Chương 57: Trận đấu hòa giải (1)
-
Ẩn Sát
- Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
- 2018 chữ
- 2020-05-09 05:40:52
Số từ: 2011
Nhóm dịch: huntercd
Nguồn:VVD, LSB
Biên: Deeno12701
"Biết hai người bị em đánh hôm qua thế nào rồi chứ?"
Nghiêm túc nhìn ra ngoài một lát, sau đó lén lén lút lút đóng cửa, kéo rèm lại, vẻ mặt của Nhã Hàm khá buồn cười.
" Một cái xuơng ức đã xảy ra chuyện, một ngón tay cũng bị em bẻ gãy luôn rồi, vừa nãy có người đến kể chuyện rồi, chị gọi em tới để nói việc này sao?"
Ngồi xuống chiếc ghế sau bàn làm việc, Gia Minh thuận tay hí hoáy mở máy vi tính lên.
Nha Hàm trợn mắt giận dữ:
"Không thể giả bộ một chút sao, vẫn còn có một người khác, còn tồi tệ hơn nhiều..."
" Gãy hai ngón tay cái, răng ước chừng bảy tám cái, cằm chắc chắn là trật khớp, nhưng vấn đề cũng không lớn lắm, sống mũi không biết có bị gãy không... Cái máy tính này của chị sao không thể kết nối internet?"
" Chị cũng không dùng Internet gì đó... Tránh ra, đây là chỗ ngồi của chị!"
Nhã Hàm cười rồi bước tới, sau đó đặt mông ngồi lên bàn, che màn hình máy tính, nói:
" May mà hôm qua chị giúp em thoát nạn, còn ám chỉ với bọn họ là em có Hoàng gia hậu thuẫn, bọn họ chắc sẽ không giám làm lớn chuyện đâu. Nhưng mà chị nghe nói em đã đồng ý sẽ đơn đấu với bọn chúng hả?"
"Chị rốt cuộc có phải là du học sinh không vậy?"
Gia Minh di chuyển màn hình máy tính qua một hướng khác.
"Chuyện đấu võ không phải do em trả lời đồng ý, mà là do người tên Đông Phương Uyển ở lớp em đồng ý, là người của Đông Phương gia sao? Em đang dự định chiều nay sẽ thả chim bồ câu tới chỗ bọn họ"
Nhã Hàm cười khúc khích, chân mang giày cao gót đá vào tay vịn của chiếc ghế dựa:
"Em nghĩ thật hay, anh trai của Đông Phương Uyển là Đông Phương Lộ, là hội trưởng của hội học sinh, cô ấy và Hoàng Hạo Binh giúp em quyết định, em lại không phản đối liền ngay lúc đó, nếu muốn chạy trốn, chị bảo đảm rằng em không thể ra khỏi cổng trường. Này, cho em biết, nếu em muốn ẩn giấu thực lực thì phải cẩn thận một chút".
Tại sao?
"Tối qua các bọn em đánh nhay, chị vừa hay đi sân bay đón hai thầy cô giáo về, nghe nói rất có lai lịch. Một người là cô giáo trạc tuổi chị, qua đây để làm y sỹ trong trường, còn một người nghe nói là thầy giáo dạy võ, đến trường chúng ta cũng chỉ làm thấy giáo danh dự, nhưng mà sau khi nhìn thấy em đánh trận đó xong liền nói em rất có tiềm chất, còn nói muốn dạy võ cho em nữa. Làm cho chị một phen hú vía, may mà hôm qua em giấu rất khéo."
Thầy giáo dạy võ? Tên gì vậy?
Trần Cô Hạ
" A?"
Nét mặt Gia Minh liền biến sắc, mình đúng là vẫn còn gây ra hiệu ứng Hồ Điệp, theo lý mà nói, lão già này hiện giờ đáng lẽ đang là nội ứng của Bùi La Gia, vài năm sau mới bị phát hiện. Xem ra đến cuối tháng sáu mình điều động bảy tỷ của Bùi La Gia gây nên trận bão cũng thực sự hơi lớn rồi.
" Sao? Em biết ông ta à? Ông ta rất lợi hại hả?"
Nhìn vẻ mặt trầm tư của Gia Minh, Nhã Hàm liền vội vàng hỏi.
" Chậc, có nghe sư phụ em nói qua, cũng thường thôi, thường thôi".
Gia Minh cười cười.
" Kỳ thực em cũng không để ý đến lai lịch của người khác, chẳng qua chỉ là biết đánh một chút thôi, nhưng mà một khi bị vạch trần, Linh Tĩnh và Sa Sa chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em, chị cũng biết rồi đó, thói quen của hai người họ là tìm sự tự tin trên người em."
" Lại là thầy của em... dẹp đi. Nhưng mà, em chính là vì chuyện này mới luôn che dấu không chịu ra tay?"
" Gia đình mình rất trong sạch, bạn Nhã Hàm à, nếu không thì là vì điều gì? Lẽ nào vì mình đánh nhau cũng khá nên có bang xã hội đen muốn kéo mình vào?"
Nhã Hàm ngẩn người ra, một lúc sau mới nói:
" Ờ, em đối với họ thật tốt. Này này, họ nói bên trong là hệ thống dữ liệu gì đó, không thể mở bừa bãi, em muốn chơi game thì vào desktop không được sao?"
" Máy tính của chị thật vô dụng, bỏ đi thôi, em đang giúp bạn tối ưu hóa nó, dung lượng 32 Mb thật là phiền phức..."
" Trẻ con như em thì biết gì về máy tính, đừng có phá lung tung, bên trong còn có tài liệu của trường và game lưu trữ của chị đó, bạn mà làm mất thì mình biết kêu ai cài lại chứ, a... Cứu tôi với..."
Hai người ở trong phòng làm việc lăn qua lăn lại cả buổi trời, cuối cùng cũng đợi được đến lúc kết thúc tiết học thứ nhất, lúc này Gia Minh mới khúm na khúm núm trở về phòng:
"Xin lỗi, cô giáo Trương, em sai rồi, lần sau em không dám như vậy nữa"
" Hừ, lần sau nếu như tái phạm thì sẽ ghi lỗi đó, nhớ kĩ bài học lần này. Được rồi, về chỗ đi"
Nhã Hàm đeo cặp kính khó coi, ánh mắt nhìn lên trời, hiên ngang lẫm liệt. Một học sinh lướt ngang qua chỉ trỏ sang bên này:
"Không biết lại phạm lỗi gì nữa đây, thiệt tội nghiệp, lần trước mình bị cô ta tụng ròng rã hơn một tiếng đồng hồ, bực mình muốn phát điên..."
Gia Minh nghe được, nín cười đến nỗi cơ thịt trên mặt có chút hơi co giật.
Trở lại lớp học, ánh mắt một số bạn học đã nghe nói về Nhã Hàm từ học sinh cũ đều có chút đồng cảm. Sách ngữ văn đã phát ra rồi, đặt ngay ngắn trên bàn học của Gia Minh, Nguyệt Trì Huân ngồi bên cạnh cũng đang giở sách ra, ánh mắt tuy lạnh lùng, lông mày lại hơi cau lại, dễ nhận thấy sách Trung văn xem ra đối với cô còn có chút khó khăn.
Nhìn thấy Gia Minh tiến lại, cô ấy hơi cúi đầu, sau đó nói khẽ:
" Cố quân, xin lỗi..."
Gia Minh nhìn quanh bốn phía, sau đó nói:
"Ta đã nói từ lâu là tôi hy vọng sẽ không có gì dính dáng đến cô, cô thế này là muốn làm gì?"
" Xin lỗi, nhưng mà...lần này tôi đến đây hy vọng Cố quân dạy tôi bí quyết cao hơn của Trì Anh Thiên Huyễn..."
" Trì Anh Thiên Huyễn là của nhà mấy người, ta có thể có bí quyết gì chứ. Cô muốn trở nên giỏi hơn, sao không đi tìm Thiên Vũ Chính Tắc chứ?"
" Đây chính là ý kiến đề xuất của Thiên Vũ quân sau khi đính hôn. Thiên Vũ Quân không biết Trì Anh Thiên Huyễn, nhưng theo suy đoán của anh ta, Cố quân có thể luyện Trì Anh Thiên Huyễn đến trình độ như vậy, nhất định là biết rất rõ các loại võ học tương tự khác, sau đó đem đối chiếu quy nạp, một pháp thông rồi, thì vạn pháp cũng thông. Môn phái võ thuật Trung Quốc, chi nhánh rất nhiều, cũng là nguồn gốc của võ thuật Nhận Bản, do vậy mà Thiên Vũ Quân đề nghị tôi đến Trung Quốc học tập, người tôi quen biết chỉ có Cố quân thôi..."
" Giờ ta đang suy nghĩ có nên giết cô hay không, muốn học thì tự đi tìm võ quán mà học, đừng có đến làm phiền ta nữa!"
Gia Minh ngoảnh đầu đi, không điếm xỉa gì đến cô ta nữa, một lát sau mới lờ mờ nghe thấy tiếng xin lỗi:
"Thật xin lỗi."
Hai tiết học sau, cũng chỉ là thầy cô mới đến giới thiệu về mình, phát sách, cô bé nữ sinh tên Đông Phương Uyển từ đầu đến cuối đều rất nhanh nhẹn hoạt bát, lúc phát sách để lên bàn Gia Minh, liền nói một câu:
" Chiều nay cố lên nhé".
Nguyệt Trì Huân vẫn vất vả đọc những chữ Hán không mấy quen thuộc kia, thỉnh thoảng lại nhìn Gia Minh một cái, không dám nói thêm lời nào.
Sau giờ tan học sáng hôm sau, Gia Minh sẽ cùng với Linh Tĩnh và Sa Sa ăn cơm ở căng tin dành cho học sinh, hai cô bé cũng bị đám người hội võ thuật đó quấy rầy, nhưng đám người đó không đề nghị hai cô khiêu chiến. Nói đến chiều nay sẽ có trận thách đấu, hai cô bé rất tức giận.
" Bắt nạt người quá đáng, Gia Minh, cậu thật là đã đồng ý rồi sao?"
Linh Tĩnh lo lắng hỏi.
" Cứ để mình đi cho, mình mới không sợ bọn chúng, chậc...Gia Minh, mình không nói là bạn sợ bọn chúng, nhưng mà..."
Sa Sa nói xong lo lắng sợ đụng chạm đến thể diện của Gia Minh, dù sao có chạy trốn thế nào, đầu hàng thế nào trước mặt mình cũng không sao, nhưng khi ở bên ngoài, con trai ở vào tuổi này đều rất coi trọng mặt mũi của mình.
" Ừ, còn có mình đi nữa mà, dù sao mình cũng nghĩ kỹ rồi."
Gia Minh khích lệ, cười cười:
" Mình chỉ cần ra sức trốn, ra sức chạy, mệt cũng không chết thì hắn sẽ tức mà chết thôi, yên tâm đi, nếu thật đánh không lại, thì dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn lao."
" Ừ, chịu thua cũng không sao, con trai không phải biết đánh nhau mới là giỏi"
Linh Tĩnh mặt ửng đỏ, kéo tay Gia Minh,
"Cậu là người giỏi nhất"
Sa Sa nhìn quanh bốn phía, sau đó đặt tay lên tay hai người họ:
"Cố lên"
Ngày hôm nay ngoài việc phát sách thì chẳng có việc gì khác. Đến chiều tối, khi chuông tan học vang lên, Gia Minh càng bị mọi người vây quanh đi về phía phòng thể dục, chính giữa sân bóng rổ rộng lớn, đã bày biện bố trí xong xuôi võ đài, dụng cụ, mười mấy tên mặc trang phục võ thuật đã đứng đó đợi từ lúc nào, khán giả từ cửa bên ùa vào phòng dành cho khán giả ngồi.
Gia Minh ánh mắt đảo một vòng, Nhã Hàm đang ngồi trên khán đài vẫy tay về phía bên này, ngồi bên cạnh cô ấy là một người trung niên có ánh mắt sắc bén, đó chính là Trần Cô Hạ.
Lúc này Linh Tĩnh và Sa Sa cũng đã từ trong đám đông chen vào, đi theo bên cạnh Gia Minh, Sa Sa trong tay cầm chiếc gậy bóng cô ấy thích nhất, xem ra là chuẩn bị khi tình thế lúc bất lợi sẽ lấy ra.
Nhìn thấy Gia Minh và bọn họ tiến vào, trong đám thành viên hội võ thuật phía bên kia nhìn thấy Hàn Cương Thành đi theo cùng với một tên mặc áo thể dục, một nam sinh rất có khí chất bước tới, Khi đến gần, nam sinh mặc áo thể dục đó cười và đưa tay ra:
" Bạn là Cố Gia Minh phải không, mình là Đông Phương Lộ, là anh trai thứ hai của Đông Phương Uyển, cũng chính là trọng tài của hữu nghị của trận đấu này, chào bạn."