay là đi cầu nguyện?"
"Vậy thì rất chán, huống chi tớ không tin tôn giáo..."
"Hay tới phòng tắm massage."
"Bây giờ, tớ điên mất?"
"Cậu đúng là điên rồi..."Gia Minh trầm mặc một lát, vươn tay:"Hình như chúng ta có rất nhiều điểm chung."
"Vậy cậu nói đi, chúng ta đi đâu bây giờ?"Đông Phương Uyển cười cùng bắt tay hắn.
"Tớ đói bụng rồi, đi ăn một chút gì đó, uống ly cà phê chờ máy bay cất cánh."
"Này, này này, tớ đâu có đói, hơn nữa..."
"Cậu không đi cũng không sao."
"Không có nghĩa khí mà, vừa rồi còn nói có điểm chung..."Đông Phương Uyển đứng ở đó nhìn thân ảnh Gia Minh càng lúc càng xa, hừ một tiếng đuổi theo:"Món phải do cậu gọi, ăn không ngon cậu phải trả tiền."
Cuối cùng, do buồn chán nên hai người quyết định tới khu vui chơi giải trí, hai giờ sau, họ tập trung lại với mọi người ở trong sân bay, có lẽ là do hướng dẫn viên du lịch đã có nhắc nhở nên không ai mua nhiều.
Đám Vương Đồ Giai, Lương Minh Siêu, Lý Tùng có lẽ là nhóm hưng phấn nhất, mãi cho tới lúc lên máy bay, cho tới tận khi sang đến Lyon họ vẫn còn líu ríu khoe khoang với mọi người, bọn họ hôm nay tương đối may mắn, Lương Minh Siêu ở sòng bạc thắng được vài nghìn đồng, họ cho rằng đây là điểm khởi đầu may mắn, có lẽ lần du lịch này sẽ vui vô cùng.
Máy bay đến Lyon thì trời bắt đầu có mưa tuyết nhỏ, đoàn người thông qua quan hệ có sẵn thuê hai chiếc ô tô du lịch cỡ lớn, chuẩn bị đi hơn 20km tới khu trượt tuyết Wadi Nasser.
Lúc này thời gian ở Pháp mới là tầm 9h sáng, đa số mọi người chọn cách ngồi trong xe ngủ bù.
Lúc sáng thắng được mấy ngàn đồng dường như đã kéo gần quan hệ của nhóm Vương Đồ Giai, Lương Minh Siêu ở phía sau nhỏ giọng truyền thụ đổ thuật của mình, nói tới mức mặt mày hơn hở, không chỉ có nam sinh mà còn có cả nữ sinh liên tục gật đầu, hiển nhiên là họ đã yêu cái nghề đánh bạc này rồi.
"Lương Minh Siêu và Lý Tùng đều có tình cảm với La Tĩnh Văn..."Dựa vào chiếc ghế lông nhung ở trên xe, Đông Phương Uyển bắt đầu buôn chuyện với Gia Minh và Hứa Nghị Đình:"Vương Đồ Giai có rất nhiều con trai thích, nhưng hình như cậu ấy có ý gì đó với Gia Minh..."
"Tớ mặc kệ ai có tình cảm với ai."Hứa Nghị Đình cười nói:"Thành thật khai báo, lúc nãy cậu và Gia Minh đi đâu? Mới chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi."
"Đi dạo chứ còn đi đâu."Đông Phương Uyển thản nhiên bĩu môi:"Mới đầu chạy đi ăn, hắn gọi lung tung mấy cái Pizza, mùi vị rất tốt, sau đó đi uống cà phê với mấy thứ điểm tâm... Mà thực là kỳ quái, thực đơn toàn tiếng Anh, mấy người chúng ta đâu có ai hiểu, vậy mà anh họ của cậu khua tay múa chân mấy cái, người bán hàng lại hiểu... Cố Gia Minh, trước đây cậu đã tới nơi này phải không?"
Trông bề ngoài là xe mới, nhưng chất lượng phải qua thử thách mới kiểm chứng được, trên đường phải leo một cái đèo nên bị hỏng một lần, nhưng cũng may không là có vấn đề gì lớn, sau khi sửa xong lại tiếp tục cuộc hành trình leo qua một ngọn núi tuyết, tới Wadi Nasser thời đã là năm giờ chiều, tuyết lông ngỗng bay kín trời, sắc trời u ám, trông như là ban đêm.
Lúc này, toàn bộ Wadi Nasser được bao phủ trong ánh sáng mỹ lệ, các khách sạn, nhà hàng được xây dựng bằng gỗ theo phong cách châu âu hiện ra, ánh sáng của đèn làm ấm áp cả sơn cốc.
Số học sinh đang mơ màng trong hai cái xe lớn bị tiếng động làm tỉnh lại, có người than sơn cốc quá đẹp, có người tìm kiếm những cáp treo như đã quảng cáo trên bầu trời đầy tuyết, một lát sau, chiếc xe du lịch dừng lại trước cửa một khách sạn bống tầng.
Vừa mở cửa ra một cái, gió tuyết lạnh thấu xương đã ùa vào, mọi người hô to gọi nhỏ tìm áo khoác, sau khi tiến vào trong khách sạn liền hưng phấn và bắt đầu bàn tán, số lượng người như ong làm chật cả khách sạn.
Trong đại sảnh của khách sạn vốn không có mấy người, bởi vì đám học sinh này mà trở nên nhốn nháo.
Người phụ trách khách sạn bắt đầu ra sắp phòng, tuy rằng tới chậm 3 tiếng đồng hồ, nhưng ông chủ khách sạn này chẳng có chút bực dọc nào.
Mắt thấy nhiều như vậy, ông chủ này cười hớn hở, khiến cho những nếp nhăn nhiều thêm gấp đôi, hai gã hướng dẫn viên du lịch bắt đầu giới thiệu, những tràng tiếng pháp tuôn ra như súng máy.
Thời gian tiếp theo chính là chia phòng như thế nào, trong khách sạn tuy rằng khá rộng, cũng có một số phòng tương đối xa hoa, nhưng vì số lượng người trong đoàn là hơn 50 người, phải tiết kiệm, kết quả là Gia Minh ở chung với một người không quen biết, sau khi chào hỏi sơ qua thì ai làm việc của người đấy.
Tuy rằng bên này thời gian mới chập tối, nhưng đối với những người đã quen phong cách làm việc và nghỉ ngơi ở Trung Quốc mà nói, bây giờ vẫn chưa gọi là tối được, sau khi kết thúc bữa ăn tối náo nhiệt ở trong phòng ăn khách sạn, mọi người bắt đầu hoạt động tự do, có không ít người đã ngủ trên xe, bây giờ hưng phấn bừng bừng.
Một số người rủ nhau đi ra ngoài tản bộ, xem phong cảnh, có một số người tương đối nghiêm về thời gian như Đông Phương Uyển thì đang ăn cũng ngáp mấy lần, ăn xong đương nhiên là về phòng ngủ.
Đối với Gia Minh, sau khi ăn cơm xong, hắn bắt đầu nội tuyết đi dạo, hắn đi không có mục đích, bởi vì lúc này cũng không có cảm giác nguy cơ tồn tại, hắn theo thói quen nghề nghiệp quan sát tình hình xung quanh, nắm giữ một số tư liệu cần thiết.
Hiện giờ đang là mùa cao điểm trượt tuyết, Gia Minh nhìn thấy rất nhiều du khách nước ngoài, cái thị trấn này náo nhiệt vô cùng, bóng đêm phủ xuống là bắt đầu có những nhóm trình diễn những kỹ năng đặc biệt bằng xe máy, sau khi xem xét một hồi, tầm 8h30 hắn quay trở lại khách sạn.