Chương 463: Đối Mặt
-
Ẩn Sát
- Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
- 3251 chữ
- 2020-05-09 05:42:48
Số từ: 3242
Nhóm dịch: huntercd
Nguon: Vip Van Dan
Tối hôm đó Gia Minh hỏi Tiểu Mạnh về chuyện có liên quan tới Tân Hà bang, sau đó mới biết là đám người kia chỉ là hiểu lầm.
"... Tiếp tục làm xã hội đen? Sao có thể, đã thấy mục đích cao hơn sao có thể hứng thú với chuyện đó nữa. Mấy ngày nay ta đi gặp một số huynh đệ cũ, dù sao mình trở lại thì cũng nên gặp họ một chút, đại khái cũng là bởi vì chuyện này... Tân Hà bang hiện giờ có thế lực lớn ở Giang Hải, bốn năm trước Sa Trúc bang đột nhiên đổ ngã, phía trên cũng muốn nâng đỡ một số bang phái để thay thế vào chỗ trống, lão đạo bọn chúng tên là Trần Quý Văn có quan hệ với phía trên cho nên thừa cơ quật khởi..."
Mấy hôm trước đám người Natalie của U Ám Thiên Cầm đã tới Giang Hải, đương nhiên không phải du lịch, chuyện đã xong bọn họ cũng phải trở về, tối hôm đó họ tổ chức yến tiệc ở khách sạn, nói tạm biệt với Gia Minh. Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa đều tới, khi nói chuyện của Tân Hà bang, Tiểu Mạnh nhân tiện giải thích luôn.
"...Bây giờ cũng mới có bốn năm, bọn chúng lục đục mất một năm, căn cơ của chúng vốn bất ổn, quật khởi quá nhanh, trải qua rất nhiều chuyện linh tinh cho nên nội bộ không tính là ổn định, nếu so với Sa Trúc bang trước kia, cho dù là cái khoảng thời gian Sa Sa chủ trì cũng không bằng. Trước đây ở Sa Trúc bang có rất nhiều người bị hắn dũ dỗ, hiện giờ thấy ta trở về, họ muốn theo ta đông sơn tái khởi, ta đương nhiên là cự tuyệt, nhưng bọn họ cũng không cam lòng, Trần Quý Văn đương nhiên là sợ hãi rồi. Ta dự định mở một công ty bảo vệ, a, có mấy người huynh đệ định quay lại chính lộ, ta cũng nhân việc này tạo cơ hội cho họ. Sau này ta sẽ nói chuyện với Trần Quý Văn, nếu như thực sự hắn là loại cắn càn... A, ta cũng chưa chắc sợ hắn..."
Đạo lý tự nhiên là như vậy, nhưng trên thực tế, Viêm Hoàng Giác Tỉnh hiện giờ đang tối coi trọng Gia Minh, Tiểu Mạnh lại mới từ U Ám Thiên Cầm trở về, cho nên cũng không cần lo lắng nhiều.
Cho dù đối phương thực sự là muốn hại người, Tiểu Mạnh cũng có thể một mình chống chọi được, một chút phiêu lưu nhỏ hắn không để vào mắt.
Nghe thấy Tiểu Mạnh nói tới chuyện công ty bảo vệ, Gia Minh cười cười.
Gia Minh nhìn sang một góc phòng, Sa Sa lúc này đang nói chuyện phiếm với Natalie, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng sợ hãi.
Linh Tĩnh thì ở bên kia chơi đàn dương cầm, trước bàn tiệc đứng vô cùng náo nhiệt, có người dùng dao nĩa đánh nhau, cũng có người khiêu vũ. Bởi vì có Natalie áp trận, cho nên những người này thu liễm rất nhiều.
Gia Minh nhìn thấy bầu không khí náo nhiều, nếu như trước kia chắc chắn Gia Minh sẽ không nhịn được mà nghịch ngợm một phen, hắn cười cười:
"Sau này tôi còn đang phân vân không biết nên làm bác sĩ ngoại khoa hay là ông chủ bán hạt dẻ rang đường, phương diện công ty bảo vệ tôi sẽ không làm động tới. Nói không chừng Linh Tĩnh sau này sẽ thành đại minh tinh, tôi còn có thể làm người đại diện cho cô ấy."
"Nguyên nhân quan trọng nhất là Linh Tĩnh và Sa Sa thích."
"Không sai, cơ bản cũng là như vậy."
Gia Minh cười lấy một ly nước trái cây chạm ly với Tiểu Mạnh.
"Đôi lúc tôi cũng rất ước ao cuộc sống của ba người."
"Tiểu Mạnh, anh cũng có thể tìm mà, có nhiều nữ sinh sùng bái như vậy, trước đây Linh Tĩnh còn nói, đi đâu cũng gặp các cô tung hô: Tiểu Mạnh ca thật là đẹp trai... Không tin tìm không được."
"Nào có đơn giản như vậy... Trước đây thì vậy nhưng mà hiện tại đã lỡ rồi..."
Tiểu Mạnh có khuôn mặt đẹp trai lại giống như trẻ con, cho nên nhìn bề ngoài hắn vẫn còn trẻ, nhưng trên thực tế thì đã hơn 30 gần 40.
Trên cái thế giới này người có thể làm cho Gia Minh bận tâm không nhiều lắm, về phương diện họ hàng thân thích, vợ chồng bác Diệp hắn coi là cha mẹ thân sinh của mình.
Trước đây có một Liễu Chính, hiện giờ là Tiểu Mạnh, ân tình chiếu cố Sa Sa bốn năm ở U Ám Thiên Cầm không cần nói thêm.
Sau khi hai người nói chuyện một lúc, Tiểu Mạnh rời đi, Natalie cùng Sa Sa nói nói mấy câu, sau đó thì đi tới bên này. Đại khái nói chuyện phiếm vài câu thì họ nói tới chính sự.
"Victoria chắc là đã dẫn theo đám người kia trở về Âu Châu, theo như tin tình báo mà chúng ta có được, Ngự Thủ Hỉ hình như vẫn đang ở Thuỵ Điển, nơi đó có căn cơ của Bùi La Gia, không biết hắn muốn làm gì. Mấy người Hấp Huyết Quỷ kia có lực lượng quá mạnh mẽ, nếu như lại xung đột, tôi cần cậu giúp."
Xung đột tất nhiên sẽ có, Gia Minh gật đầu:
"Thông báo cho tôi là tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới."
"Có nắm chắc không?"
"Hẳn là không vấn đề gì."
Nói nói đến đây, Natalie cười cười:
"Còn có một việc, tình huống bên phía Nhật Bản có chút kỳ quái, chúng ta cho rằng Ngự Thủ Hỉ đã yên tĩnh bốn năm, có thể nhân cơ hội này bắt đầu động thủ với Nguyệt Trì gia cùng với Cao Thiên Nguyên. Mấy ngày gần đây, cổ phiếu của tập đoàn dệt may Trì Anh dường như có da động kỳ quái, đại khái đây sẽ là điềm báo họ động thủ, nhưng mà đây cũng có thể chỉ là suy đoán của chúng tôi mà thôi..."
Nói xong những điều này, Natalie mới hỏi tới vài chuyện của Gia Minh trong bốn năm qua, đại khái là sau khi hiểu rõ, nàng hơi nhíu nhíu mày:
"Ba năm trước đây tâm tình tôi có một khoảng thời gian không tốt lắm, đại khái sau khi biết cậu hoàn toàn biến mất, tôi có suy nghĩ giữa chúng ta có lẽ đã sinh ra một thứ gì đó, bởi vì loại cảm giác này thực sự đến từ thái độ giữa cậu với tôi."
"Đây không phải là chân thực."
Gia Minh lắc đầu:
"Chí ít đối với cô mà nói."
"Tôi thực ra rất hứng thú muốn biết cậu hiểu tôi bao nhiêu."
Natalie nói, cười ưu nhã mà quyến rũ, tay phải giơ giơ, không khí trong phòng chấn động bắt đầu phản xạ ánh sáng, cách ly không gian nơi này, nàng đặt tay lên vai Gia Minh, đưa môi của mình ép tới môi của Gia Minh.
Nụ hôn này kéo dài đại khái khoảng ba giây đồng hồ, Natalie mới tách hắn ra, lùi ra phía sau, hô hấp dần dần bình phúc, ánh mắt nàng bình thản, phảng phất như chưa có chuyện gì xảy ra, sau đó cười cười:
"Cứ như vậy đi."
Nàng xoay người rời đi, đi được hai bước thì quay đầu nhìn Gia Minh:
"À mà Kelly rất nhớ cậu, tôi đã điện thoại nói cho cô ấy biết tình hình bên này, nhưng cô ấy cứ muốn cậu phải điện, cho nên... chờ khi cậu tới Châu Âu..."
Nàng quyến rũ giống như một con hồ ly nhìn tới hả hê, vươn ngón trỏ chấm chấm vào ngực của Gia Minh:
"Cậu nhất định phải chết... Cố Gia Minh tiên sinh."
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Gia Minh cười cười, khe khẽ thở dài. Giữa bọn họ đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện, có chuyện rất tình cờ, hiện tại nhớ tới không khỏi khiến cho kẻ khác cảm thấy buồn vô cớ.
Kiếp trước, lúc Natalie gục ngã trong vòng tay hắn nói gì? Hắn lại suy nghĩ một chút, đã từng có rất nhiều chuyện nhỏ lẻ hắn cũng có thể nhớ rõ ràng, nhưng chỉ có chuyện này là không thể nào nhớ lại.
"Annie..."
Thấp giọng rì rầm một tiếng, hắn ổn định tâm tình đi tới chỗ Sa Sa.
Bữa tiệc này không kéo dài, chỉ tới chừng 10 giờ tối là kết thúc, mấy thành viên của U Ám Thiên Cầm liên tục nói tới những kinh nghiệm sát thủ với Gia Minh.
Linh Tĩnh thì cám ơn họ đã chiếu cố Sa Sa mấy năm nay, những người này không phải là người bình thường, đương nhiên cũng sẽ không quá mức lề mề.
Sau khi kết thúc, nói lời tạm biệt, bọn họ trở lại khách sạn của mình. Ba người Gia Minh thì tản bộ trong gió đêm mát mẻ, đèn đường tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, con đường thỉnh thoảng có xe chạy qua.
"Natalie tiểu thư rất dễ gần."
Sa Sa cảm thán.
"Ở U Ám Thiên Cầm không gặp cô ấy hay sao?"
"Chỉ gặp Kelly tiểu thư vài lần nhưng mà cũng không nhiều."
Sa Sa lắc đầu, nói:
"Họ đều là những người lợi hại, ở trước mặt họ tớ cũng khẩn trương, được rồi, nghe nói Natalie tiểu thư và vị Kelly tiểu thư kia là một đôi... Gia Minh, không phải là thật đó chứ?"
Nghe thấy Sa Sa nhỏ giọng hỏi, Gia Minh nở nụ cười:
"Đương nhiên thật, giống như cậu với Linh Tĩnh vậy."
"Đi tìm chết đi."
"Vậy rốt cuộc có phải thật hay không vậy... tớ rất muốn biết..."
Gió đêm phơ phất, Gia Minh đi đằng trước, Linh Tĩnh và Sa Sa cùng đi ở phía sau, câu chuyện về hoa bách hợp cứ thế tiếp diễn, nói tới cả chuyện nhiều năm trước, khi Gia Minh thấy Linh Tĩnh và Sa Sa thân thể trần truồng ở trên giường:
"Nói mới nhớ tới, tớ vẫn còn chưa hỏi các cậu, buổi sáng hôm đó rốt cuộc các cậu đang làm gì?"
Linh Tĩnh và Sa Sa đuổi hắn đánh:
"Đã nhiều năm như vậy mà cậu còn nhớ chuyện này hay sao!"
"Nam nhân nhớ rất kỹ chuyện sắc!"
"Nhưng mà chuyện đó không phải chuyện sắc..."
Dù sao cũng là chuyện cũ năm xưa, lúc này nghĩ tới đúng là thú vị, sau một lúc, Linh Tĩnh cười đem nguyên nhân của chuyện đó nói ra, nhớ tới cái năm mà màng trinh là gì cũng không biết, ba người đều có chút hoài niệm ở trên đường cười rộ lên.
Trong lúc đang cười cười nói nói, có một tiếng động rất lớn từ phía trước truyền lại, sau đó có người thét chói tai, con đường lao tới chỗ hỗn loạn bên kia, dường như có người bị tai nạn.
Ba người đi tới phía bên kia, trong đám người phía trước có người hô lớn: "Mau báo cảnh sát" "Gọi 120", dường như lúc này có người đang bị thương rên rỉ, trên đường loang lổ vết máu.
Đang định đến gần, bỗng nhiên có một thanh âm của con gái truyền tới:
"Mọi người tránh ra một chút! Tôi là bác sĩ! Mọi người tránh ra một chút..."
Linh Tĩnh chấn động, vô ý thức kéo tay hai người:
"Là mẹ tớ, sao mẹ lại ở đây..."
Người kia quả nhiên là Đoàn Tĩnh Nhàn, cho dù đã không gặp mặt nhau 4 năm rồi, nhưng Linh Tĩnh và Sa Sa vẫn nhận ra, ba người đi vào một góc đường nhìn sang, chỉ thấy trên đường có một người đàn ông đang co quắp, chắc là đã gãy xương đùi, máu không ngừng chảy ra.
Đoàn Tĩnh Nhàn quỳ ở bên cạnh người này khẩn cấp cứu trị, một mặt kiểm tra thương thế, một mặt nhỏ giọng hỏi người bị thương một vài vấn đề.
Trên đường mặc dù có gió mát, nhưng bây giờ đang là mùa hạ, lúc này nắng nóng còn chưa rút đi, thương thế người nọ hiển nhiên là nghiêm trọng, Đoàn Tĩnh Nhàn chuyên chú, chỉ trong khoảng nửa khắc trên mặt đã mồ hôi như mưa, sau đó nhìn xung quanh hô lên:
"Dây lưng, ai cho tôi mượn một cái dây lưng."
Người bị thương bắp đùi chảy máu, nàng muốn tạm thời cầm máu nhưng không tìm được vật dụng.
Vừa mới nói xong, một bóng người đã đi tới cởi áo sơ mi xuống, Đoàn Tĩnh Nhàn đưa tay muốn nhận thì thấy người nọ ngồi chồm hổm xuống, bắt đầu nhanh nhẹn cầm máu cho người kia.
Đưa mắt nhìn người nọ, Đoàn Tĩnh Nhàn sững sờ tại chổ, vài giây sau đó nàng hít sâu một hơi, cúi đầu bắt đầu tiếp tục cấp cứu…
Dưới tình huống này gặp lại vợ chồng bác Diệp, cho dù Gia Minh hay Linh Tĩnh, Sa Sa mà nói, đều là chuyện không nghĩ tới, nhưng mà nếu đã phát sinh thì không thể không gặp, nếu ba người chuồn đi lại càng không được tự nhiên.
Đêm đã về khuya, tiếng xe cứu thương vang lên trong đêm, đèn đường chiếu qua ngoài cửa sổ đổ xuống những góc khuất của con đường, y tá và bác sĩ thuần thục mang những dụng cụ khiêng người bị thương lên xe, Đoàn Tĩnh Nhàn mặc thường phục cũng vội vàng giúp đỡ.
Trong thùng xe, Gia Minh và Linh Tĩnh, Sa Sa chia ra ngồi hai bên, thỉnh thoảng họ dùng ánh mắt để giao lưu, sắc mặt biến hóa quỷ dị.
Hai tên cô gái ngồi chung với nhau, nắm lấy tay nhau, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói, Linh Tĩnh dùng ánh mắt len lén quan sát mẹ mình ngồi phía trước, Sa Sa xấu hổ cúi đầu.
"Làm sao bây giờ..."
"Chết chắc rồi..."
Linh Tĩnh nhe răng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trước khi xe cứu thương tới thì chuyện có vẻ khẩn cấp, nhưng bây giờ hai bác sĩ, một y tá nhanh chóng thu dọn chiến trường, tuy rằng không cùng một bệnh viện với họ, nhưng Đoàn Tĩnh Nhàn và mấy người này hiển nhiên có quen biết, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Rất may là có chủ nhiệm Đoàn ở đây giúp đỡ, bằng không sợ là đã không cứu được... Bị thương nặng quá, tài xế gây chuyện đâu..."
"Tài xế đã bỏ chạy rồi, nhưng mà nhìn thấy biển số xe, để khi nào cảnh sát tới rồi nói với họ..."
Đoàn Tĩnh Nhàn nhíu nhíu mày, nói:
"Chắc là vừa say rượu vừa lái xe."
"Loại chuyện này chúng ta ít quản thì tốt hơn."
"Ngay lúc đó có nhiều người chứng kiến mà, sợ gì."
"A, ba người bọn họ..."
Người bác sĩ kia cười cười, nhìn ra phía sau, Đoàn Tĩnh Nhàn lúc này đang ngồi ở bên cạnh Gia Minh, nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó thở dài:
"Con của tôi."
Bác sĩ kia ngẩn người:
"Tất cả?"
"Không khác nhiều lắm."
Nàng đưa tay đưa về phía đỉnh đầu Gia Minh, vuốt ve những sợi tóc bị gió đêm thổi tung lên, rồi đảo qua nhìn hai cô gái:
"Chúng toàn làm tôi lo lắng..."
"Trước kia đâu có nghe nói chủ nhiệm Đoàn có ba người con, nhưng có nghe nói cô có một người con gái tới Viên du học..."
"À, chuyện này."
Đoàn Tĩnh Nhàn dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía Linh Tĩnh, sau đó giới thiệu với hai bên:
"Bác sĩ Tần, Linh Tĩnh, Hoài Sa, Gia Minh, ba người các con lại đây chào cô Tần đi."
"Cháu chào cô Tần."
Ba người hiện giờ cũng mới chỉ hai mươi ba tuổi, tuy rằng cũng đã bước vào xã hội, nhưng mà nhìn từ bên ngoài giới tuyến giữa thanh thiếu niên không phân rõ lắm, lúc này ba người chào đối phương trông rất ngoan ngoãn.
Sau khi đôi bên làm quen, Linh Tĩnh nhìn thấy mẹ mình sắc mặt bất thiện, nhút nhát nói:
"Mẹ..."
Nói còn chưa dứt lời, Đoàn Tĩnh Nhàn đã liếc mắt: "Trở về rồi nói!" Linh Tĩnh liền không dám ... lên tiếng nữa.
Hiện giờ có người ngoài ở đây đương nhiên không phải là thời gian nói chuyện.
Đoàn Tĩnh Nhàn đem tay của Gia Minh đặt ở trong tay của mình, đánh giá hắn từng chút một, sau đó hỏi:
"Đầu còn đau không?"
Gia Minh liền gật đầu nói:
"Đã khỏi rồi."
Sau đó Đoàn Tĩnh Nhàn lại nhìn về Sa Sa, nói:
"Sa Sa gầy quá..."
Sa Sa chỉ im lặng cười.
Đại khái bác sĩ Tần kia cũng là người trực đêm, nên đành nói chuyện với Đoàn Tĩnh Nhàn vài câu, hỏi tới chuyện Linh Tĩnh ở Viên.
Khi xe cứu thương tới, cô ta vẫn nhìn thấy Gia Minh cứu người với thủ pháp thuần thục, không hổ là con của chủ nhiệm Đoàn.
Đoàn Tĩnh Nhàn liền cười gật đầu, nụ cười này có chút phức tạp, Gia Minh cũng chỉ có thể nở nụ cười vô hại mà đối phó.
Đại khái chừng mười phút đồng hồ sau, xe cứu thương đã tới bệnh viện, cái bệnh viện vốn yên tĩnh thì bây giờ nhốn nháo cả lên, do đây không phải là bệnh viện của Đoàn Tĩnh Nhàn cho nên việc giải phẫu tiếp theo nàng không phải tham gia.
Tuy vậy cũng phải vào trong nói chuyện với mấy bác sĩ ở đây, ba người Gia Minh ngồi ở ghế chờ ngoài hành lang, nhỏ giọng nói chuyện mấy câu.
"Chết rồi..."
"Lúc về gặp bác Diệp làm sao bây giờ?"
"Không nói gì cả, cúi đầu là xong..."
"Lúc nãy bác gái đâu có mắng chúng mình, có lẽ nhìn thấy chúng mình còn cao hứng?"
"Lúc nãy nhìn tớ giống như là muốn đánh tớ tại trận, mấy hôm đầu tớ ở Viên về đâu có như vậy... tất cả lửa giận của mẹ tớ đều trút lên người tớ rồi... Gia Minh, đều tại cậu..."
"Phỏng chừng sẽ bị đuổi ra ngoài..."
"Lại còn nói mát..."
Linh Tĩnh dùng sức cấu cánh tay của Gia Minh, Gia Minh nhìn bên cạnh một chút, chỉ thấy phía bên kia hành lang các bác sĩ đã ngừng thảo luận, một số người đi vào trong phòng giải phẫu, Đoàn Tĩnh Nhàn thì tới đây. Linh Tĩnh co đầu.
Đúng vào lúc này có mấy người chạy tới đây, đầu tiên là hỏi tình hình, sau đó thấy Đoàn Tĩnh Nhàn và ba người Gia Minh mặc quần áo bình thường ngồi ở chỗ này, một người trong đó liền tới đây hỏi, xem có phải chính là họ gây chuyện hay không.