Chương 387: Nói Đùa
-
Ẩn Sát
- Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
- 2247 chữ
- 2020-05-09 05:42:28
Số từ: 2237
Dịch: team hunter
Nguồn: vip van dan
Biên: deeno
Cấp 3 đã kết thúc nhưng nhiều chuyện vẫn còn chưa kết thúc.
"Linh Tĩnh, có mang bộ quần áo này về không?"
"Mấy cuốn sách này để lại, nếu như để vợ chồng bác Diệp nhìn thấy nhất định lộ chuyện."
"Bộ quần áo tớ định mang lên đại học mặc đâu, trước cứ mang chúng về võ quán đã."
"Cái rương quá nhỏ, không mang được nhiều đồ..."
"Chúng ta có phải là dọn nhà đâu, chỉ mang những thứ cần thiết thôi..."
Vừa tíu tít, ba người vừa chuẩn bị các thứ có thể mang đi, cấp 3 đã kết thúc, nên ba người không cần thiết phải tiếp tục thuê phòng nữa, nhưng với bọn họ, căn phòng này mang rất nhiều dấu ấn và ký ức của họ, cho nên trước khi kết thúc cấp 3, họ đã mua lại căn nhà này, đương nhiên với danh nghĩa của Sa Sa.
Một căn nhà này đã tiêu hết một nửa số tiền tích lũy của Gia Minh trong 3 năm, chuyện này đương nhiên phải giấu vợ chồng bác Diệp, cho nên phải thu xếp một số thứ mang về.
Thực tế thì ba người không thể nào ở đây trong suốt thời gian được, đặc biệt là mùa hè, khi quá nóng họ phải tới biệt thự của Sa Sa để tránh nóng. Lúc này cấp 3 mặc dù đã qua đi, nhưng cách thời gian đi học đại học vẫn còn tận 2 tháng nữa, căn phòng này đương nhiên còn giá trị tồn tại.
"Oa, căn phòng tuyệt vời, mấy năm sau khi chúng ta trở lại Giang Hải, nó sẽ trở thành căn cứ địa của chung ta. Ác, con mèo chiêu tài đáng yêu của tớ..."
Đại khái là giúp Linh Tĩnh thu xếp xong, Sa Sa hai tay chống nạnh biểu đạt cảm khái, sau đó liền ôm lấy con mèo chiêu tài hôn một cái, lắc lư vài cái, sau đó làm cho nó tự động kêu lên mấy âm thanh.
"Nếu như khi nào không còn tiền, trong con mèo này vẫn còn một khoản có thể cấp cứu, ha ha..."
"Mình đã nghĩ đương nhiên là hữu dụng."
Linh Tĩnh nhún vai:
"Thế nhưng cậu..."
Đối với chuyện này, Linh Tĩnh vẫn còn oán niệm rất lớn.
"Ai nha. Linh Tĩnh cậu đừng giáo huấn tớ nữa mà, dù sao hai tháng nữa mọi người đều tới Bắc Kinh, tớ đã sắp xếp tương đối rồi, mọi chuyện đã an bài rõ ràng... Được rồi, được rồi, Gia Minh cậu đừng có cười tớ có được không, tớ biết hầu như mọi chuyện đều do Tiểu Mạnh ca làm. Nhưng mà trong hai tháng tới cho tớ thỏa mãn một chút đi, chờ khi đến Bắc Kinh, hai người muốn chà đạp tớ thế nào tớ cũng không phản kháng, được không..."
Sa Sa trợn mắt:
"Huống chi trong thời gian gần đây, Tân Trữ Bang và các tiểu bang phái khác đã biết điều hơn rất nhiều, không biết là bị chúng ta dọa sợ hay là đang chuẩn bị âm thầm đâm lén, tớ và Tiểu Mạnh ca còn đang an bài đấy..."
Gia Minh nhíu mày:
"Có cần giúp không?"
"Không! Cần!"
Sa Sa kéo dài thanh âm, lắc đầu:
"Cho dù họ có đùa cũng chẳng làm nên trò trống gì!"
Sa Sa tràn đầy tự tin, Gia Minh đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa, dù sao Sa Trúc bang vẫn có Viêm Hoàng Giác Tỉnh trông coi, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau, Linh Tĩnh mang theo một cái rương nhỏ trở lại võ quán, khi về được tới nhà, trên người Linh Tĩnh và Gia Minh đều có bụi đất, chuyện tới Viên vợ chồng bác Diệp vẫn không chụi buông tha, lải nhải một trận, nhưng mà bọn họ cũng chỉ nói vậy chứ không ép.
Một số bà con họ hàng tới chơi, sau khi biết tin tức Linh Tĩnh không muốn xuất ngoại, họ họp nhau lại giống y như là tam đường hội thẩm, phải biết rằng đây là học viện hàng đầu thế giới, tuy rằng Học viện âm nhạc Trung ương cũng rất tốt, nhưng nó vẫn khác nhau như Thanh Hoa và Harvard, quan niệm của người dân Giang Hải vẫn còn bảo thủ, chỉ cần trong nhà có điều kiện là chắc chắn sẽ cho con gái xuất ngoại.
Quan niệm đương nhiên không có lỗi, hiện giờ Linh Tĩnh và Gia Minh chưa tính là yêu đương, bị họ dùng tập quán oanh tạc tới là khổ, đành phải giả điếc một hồi.
Tới lúc ăn trưa, Linh Tĩnh đã sắp khóc, đuổi Gia Minh quyền đấm cước đá một trận:
"Tớ biết Viên tốt, biết Viên tốt, nếu như không có cậu và Sa Sa tớ đã xuất ngoại rồi, cậu còn cười, những người đó ở ngoài khuyên tớ sau cậu dám trốn trong phòng bếp, cậu còn cười, cười này, cười này..."
"Đừng đánh, tớ cũng khó xử, bọn họ ở ngoài oanh tạc cậu, tớ thì bị bố mẹ cậu nói rằng phải vào khuyên cậu, nói là thời gian không còn nhiều, phải đi nước ngoài, nói tớ là bạn thân của cậu, nói một câu biết đâu cậu lại nghe, hai đứa còn trẻ, quan hệ tuy tốt nhưng ra nước ngoài vẫn có thể duy trì, cuối cùng nói là thời gian tới mới quan trọng, có khi quyết định tương lai cả một đời người... Cậu thấy đấy, hình như họ nghĩ tớ và Sa Sa đang làm hỏng cuộc đời của cậu."
"Chẳng phải vì cậu và Sa Sa thường xuyên kéo tớ đi tham gia cái loại tụ hội gì đó hay sao! Chú Thôi ở cục xuất nhập cảnh mới quá đáng, hôm qua khi cha tớ nói chuyện này, chú ấy lại nhiệt tình thái quá, dùng quan hệ lo xong cả thủ tục xuất ngoại cho tớ, chỉ đợi tớ đồng ý là xong... Hình như chú ấy là trường phòng hành chính thì phải..."
Linh Tĩnh oán hận đấm hắn một cái, sau một lát thì ngẩng đầu lên:
"Vậy cậu cảm thấy thế nào, tớ xuất ngoại hay là tới Bắc Kinh thì tốt hơn?"
"Họ đều là họ hàng thân thích, thấy cậu thi đỗ học viện hàng đầu thế giới, đương nhiên là phải nhiệt tình giúp đỡ rồi, tớ đoán là lúc này đã có người bắt đầu nói khoác về cậu rồi đó... Tớ ư, đương nhiên tớ muốn cậu tới Bắc Kinh rồi, nhưng mà nếu muốn tốt cho tương lai, tớ nghĩ cậu nên đi Viên..."
"Tớ giết cậu, Cố Gia Minh!"
Linh Tĩnh thét một tiếng, đuổi theo Gia Minh đánh đấm tưng bừng, bây giờ đã là trung tuần tháng bảy, thời tiết oi bức, đuổi đánh một trận như vậy làm cho Linh Tĩnh thở hổn hển, tức giận trợn mắt nhìn Gia Minh:
"Cậu... cậu lại nói câu đó với tớ... Tức chết tớ mà..."
Một lát sau nàng lại nói:
"Chuyện đều do cậu gây ra đấy, nhưng mà... Cậu cũng biết đấy, trong nhà tớ còn nhiều họ hàng, bố mẹ tớ sẽ không buông tha đâu..."
Tuy rằng trong lòng buồn bực Gia Minh trước kia kéo nàng đi phỏng vấn, nhưng Linh Tĩnh đương nhiên biết Gia Minh lúc này cũng có áp lực.
Dù sao ở chung với nhau đã nhiều năm rồi, Gia Minh biểu hiện thì ít quan tâm tới người khác, trưởng bối có khi chẳng thèm để ý, người của Hoàng gia hắn không có cảm tình, nhưng vẫn duy trì quan hệ tương đối.
Trong khi đó hắn rất tôn kính cha mẹ nàng, thậm chí coi cha mẹ nàng như cha mẹ ruột.
Đối với tình cảm như vậy, đương nhiên là Linh Tĩnh rất thích, nhưng quan trọng nhất là hiện giờ nếu cha mẹ nàng tích cực khuyên nhủ, biết đâu lại ảnh hưởng tới Gia Minh thì sao.
Linh Tĩnh là một cô gái ưu tú nên chuyện xuất ngoại nàng không quan tâm lắm, huống chi trường học ở trong nước cũng là một trường tốt nhất, điều này đảm bảo cho nàng một tương lai tốt.
Nhưng hiện tại họ hàng không muốn nàng như vậy, nàng có quen biết nhiều người, chỉ vì xuất ngoại mà tình yêu tan vỡ. Hiện giờ nàng đang hối hận, nếu như ngày đó nàng không tức giận vì thái độ của Gia Minh, thì chuyện đã đơn giản hơn nhiều.
Trong lòng oán giận Gia Minh, oán giận mình, đồng thời oán giận luôn cả việc cha mẹ mình cố chấp, đôi lúc khi thấy bọn họ nói nhiều, nàng tức giận tới mức muốn thốt lên, cha mẹ, không phải Gia Minh và Sa Sa yêu nhau, mà là con với Gia Minh đang yêu nhau, nhưng nàng vẫn cố kiềm chế không làm như vậy.
Dù sao thì nghỉ hè đâu nhất thiết phải ở nhà, cùng với Gia Minh trốn ở trong học viện Thánh Tâm cũng được.
Hiện giờ khi biết tin nàng tốt nghiệp, có không ít họ hàng tới hỏi thăm, gọi điện thoại liên tục, mà trọng tâm câu chuyện của họ cũng chẳng có gì khác ngoài chuyện xuất ngoại.
"Alo, Linh Tĩnh à, cô là cô cả đây, nghe nói cháu không muốn tới Viên mà lại chọn Bắc Kinh? Tuy rằng Bắc Kinh không tệ, nhưng đi Viên..."
Ngày nào cũng bị điện thoại oanh tạc như vậy khiến cho nàng phát điên, khi trở về nhà chỉ cần đi đường thôi người ta cũng kêu:
"Linh Tĩnh, nghe nói Học viện âm nhạc ở Viên có giấy báo trúng tuyển cho cháu… sau cháu lại không đi..."
Chắc là do khí hậu từng vùng khác nhau, Sa Sa đang điên cuồng trong việc bang phái, hai ba ngày chẳng thấy mặt, thỉnh thoảng gọi điện tán chuyện với Linh Tĩnh, nội dung câu chuyện thì đủ loại, nào là tự mình điều khiển Sa Trúc bang, nào là những người tới cầu xin tha thứ, nào là kế hoạch của Sa Trúc bang, hoặc là những chiêu bài khác của Tân Trữ Bang.
Mấy hôm trước Sa Sa khám phá ra một cái âm mưu, cho nên hiện giờ vô cùng hưng phấn, tự coi mình là nhân vật trung tâm trong những trận tinh phong huyết vũ.
Nghỉ hè không có việc làm, Linh Tĩnh đôi khi đến Sa Trúc bang, đôi khi trở về chịu oanh tạc, đôi khi tới lớp luyện dương cầm, Gia Minh thường là ôm đầu bỏ chạy, nhưng hắn chỉ chạy khi có Linh Tĩnh và Sa Sa thôi, trên thực tế thì hắn có rất nhiều việc.
Đông Phương Uyển có mấy lần gọi điện thoại tới, nói là cuối tháng đoàn du lịch sẽ xuất phát tới Quế Lâm, không khí ngày hè oi bức, mọi người cũng nhau lên xe khách có điều hòa tới Quế Lâm chui động.
Gần đây Linh Tĩnh luôn bị gia đình làm phiền, cho nên cũng có chút động tâm, đương nhiên việc đầu tiên phải thuyết phục Gia Minh và Sa Sa cùng đi đã, Sa Sa thì bận chuyện bang phái nên thôi, Gia Minh thì chưa chịu quyết định nên nàng không dám nói gì.
Trưa ngày 28 tháng 7, Linh Tĩnh và Gia Minh buồn chán ở nhà xem ti vi, bởi vì khí trời oi bức, cho nên hai người không được thoải mái cho lắm. Linh Tĩnh nằm trên ghế sa lông, mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, đôi chân trần gác lên đùi Gia Minh.
Nàng nhận ra hiện giờ Gia Minh đang có tâm sự, mặt mày thường đơ đơ, nàng đoán là người thân của mình tác động tới Gia Minh nhằm khuyên nàng xuất ngoại:
"Gia Minh, đến Quế Lâm chơi có được hay không."
Vấn đề này đã hỏi nhiều lần, Gia Minh nhìn TV, lắc đầu:
"Không đi."
Động tác này không lớn, nhưng cơn đau đầu như sóng biển kéo tới làm cho hắn vô cùng thống khổ.
"Ác."
Thất vọng gật đầu, Linh Tĩnh tức giận mân mê miệng, quay đầu nhìn bộ phim tình cảm trên ti vi, lại nhìn thấy Gia Minh nhìn không chớp mắt, nhất thời càng thêm khó chịu lên:
"Thực là khó coi, lúc nào cũng thế này, nữ chính khóc lên khóc xuống, rồi lại khóc xuống khóc lên..."
Gia Minh miễn cưỡng cười cười:
"Chia tay đều như vậy cả, nếu đổi lại là chúng ta có như vậy không?"
"Đó là biểu diễn như vậy thôi, hừ."
Nàng trợn mắt nhìn Gia Minh:
"Cậu đó, nếu như chia tay, tớ cao hứng còn không kịp, đâu có khóc như thế này.
"Vậy chúng ta chia tay đi."
Thanh âm thấp thỏm vang lên làm cho thân hình Linh Tĩnh cứng đờ, nàng nhìn chằm chằm vào Gia Minh khoảng mấy giây, sau đó chuyển hướng nhìn ti vi, dùng điều khiển đổi một kênh khác, đôi chân gác trên đùi Gia Minh co lại.
"Tớ không muốn cậu đùa kiểu này."