Chương 12: Thông Tin Bên Trong
-
Anh chàng Hobbit
- J.R.R Tolkien
- 9446 chữ
- 2020-05-09 01:30:40
Số từ: 9435
Dịch giả: Nguyễn Tâm
Nguồn: NXB Hội Nhà Văn
Những người lùn đứng trong vùng bóng tối trước cửa một lúc lâu và thảo luận, cho đến khi Thorin nói:
"Bây giờ là thời điểm mà chúng ta phải tỏ ra kính trọng ngài Baggins, người đã tự chứng minh mình là một người bạn đồng hành tốt trên con đường dài của chúng ta, và là một hobbit tràn đầy can đảm mà tài nghệ vượt xa tầm vóc của mình, và nếu tôi có thể nói thêm thì ông luôn có một sự may mắn vượt xa sự cho phép thường lệ - bây giờ là thời điểm để ông thực hiện công việc mà vì nó ông đã gia nhập Công ty của chúng ta; bây giờ là thời điểm để ông nhận Phần thưởng của mình."
Bạn hẳn đã quen với phong cách của Thorin trong những trường hợp quan trọng, nên tôi sẽ không nói thêm với bạn về chuyện này, cho dù ông còn nói lâu hơn thế nhiều. Đây hẳn là một trường hợp quan trọng, nhưng Bilbo cảm thấy mất kiên nhẫn. Vào lúc này thì ông cũng đã quá quen thuộc với Thorin, và ông biết việc này đang dẫn đến đâu.
"Nếu ông muốn nói rằng ông nghĩ là công việc của tôi là đi vào lối đi bí mật trước tiên, thưa ngài Thorin con trai của Thrain Oakenshield, thì râu của ông có thể mọc dài hơn nữa đấy," ông cắt ngang, "hãy nói điều đó ngay và thực hành ngay! Tôi có thể từ chối. Tôi đã đưa các ông ra khỏi hai chuyện rắc rối rồi, điều này hầu như không nói đến trong cuộc trả giá đầu tiên, cho nên tôi nghĩ là các vị đã nợ tôi một số phần thưởng rồi. Nhưng lần thứ ba sẽ trả cho tất cả, như ba tôi đã từng nói, và tôi không nghĩ là tôi sẽ từ chối. Có thể là tôi đã bắt đầu tin vào may mắn của tôi nhiều hơn những ngày xưa" - ông muốn nói đến mùa xuân cuối cùng trước khi ông rời khỏi nhà mình, nhưng thời điểm ấy có vẻ như đã cách đây hàng thế kỷ - "nhưng dù sao thì tôi nghĩ là tôi sẽ đi và thử thăm thú xem sao. Thế ai đi với tôi đây?"
Ông không chờ đợi một đợt hợp xướng từ những người tình nguyên, và ông không thất vọng. Fili và Kili có vẻ không được thoải mái và và đứng trên một chân, nhưng những người khác không hưởng ứng - ngoại trừ Balin, người quan sát, người vốn rất thích ông hobbit. Ông nói là ít nhất ông có thể đi vào trong và có thể giúp được chút gì đó.
Điều tốt nhất có thể nói về những người lùn là như thế này: họ định trả cho Bilbo thật hậu hĩ về những gì ông đã làm, ông đã làm những công việc khó khăn cho họ, và họ không phản đối ông hobbit nhỏ bé này nếu ông làm thế; nhưng họ sẽ làm tất cả những gì có thể để đưa ông ra khỏi rắc rối, nếu ông bị lâm vào, như họ đã làm trong lần đụng độ với quỷ khổng lồ khi bắt đầu cuộc phiêu lưu, trước khi họ có được những lý do đặc biệt để biết ơn ông. Chuyện là thế này: những người lùn không phải là các anh hùng, nhưng là những người rất tính toán đặc biệt là về vấn đề tiền bạc; một số thì gian xảo, thủ đoạn và còn có thêm nhiều tính xấu khác nữa, một số thì không, nhưng những người như Thorin và Công ty thì vẫn đủ tử tế, nếu như bạn không chờ đợi nhiều quá.
Những người ngôi sao đã bắt đầu vượt lên đằng sau bên bầu trời đen thẫm khi ông hobbit bò qua cánh cửa ma và lẩn vào Núi. Chuyện này dễ hơn ông tưởng nhiều. Đây không phải là lối vào chỗ bọn yêu tinh, hay là những cái hay động gập ghềnh của người elves. Đó là một lối đi được người lùn làm ra, với tất cả tài năng và khéo léo của họ: nó thẳng như một cây thước, nền và hai bên vách láng mịn, một độ dốc vừa phải không hề thay đổi dẫn thẳng đến vùng tối xa xa phía dưới.
Sau một lúc thì Balin nói với Bilbo "Chúc may mắn!" và đứng lại chỗ mà ông vẫn còn có thể thấy hình ảnh lờ mờ của cái cửa, và với cái mẹo là, nơi đó vẫn còn nghe thấy tiếng vang của những lời nói chuyện thì thầm của của những người lùn bên ngoài vẳng qua đường ống. Đoạn ông hobbit đeo nhẫn vào, và với sự khuyến cáo từ những tiếng vang, ông hobbit không tạo ra một tiếng động nào, ông trườn xuống trong lặng lẽ, đi xuống, xuống sâu trong vùng bóng tối. Ông run lên vì sợ, nhưng khuôn mặt nhỏ bé của ông đanh lại dứt khoát. Ông đã là một hobbit hoàn toàn khác với cái người cách đây khá lâu đã chạy ra khỏi nhà mà không có khăn tay trong túi ở Bag End. Ông đã không dùng đến khăn tay từ lâu. Ông rút con dao găm ra khỏi vỏ, siết lại dây lưng và tiến bước.
"Bây giờ thì cuối cùng mày đã đến với nó, Bilbo Baggins," ông nói với chính mình. "Mày đã đi và đặt chân lên chính nó vào cái đêm mày tham dự vào chuyện này, và bây giờ mày phải giải quyết và trả giá với nó! Ôi, tội nghiệp tôi, sao mà tôi ngốc thế!" cái phần ít có tính cách Tool nhất cất tiếng bên trong ông. "Tôi thật sự đâu có cần đến cái kho báu được con rồng bảo vệ, tất cả những thứ đó có thể ở lại đây vĩnh viễn, nếu như tôi có thể thức đậy và thấy rằng cái đường ống bẩn thỉu này chính là cái tiền sảnh nhà mình!"
Tất nhiên là ông chẳng hề thức dậy như thế, nên ông cứ thế mà đi tiếp, cho đến khi tất cả những dấu hiệu của cái cửa đã hoàn toàn mất hẳn. Ông đã hoàn toàn cô độc. Rồi ông nhanh chóng cảm thấy ấm áp. "Hình như là có ánh sáng ở ngay dưới kia thì phải?" ông nghĩ thế. Và đúng thế. Khi ông tiến tới tiếp tục và tiếp tục, thì không còn nghi ngờ gì về chuyện này nữa. Có một luồng sáng đỏ mạnh đang đỏ rực dần. Và rõ ràng chính nó đang nung nóng đường ống này. Những luồng hơi nước bốc lên và phả qua ông và ông bắt đầu tháo mồ hôi. Một âm thanh cũng bắt đầu rung lên bên tai ông, một loại tiếng động giống như tiếng một cái chậu lớn đặt trên lửa, trộn lẫn với tiếng gừ gừ của một con mèo đực khổng lồ. Tiếng động vang rõ lên dần như tiếng của một loài thú khổng lồ nào đó đang ngáy trong giấc ngủ dưới luồng sáng đỏ phía trước nó.
Đến đây thì Bilbo dừng lại. Đi được đến đây là điều can đảm nhất mà ông có thể làm. Ông đã cô độc chiến đấu trong một trận đánh thực sự, trước khi ông có thể thấy được mối nguy hiểm khủng khiếp đang nằm đợi. Dù sao thì ông cũng ngừng lại; và bạn có thể tưởng tượng ra ông đang đi đến cuối đường ống, và với một khe hở của một cái cửa cùng kích cỡ và hình dáng phía trên. Ông hobbit thò cái đầu nhỏ của mình qua đó. Trước mặt ông là một cái hầm rượu khổng lồ nằm ở dưới cùng hoặc một cái tiền sảnh ngầm của những người lùn cổ đại ngay dưới chân núi. Nó gần như tối đen nên chỉ có thể đoán lờ mờ được độ lớn của nó, nhưng từ nền đá bên cạnh đang phát sáng rực rỡ. Ánh sáng của Smaug!
Nó nằm đó, một con rồng vàng đỏ khổng lồ, đang ngủ say; râu và hơi khói thò ra khỏi cằm và mũi nó, nhưng nó không phun ra nhiều lửa khi đang ngủ. Bên dưới nó, dưới tất cả những cái chân và cái đuôi xoắn dài, và tất cả phần thân thể nó đang vắt qua những nền đất không thấy được, là một đống vô số những món vật quý giá, vàng được chế tác và chưa chế tác, ngọc và nữ trang, và những đồ bằng bạc đỏ đang sáng lấp lánh.
Smaug nằm đó, đôi cánh cuộn lại như một con dơi khổng lồ, nghiêng về một phía, nên ông hobbit có thể thấy phần dưới cơ thể nó và cái bung dài nhợt nhạt vương đầy ngọc và những mảnh vàng khi nó nằm trên cái giường đắt giá của mình. Đằng sau nó là trên những bức tường gần nhất có thể những áo giáp, mũ trụ và rìu, gươm và kích treo lủng lẳng, và một dãy dài những cái lọ và chậu lớn đứng đầy những tài sản không thể đoán nỗi. Nói rằng hơi thở của Bilbo đã biến đi mất hoàn toàn chưa mô tả được gì cả. Không từ ngữ nào còn lại có thể mô tả nỗi vẻ sững sốt của ông, kể từ lúc Con Người đã thay đổi ngôn ngữ mà họ học được từ elves trong những ngày mà cả thế giới vẫn còn tốt đẹp. Trước đây Bilbo đã nghe những lời nói và câu hát về kho tích trữ của con rồng, nhưng vẻ rực rỡ, sự thèm khát, ánh tráng lệ của những châu báu này chưa bao giờ đến với ông cả. Tim ông tràn ngập và xuyên thủng với những bùa mê và với những khát vọng của người lùn; và ông đứng nhìn trong bất động về số vàng không thể định giá và đếm được kia, ông gần như quên bẵng kẻ bảo vệ đáng sợ ấy.
Ông nhìn vào nó có vẻ như đến hàng thế kỷ, trước khi sự ủ rũ gần như đánh bạt nghị lực của ông, ông đã lẻn qua vùng tối của cánh cửa, băng qua nền đất đến bên lề gần nhất của đống châu báu. Phía trên ông là con rồng đang nằm ngủ, với một vẻ đe doạ khốc liệt ngay cả trong giấc ngủ của nó. Ông tóm lấy một cái cốc có hai tay cầm lớn, với sức nặng mà ông có thể mang được,và nhìn lên một cách sợ hãi. Smaug xoải cánh, duỗi móng, và những tiếng ngáy của nó đổi giọng.
Rồi Bilbo rút đi. Nhưng con rồng không thức dậy - mà lại chuyển sang những giấc mơ khác đầy tham lam và hung bạo, nằm ườn trên căn phòng đầy đồ ăn trộm của nó trong khi ông hobbit rút rui dọc theo cái đường ống dài. Tim ông đập mạnh và chân ông còn run bần bật hơn thế khi ông thoát xuống, nhưng ông vẫn giữ chặt cái cốc, và suy nghĩ chủ yếu của ông là: "Tôi đã làm được! Điều này sẽ cho họ thấy "giống một người bán tạp phẩm hơn một tay trộm đêm" là như thế nào. Phải, chúng ta sẽ không nghe thấy những chuyện như thế nữa."
Ông không nghe thấy như vậy nữa. Balin quá vui mừng khi thấy lại ông hobbit, và sự ngạc nhiên cũng sánh ngang sự vui mừng. Ông nhấc Bilbo lên và mang ông ra ngoài vùng không khí thoáng đãng. Đã là nửa đêm và những đám mây đang phủ trên bầy trời, nhưng Bilbo nằm, mắt nhắm chặt, thở hổn hển và tận hưởng sự khoan khoái khi lại cảm thấy không khí trong lành, và ông khó mà nhận ra sự kích động của những người lùn, việc họ tán tụng và vỗ vào lưng ông như thế nào, rồi tự đặt chính họ và cả gia đình của họ sẵn sàng phục vụ cho ông ra sao.
Những người lùn vẫn còn chuyền nhau cái cốc và nói chuyện một cách vui vẻ về sự khám phá ra kho báu của họ, rồi thình lình một tiếng động lớn vang lên từ vùng núi bên dưới như thể một ngọn núi lửa cũ vừa bừng tỉnh và trào phun trở lại. Cánh cửa phía sau họ đã được kéo lại và bị chặn bởi một tảng đá để không đóng lại, nhưng những tiếng vang rùng rợn vẫn vang lên dọc theo con đường ống dài, từ vẳng xa phía dưới, những tiếng la hét và giậm chân vang lên khiến đất dưới chân họ run rẩy.
Thế là những người lùn quên béng niềm vui và niềm tin bốc giời mới đây của mình và ngồi rúm lại trong sợ hãi. Smaug vẫn là một thứ phải nói đến. Không thể loại trừ một con rồng sống ra khỏi sự tính toán của bạn được, nếu như bạn vẫn đang sống gần nó. Những con rồng thật sự không dùng gì đến tài sản của chúng, nhưng theo lẽ thường thì chúng biết rõ tài sản của mình đến từng ounce, đặc biệt là sau khi đã sở hữu mớ tài sản đó một thời gian dài và Smaug cũng không là ngoại lệ. Nó vừa trải qua một giấc mộng không dễ dàng (trong đó một chiến binh với một tầm vóc xoàng xĩnh nhưng có được một thanh gươm sắc bén và một lòng cam đảm tuyệt vời, đã làm cho nó vô cùng phiền phức) trong một giấc ngủ lơ mơ, và từ giấc ngủ lơ mơ đó nó giật bắn người thức dậy. Có một hơi thở lạ trong vùng không khí bên trong động của nó. Có thể đó là một vết nứt từ cái lỗ nhỏ ấy? Nó không bao giờ cảm thấy vui về cái lỗ này, cho dù nó rất nhỏ, và bây giờ nó đang nhìn về phía đó với sự nghi ngờ và tự hỏi là vì sao chưa bao giờ nó chặn cái lỗ ấy lại. Nó cảm thấy rằng điều này hình như đã khá trễ, nó đã nghe thấy những tiếng gõ mơ hồ vang lên từ phía xa trên cao đang vọng xuống hang ổ của nó. Nó chuyển động và vươn cổ ra để đánh hơi. Thế là nó thấy rằng nó đã mất cái cốc!
Ăn trộm! Lửa! Giết chóc! Chuyện này chưa hề xảy ra kể từ khi nó đến ngọn Núi! Cơn giận của nó không thể mô tả được - một cơn giận những vậy chỉ có thể thấy khi những người giàu hơn cả mức họ có thể tận hưởng được bỗng thình lình mất đi một cái gì họ đã có từ lâu nhưng chưa trước do họ chưa bao giờ dùng hoặc muốn đến nó. Lửa của nó phụt ra, cả căn phòng nám khói, và nó làm cả chân núi rung chuyển. Nó chồm đầu lên trong vô vọng về phía cái lỗ nhỏ, và cuộn thân hình lại, gầm gừ như những tiếng sét ngầm, nó lao từ cái ổ sâu thẳm của nó qua cánh cửa lớn, lao ra khoảng cỏ rộng mở của vùng dinh thự núi và lao đến Cổng Trước.
Lùng sục cả vùng núi này cho đến khi nào bắt được tên trộm, xé xác và nghiền nát nó ra là nghĩ ý nghĩ của con rồng vào lúc này. Nó lao ra từ cánh Cổng, nước sôi lên sùng sục, và nó lao vùng vào không khí, đậu trên đỉnh ngọn núi, phụt ra những luồng lửa xanh đỏ. Những người lùn nghe thấy những tiếng động đáng ngại khi con rồng bay,và họ rạp mình xuống những bức tường bao quanh vùng đồng cỏ, luồn dưới những hòn đá, cố hy vọng rằng mình đã trốn thoát những con mắt hung hãn của con rồng đang săn đuổi.
Họ hẳn là bị giết sạch cả, nếu như lại không có Bilbo. "Nhanh! Nhanh!" ông hổn hển "Đi qua cửa! Chui vào đường ống! Ở đây không tốt". Những lời này làm họ bừng tỉnh và họ đang bò vào bên trong đường ống thì Bifur la lên: "Những người anh em họ của tôi! Bomfur và Bofur - chúng ta đã quên họ rồi, họ đang ở dưới thung lũng!"
"Họ sẽ bị tàn sát, và và tất cả những con ngựa lùn của chúng ta cũng vậy, và tất cả đồ đạc của chúng ta phải tiêu tùng," những người khác rên lên. "Chúng ta không thể làm gì được."
"Vớ vẩn!" Thorin nói, ông đã phục hồi lại chân giá trị của mình. "Chúng ta không thể bỏ họ được, ngài Baggins và Balin, và cả hai anh nữa, Fili và Kili, ẩn sau cửa đi - con rồng sẽ không có được tất cả chúng ta. Nào, những người còn lại, dây thừng đâu? Nhanh lên nào!"
Đó có thể là những khoảnh khắc tệ hại nhất mà họ từng trải qua. Những âm thanh khủng khiếp trong cơn giận của Smaug vang dội khắp những hốc đá xa phía trên; bất kỳ lúc nào nó cũng có thể lao xuống hoặc bay quanh để tìm họ ở đây, gần bên bên sát những cạnh đá chênh vênh, đang điên cuồng kéo những sợi dây. Bofur được kéo lên, và ông lên đến nơi an toàn. Bombur được kéo lên, thở hổn hà hổn hển trong khi những sợi dây thừng kêu cót két, và nguy hiểm đổ ập xuống đầu họ. Họ nghe thấy một tiếng kêu vù vù. Một luồng sáng đỏ rọi lên chỗ vách đá. Con rồng đang đến. Họ chỉ còn vừa đủ thời gian để để xô đẩy chạy vào trong đường hầm thành một đống, thì con Smaug chồm tới từ hướng Bắc, liếm lên sườn núi bằng lửa, đôi cánh khổng lồ của nó đập mạnh phát ra một tiếng giống như tiếng gió gào. Hơi thở nóng hừng hực của nó làm cỏ trước cánh cửa quăn cả lại, phụt qua khe nứt mà họ đã để lại và làm họ cháy xém khi họ nằm nấp xuống. Lửa phựt phía trên họ và bóng những tảng đá đen chập chờn. Rồi bóng tối lại đổ xuống khi nó lại bay đi.
Những con ngựa lùn gào lên kinh hãi, bứt đứt dây thừng và cuồng dại phóng đi. Con rồng sà xuống, nó quay sang đuổi theo chúng, và đi mất.
"Đó là sự kết liễu với những con vật tội nghiệp của chúng ta!" Thorin nói.
"Không có gì có thể thoát được Smaug khi nó thấy được. Chúng ta đang ở đây và chúng ta phải ở lại đây, trừ phi có ai đó muốn quay trở lại con sông qua con đường dài hàng dặm khi mà con Smaug vẫn còn đang trông chừng!"
Đó không phải là một ý nghĩ dễ chịu! Họ tiếp tục trườn tới tiếp trong đường ống, và rồi họ nằm đó, và run rẩy cho dù nơi này rất nóng và ngột ngạt, cho đến khi bình minh lờ mờ xuất hiện qua khe nứt trên cửa. Cứ chốc chốc trong đêm họ lại nghe thấy tiếng gầm của con rồng đang bay lên, rồi băng qua và biến mất, khi nó săn đuổi vòng vòng quanh sườn núi.
Nó đã đoán được qua những con ngựa lùn và qua dấu vết của những cái trại mà nó phát hiện ra, rằng con người đã đến đây từ dưới sông và hồ và đang trèo lên sườn núi từ cái thung lũng mà những con ngựa lùn đang đứng; nhưng cánh cửavẫn thoát được con mắt tìm kiếm cua rnó, và cánh vịnh nhỏ bao quanh bởi những bức tường cao đã thoát được những ngọn lửa hung hãn nhất của nó. Nó săn tìm một lúc lâu một cách vô ích cho đến khi bình minh làm nhụt bớt cơn giận của nó và nó trở về cái giường vàng của nó để ngủ - và để thu thập một nguồn sinh lực mới.
Nó không quên và không tha thứ gì cho tên trộm, cho đến cả ngàn năm sau, nhưng nó có thể đợi được. Nó chậm chạp và trầm lặng rút về hang ổ của mình và đã nắm được nửa mắt lại.
Khi buổi sáng đến thì nỗi kinh sợ của những người lùn đã giảm đi. Họ nhận ra rằng nguy hiểm là một thứ không thể tránh được khi đương đầu với một kẻ bảo vệ như vậy, và bây giờ thì việc từ bỏ mục tiêu chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Họ không thể bỏ đi, như Thorin đã nói. Những con ngựa lùn của họ đã đi lạc hoặc đã bị giết, và họ phải đợi một thời gian đủ cho Smaug nguôi giận để họ có thể dám đi bộ một đoạn đường dài. May mắn là họ đã để dành đủ đồ dùng để họ có thể ở đây một lúc lâu.
Họ thảo luận một lúc lâu xem phải làm gì, nhưng họ không thể nghĩ ra một cách nào để diệt Smaug- đây luôn là một điểm yếu trong kế hoạch của họ, như Bilbo đã chỉ ra. Và rất tự nhiên là khi những người này bắt đầu bối rối, thì họ lại bắt đầu càu nhàu về ông hobbit, buộc tội ông về cái mà lúc đầu đã làm họ hoan hỉ: về việc mang cái cốc đi đã đánh động cơn giận của Smaug quá sớm.
"Thế các ông nghĩ rằng một tay trộm đêm thì nên làm gì?" Bilbo tức giận hỏi. "Tôi không thể giết được những con rồng, đó là công việc của các chiến binh, mà chỉ có thể ăn trộm châu báu. Tôi đã thực hiện một sự bắt đầu tốt nhất mà tôi có thể làm. Chẳng lẽ các ông đợi tôi quay trở lại với tất cả đồ tích trữ của ông Thror trên lưng? Nếu như còn lời cằn nhằn nào nữa, thì tôi nghĩ là tôi sẽ một lời. Các ông nên mang theo năm trăm tay trộm chứ không phải là một. Tôi tin chắc là điều này sẽ tương xứng với danh tiếng của ông của các ông, nhưng các ông không thể giả vờ rằng các ông đã nói rõ với tôi về cả cái kho khổng lồ ấy. Tôi cần phải có một trăm năm để mang nó lên, nêu như tôi lớn gấp năm mươi lần lúc này, và Smaug đã được thuần hoá như một con thỏ."
Tất nhiên là sau đó những người lùn lại xin lỗi.
"Thế ông nghĩ rằng chúng ta nên làm gì, thưa ngài Baggins?" Thorin lịch sự hỏi.
"Lúc này thì tôi không biết - nếu ông muốn nói về việc đánh tháo kho tàng. Rõ ràng là là nó hoàn toàn phụ thuộc vào lúc may mắn đổi chiều và tiêu diệt con Smaug. Việc tiêu diệt những con rồng hoàn toàn không phải là sở trường của tôi, nhưng tôi sẽ cố hết sức nghĩ về nó. Cá nhân tôi không có chút hy vọng nào, và tôi ước là mình sẽ an toàn trở về nhà."
"Đừng nghĩ đến chuyện đó vào lúc này! Hôm nay chúng ta sẽ làm gì đây?"
"À, nếu các ông thật sự cần lời khuyên của tôi, tôi nghĩ là chúng ta không nên làm gì cả mà chỉ ở yên chỗ của mình. Vào ban ngày thì chắc chắn là chúng ta có thể an toàn bò ra và tận hưởng không khí. Có thể là chúng ta sẽ chọn ra một vài ai đó trở về cái kho bên bờ sông để cung cấp lại lương thực cho chúng ta Nhưng trong lúc đó thì mọi người khác nên ở yên trong đường ống vào ban đêm."
"Bây giờ tôi sẽ đưa ra cho các ông một lời đề nghị. Tôi có cái nhẫn của tôi và tôi sẽ trườn xuống vào lúc giữa trưa - nếu như lúc này con Smaug đang chợp mắt và sẽ xem nó muốn gì. Có thể sẽ có điều gì đó sẽ xảy ra. "Mỗi con sâu đều có điểm yếu của nó," như cha tôi đã từng nói, cho dù tôi tin chắc là đó không phải là kinh nghiệm cá nhân của tôi."
Một cách tự nhiên, tất cả mọi người lùn đều nồng nhiệt đón nhận lời đề nghị này. Và họ lại thán phục ông Bilbo bé nhỏ. Bây giờ ông đã trở thành người lãnh đạo thật sự trong chuyến phiêu lưu của họ. Ông đã bắt đầu có những ý kiến và kế hoạch cho riêng mình. Khi đến giữa ngày ông đã sẵn sàng thực hiện một chuyến viễn du khác xuống ngọn Núi. Tất nhiên là ông không thích việc này, nhưhg bây giờ thì ông biết là cái việc đang ở trước mình dù sao cũng không đến nỗi quá tệ. Nếu ông đã biết về những con rồng và sự xảo trá của chúng, ông có thể sợ hơn và ít hy vọng hơn trong việc bắt gặp được một con đang chợp mắt.
Mặt trời đang chiếu sáng khi ông bắt đầu đi, nhưng bên trong đường ống tối như đêm đen. Ánh sáng từ phía cửa, gần như đã đóng kín, đã nhanh chóng mất đi khi ông đi xuống. Ông đi lặng lẽ đến nỗi những cơn gió nhẹ cũng khó lòng mà lặng lẽ hơn, và ông đã cảm thấy có phần tự hào về mình khi ông tiến lại gần cái cửa phía dưới. Ở đây chỉ có thể thấy mọi thứ sáng lờ mờ.
"Con Smaug già đang mệt và đang ngủ," ông nghĩ. "Nó không thể thấy ta và nó không thể nghe thấy tiếng ta. Phấn chấn lên nào Bilbo!" Ông đã quên hoặc chưa bao giờ nghe về khả năng đánh hơi của những con rồng.
Còn một sự kinh khiếp khác là chúng có thể để một mắt mở khi chúng đang ngủ, nếu như chúng nghi ngờ một điều gì đó. Smaug nhìn có vẻ như đã ngủ say sưa, giống như đã chết và tối tăm, với một tiếng ngáy làm bốc ra một luồng hơi không thấy thấy được, khi Bilbo một lần nữa nhìn vào lối đi. Ông chỉ mới vừa bước ra nền nhà thì ông thình lình lọt vào một luồng tia đỏ mỏng và nhức nhối từ con mắt bên trái đang nhìn xuống của Smaug. Nó chỉ giả vờ ngủ! Nó đang quan sát lối vào đường ống! Bilbo vội vã lùi lại và cầu phúc cho chiếc nhẫn của mình. Rồi Smaug nói.
"Được lắm, tên trộm! Ta đã ngửi thấy mi và và ta cảm thấy mi trong không khí! Ta nghe thấy tiếng mi thở. Đi ra đi! Thử lại đi, ở đây có nhiều và thừa mứa lắm!"
Nhưng Bilbo không đến nỗi không học được gì từ truyền thuyết về rồng, và nếu Smaug hy vọng là sẽ khiến cho ông tiến lại gần hơn thì nó hẳn phải thất vọng.
"Không, cám ơn ngàu Smaug Vĩ Đại!" ông trả lời. "Tôi không đến để lấy quà. Tôi chỉ ước sao được ngắm nhìn ngài để xem ngài có thật sự vĩ đại như những câu chuyện kể hay không. Tôi không tin vào chúng."
"Thế ư?" con rồng nói với vẻ hãnh diện, cho dù nó chẳng tin vào chuyện này lấy một lời.
"Những bài hát và những câu chuyện quả thật là còn quá ngắn so với sự thật, thưa ngài Smaug Quyền Uy và Vĩ Đại nhất của những Tai Hoạ," Bilbo trả lời,.
"Mi có nhiều khả năng trong việc làm một tên trộm và một tên dối trá," con rồng trả lời. "Mi có vẻ như khá quen thuộc với tên ta, nhưng ta không nhớ là đã ngửi thấy mi trước đây. Mi là ai và mi từ đâu đến, ta có thể hỏi được không?"
"Tất nhiên là ngài có thể! Tôi đến từ bên dưới ngọn đồi, và những con đường của tôi dẫn tới dưới những ngọn đồi và trên những ngọn đồi. Và tôi là người có thể đi mà không ai thấy qua không khí."
"Ta có thể khá tin vào điều này," Smaug nói, "nhưng đấy không có vẻ là một cái tên quen thuộc của bọn ta."
"Tôi là người tìm kiếm manh mối, cắt đứng những lưới nhện, là con ruồi biết chích. Tôi có số may mắn."
"Những chức danh dễ thương thật!" con rồng nói với vẻ chế nhạo, "Nhưng cái số may mắn không phải bao giờ cũng có."
"Tôi là người đã chôn sống bạn bè, nhúng nước họ và lôi họ còn sống ra khỏi nước. Tôi đã đến từ cuối của một cái túi, nhưng không cái túi nào phủ lên tôi được."
"Điều này không có vẻ đáng kính lắm," Smaug chế giễu.
"Tôi là bạn của những con gấu và khách của những con đai bàng. Tôi là người Chủ Của Chiếc Nhẫn và Và Người Mang Theo May Mắn, và tôi là Người Cưỡi Thùng Rượu." Bilbo tiếp tục, ông bắt đầu thích thú với những câu nói bí hiểm của mình.
"Như thế hay hơn!" Smaug nói. "Nhưng để sự tưởng tượng vượt khỏi mi."
Tất nhiên rằng đó là cách để nói chuyện với những con rồng, nếu như bạn không muốn để lộ tên thật của mình (điều này là khá khôn ngoan) và không muốn làm chúng tức điên lên bởi một sự từ chối thẳng (điều này là rất khôn ngoan). Không con rồng nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của một cuộc nói chuyện bí ẩn và tốn khá nhiều thời gian để cố hiểu nó. Có nhiều điều mà Smaug chẳng hiểu mô tê gì cả (cho dù tôi nghĩ rằng bạn hiểu, khi mà bạn đã biết tất cả về những cuộc phiêu lưu của Bilbo mà ông đề cập đến), nhưng nó nghĩ rằng nó đã khá hiểu, và nó cười khục khục trong họng.
"Ta nghĩ là đêm nay thế là đủ," nó tự mỉm cười với nó. "Những con người ở Hồ, những tên đau khổ du lịch vụng về ở Hồ đang có những kế hoạch xấu xa, nếu không thì ta chỉ là một con thằn lằn. Ta đã không xuống đó hằng bao thế kỷ nay rồi; nhưng ta sẽ nhanh chóng thay đổi điều này!"
"Được lắm, hỡi Người Cưỡi Thùng Rượu!" nó nói lớn "Có thể Thùng Rượu là tên con ngựa lùn của mi, hoặc có thể không, cho dù nó không được béo lắm. Mi có thể đi mà không ai nhìn thấy, nhưng mi không thể đi suốt được. Để ta nói với mi là ta đã chén sáu con ngựa lùn vào đêm qua và ta sẽ bắt và chén những con khác ngay thôi. Để đáp lễ cho bữa ăn tuyệt vời này ta sẽ cho mi một lời khuyên vì lợi ích của chính mi: đừng dính dáng gì với những tên lùn nếu mi có thể!"
"Người lùn!" Bilbo nói với một vẻ ngạc nhiên giả tạo.
"Đừng nói thế với ta!" Smaug nói. "Ta biết ngửi (và nếm thử) những tên lùn - không ai hơn ta được đâu. Đừng có nói với ta rằng ta có thể ăn một con ngựa lùn mà bọn người lùn hay cưỡi mà ta không biết! Mi sẽ có một kết cục tồi tệ, nếu mi có những người bạn như thế. Tên Trộm Cưỡi Thùng Rượu, ta sẽ không phiền gì đâu nếu mi trở về và nói với chúng như thế giùm ta."
Nhưng nó không nói với Bilbo rằng có một mùi vị mà hắn không thể khám phá được, mùi hobbit; cái mùi này vượt ra ngoài kinh nghiệm của hắn và khiến cho hắn rất lúng túng.
"Ta nghĩ rằng tối nay mi đã có hời một món hời về cái cốc phải không?" Nó nói tiếp. "Mi đi bây giờ chứ? Không! À, chỉ giống như bọn chúng thôi. Và ta nghĩ rằng chúng đang lẩn lút đâu đó ngoài kia, và công việc của mi là làm tất cả những chuyện nguy hiểm và lấy những gì mà mi có thể khi ta đang không trông chừng, đúng không? Và mi sẽ có một phần chia công bằng chứ? Mi có tin điều đó không? Nếu mi sống sót trở về, thì mi hẳn là may mắn lắm."
Lúc này Bilbo đã bắt đầu thật sự cảm thấy bất an. Khi mà Smaug đảo mắt nhìn khắp nơi, nhìn vào chỗ ông trong bóng tối, ánh mắt lướt qua chỗ ông, ông run lên, và một ước muốn không thể giải thích nỗi xâm chiếm lấy ông rằng hãy chạy vội ra, bộc lộ chính mình và nói tất cả sự thật với Smaug. Thật sự ông đang gặp một mối nguy hiểm khủng khiếp là phải tiến đến dưới ma thuật của con rồng. Nhưng ông đã thu hết can đảm và cất tiếng.
"Ngài không biết gì cả, thưa ngài Smaug Vĩ Đại," ông nói. "Không chỉ có vàng mới khiến chúng tôi lên đây."
"Ha! Ha! Mi đã thừa nhận là có 'chúng tôi'", Smaug cười lớn. "Vì sao mà không nói 'mười bốn chúng tôi' cho xong, thưa ngài Số May Mắn? Ta rất hài lòng khi nghe nói rằng mi còn có những công việc khác ở những vùng đất này ngoài vàng của ta. Trong trường hợp này thì mi có thể làm, nhưng đừng có làm mất thời gian của nhau."
"Rôi không biết là nếu mi sẽ làm gì, thậm chí nếu như mi có thể ăn trộm từng chút vàng một - một chuyện phải hất đến cả trăm năm để làm - thì mi có thể đi thật xa được không? Vàng không có tác dụng gì trên sườn núi cả? Và cũng chẳng dùng gì được trên rừng, đúng không? Phù hộ cho ta! Và mi có bao giờ nghĩ đến chuyện bị bắt không? Phần chia thứ mười bốn, mi nghĩ thế, hoặc là một cái gì giống thế, nó là vấn đề, đúng không? Nhưng còn việc chuyên chở thì thế nào? Chở bằng xe à? Thế còn những kẻ những người bảo vệ và lệ phí đi đường?" Và Smaug cười lớn. Nó rất độc ác và xảo nguyệt, và nó biết rằng rằng những điều tiên đoán của mình không quá sai trật, cho dù hắn ngờ rằng những người bên Hồ đứng đằng sau vụ này, và những thứ cướp được sẽ chỉ phải chở tới thị trấn bên bờ hồ, được gọi là Esgaroth khi hắn còn trẻ.
Bạn sẽ khó mà tin vào điều này, nhưng ông Bilbo tội nghiệp đã thật sự rất sửng sốt. Cho đến lúc này tất cả những ý nghĩa và sức lực của ông chỉ tập trung vào việc đi đến Núi và tìm cửa vào. Ông chưa bao giờ quan tâm đến việc lấy kho báu đi bằng cách nào, và hoàn toàn không hề nghĩ chút nào đến việc có thể phần chia của mình có thể bị lấy lại trên suốt đường về Bag End Dưới Ngọn Đồi.
Bây giờ thì một sự nghi ngờ xấu xa đang bắt đầu lớn dần trong tâm trí ông - những người lùn cũng đã quên đi điểm quan trọng này, hay là họ đang cười nhạo ông suốt cả quả đường? Đó là tác dụng của những lời nói của con rồng đối với những ai thiếu kinh nghiệm. Tất nhiên Bilbo là có sự đề phòng của mình; nhưng Smaug có một sự áp đảo không cưỡng lại được.
"Tôi nói với ngài," ông nói, trong một nỗ lực để giữ lại sự trung thành với các bạn và để giữ vững tinh thần, "rằng vàng không chỉ là thứ duy nhất mà chúng tôi nghĩ đến. Chúng tôi đi lên đồi và xuống đồi, theo sóng và gió, là dể Trả thù. Chính là thế, ngài Smaug giàu có mà không bị nộp thuế ạ, ngài có nhận ra rằng rằng sự thành công của ngài đã khiến cho ngài có những kẻ thù ghê gớm hơn không?"
Thế là con Smaug thình lình cười phá lên - một âm thanh huỷ diệt khiến Bilbo run bắn trên nền nhà, trong khi tiếng của nó vang xa khắp hang động đến tận chỗ những người lùn đang túm tụm lại với nhau và họ tưởng rằng ông hobbit đã có một kết cục thình lình và bi thảm.
"Trả thù!" con rồng nấc lên, và ánh sáng từ mắt nó rọi sáng căn phòng từ nền nhà cho đến trần như những ánh lửa đỏ. "Trả thù! Vua Núi đã chết và những tên thuộc dòng dõi của hắn dám đến trả thù giờ ở đâu? Girion, Lãnh Chúa vùng Dale đã chết, và ta ăn thịt người của hắn như một con sói giữa bầy cừu, và những con trai của những con trai hắn dám đến gần ta giờ ở đâu? Ta giết chóc ở đâu ta thích và không ai dám kháng cự lại cả. Ta đã đánh ngã những chiến binh cổ xưa mà ngày nay không còn thấy nữa. Lúc đó ta còn trẻ và non nớt lắm. Bây giờ ta đã già và mạnh mẽ, rất rất mạnh. Tên Trộm trong Bóng Đêm kia!" nó nói với vẻ hả hê. "Áo giáp của ta bền chắc gấp mười lần những cái khiên, răng của ta là những thanh gươm, móng của ta là những ngọn kích, và cú giáng từ đuôi ta chẳng khác gì một tia sét, cánh của ta là một cơn bão, và hơi thở của ta là cái chết!"
"Tôi rất hiểu" Bilbo lập cập nói, sợ khiếp, "rằng phần dưới của những con rồng thì mềm hơn, đặc biệt là vùng - ơ - ngực; nhưng không biết có ai đã có gan nghĩ đến vấn đề này hay chưa."
Con rồng nhanh chóng ngắt lời ông với niềm kiêu hãnh. "Thông tin của mi sai rồi," nó quát lên. "Ta được bọc giáp khắp cả trên và dưới với những lớp vẩy thép và ngọc cứng. Không thanh gươm nào có thể chém vào ta."
"Tôi đã đoán thế," Bilbo nói. "Thật sự là không thể có thể tìm thấy ở bất kỳ đâu một đó tương đương với Lãnh Chúa Smaug Bất Khả Xuyên Thấu. Việc sở hữu những viên kim cương tráng lệ ở bên mình thì thật tráng lệ làm sao!"
"Phải, đúng là chúng rất hiếm và toàn bích," Smaug nói với vẻ hài lòng ngớ ngẩn. Nó không biết rằng ông hobbit đã nhìn thấy vùng đặc biệt không được che chắn trên cơ thể nó trong lần viếng thăm trước, và ông đã quan sát gần hơn bởi những lý do của riêng mình. Con rồng cuộn lại. "Nhìn này!" nó nói. "Mi nghĩ gì về nói?"
"Thật là tuyệt vời! Hoàn hảo! Không một tì vết! Kỳ quan!" Bilbo la lớn lên, nhưng trong đầu ông thì lại nghĩ khác: "Tên già ngốc kia! Vì sao lại có một nguyên một khoảng lớn ở bên ngực trái nó giống như một con sên thò cơ thể ra khỏi vỏ như thế chứ!"
Sau khi đã thấy rõ điều này, ngài Baggins quyết định bỏ đi. "Vâng, tôi thật sự không nên quấy rầy Đức Ngài Rạng Danh hơn nữa," ông nói, " ngài cần phải nghĩ ngơi. Những con ngựa lùn đã bị bắt, tôi tin là, sau một cuộc săn đuổi dài. Và những tên trộm đêm cũng thế," ông nói thêm một cách đột ngột, khi ông bật lui lại và biến vào đường ống.
Điều này thật là không may, vì con rồng đã phun một luồng lửa kinh khiếp về phía ông, và cho dù ông đã chạy theo đường dốc lên thật nhanh, ông vẫn chưa chạy đủ xa để được an toàn khi cái đầu gớm ghiếc của Smaug lại thọc vào khe hở phía sau. May mắn rằng cả cả cái đầu và bộ hàm của nó không thể chen vào, nhưng mũi nó vẫn phụt tới những luồng lửa và hơi khói phụt theo ông, và ông gần như kiệt sức, chạy loang choạng trong đau đớn và sợ hãi. Ông cảm thấy khá hài lòng về sự thông minh của mình trong cuộc đối thoại với Smaug, nhưng sai lầm của ông vào phút cuối khiến ông bị sốc hơn.
"Đừng bao giờ cười vào những con rồng sống, tên ngốc Bilbo này!" ông nói chính mình, và điều này về sau đã trở thành một câu nói ưa thích của ông, và đã trở thành một câu tục ngữ. "Mi chưa hẳn đã xong cuộc phiêu lưu đâu," ông thêm vào, và điều này khá là đúng. Buổi trưa đã chuyển thành buổi tối khi ông lại đi ra ngoài và vấp và té vào vùng "ngưỡng cửa" tối lờ mờ. Những người lùn cứu tỉnh ông lại, và dốc sức cứu chữa những vết bỏng của ông; nhưng mãi rất lâu sau tóc trên gáy và lông dưới gót hơn mới có thể mọc lại bình thường: tất cả chúng đã bị cháy xém và quăn cả lại, dính vào dưới da. Trong khi đó thì những người bạn của ông làm tất cả những gì họ có thể để làm cho ông lấy lại tinh thần, họ rất hăm hở muốn nghe chuyện của ông, đặc biệt muốn biết vì sao con rồng lại phát ra những tiếng động đáng ghê đến thế, và làm cách nào mà Bilbo lại trốn thoát được.
Nhưng ông hobbit quá lo lắng và bất an, và họ khó mà cậy được miệng ông lời nào. Khi nghĩ đến những chuyện đã qua thì lúc này ông cảm thấy hối tiếc về một số chuyện mà ông đã nói với con rồng, và không ham lặp lại chúng chút nào. Con chim hét già đang đậu trên một tảng đa, đầu nghiêng sang một bên, lắng nghe tất cả những gì được kể ra. Rõ ràng là tâm trạng của Bilbo lúc này rất tệ: ông nhặt một hòn đá và ném về phía con chim hét, nó vỗ cánh bay sang một bên và quay trở lại.
"Con chim phải gió!" Bilbo cáu kỉnh. "Tôi tin là nó đang nghe đấy, và tôi không thích cái nhìn của nó."
"Để nó yên đi!" Thorin nói. "Những con chim hét rất tốt và thân thiện - đây là một con rất già, và có thể là đã một trong những thú nuôi từ thời cổ đại còn sống được đến bây giờ, được thuần hoá trong tay ông cha tôi. Chúng thuộc về một nòi giống sống rất rất lâu và huyền bí, và có thể con này đã từng sống cách đây cả trăm năm. Những Con Người ở Dale đã từng có mẹo để hiểu được ngôn ngữ của chúng, và dùng chúng để truyền truyền tin cho Con Người ở Hồ và ở những nơi khác nữa."
"À, thôi được, nó sẽ có tin để mà truyền xuống hồ, nếu như đó là cái mà nó muốn," Bilbo nói; "cho dù tôi không nghĩ rằng lại có ai đó còn lại ở đó gặp rắc rối với ngôn ngữ của chim hét."
"Thế chuyện gì đã xảy ra?" những người lùn gào lên. "Hãy tiếp tục kể về câu chuyện của ông đi!"
Thế là Bilbo kể với họ tất cả những gì mà ông còn có thể nhớ được, và ông thú nhận rằng ông đã có một cảm giác rất tồi tệ là con rồng đã đoán được khá nhiều từ những câu đố của ông và với những cái trại và những con ngựa lùn. "Tôi tin chắc là nó đã biết rằng chúng ta xuống từ vùng thị trấn Hồ và có được sự giúp đỡ từ nơi đó; và tôi có một cảm giác rất kinh dị là rất có thể nó sẽ đến đó ngay. Ước gì tôi chưa bao giờ nói về cái chuyện Người Cưỡi Thùng Rượu; thậm chí một con thỏ mù cũng nghĩ về những người trên Hồ từ những chuyện này."
"Được, được! Chuyện này không thể cứu vãn được nữa, và rất khó mà không bị lỡ miệng khi nói chuyện với một con rồng, tôi thường nghe vậy mà," Balin lo lắng an ủi ông. "Tôi nghĩ là là anh đã thực hiện mọi việc khá tốt, nếu như ông hỏi tôi - dù sao thì ông cũng đã tìm ra một chuyện rất hữu dụng, và đã còn sống trở về, và hơn tất cả là chuyện ông đã nói chuyện với cái thứ như Smaug. Có thể đó là một ân huệ và may phúc cho chúng ta khi biết được về cái vùng để trống trên cái áo kim cương của con Sâu già ấy."
Điều này làm đổi hướng cuộc đối thoại, và họ bắt đầu thảo luận về những con rồng bị giết trong lịch sử, những câu chuyện mơ hồ, tưởng tượng, và những cú đâm thọc, hoặc chém khác nhau, các kỹ thuật, thiết bị và mưu mẹo khác nhau mà họ có thể nghĩ ra. Ý tưởng chung cho rằng việc bắt gặp một con rồng đang ngủ không dễ dàng như ta tưởng, và việc cố gắng đâm hay thọc vào lúc nó đang ngủ hẳn sẽ dẫn đến một kết cục đầy tai hoạ trong một cuộc tấn công sấm sét kinh hoàng. Con chim hét nghe tất cả những gì họ nói, cho đến khi những ngôi sao bắt đầu ló dạng trên bầu trời, sự im lặng sải rộng đôi cánh của nó bay đi. Và tất cả những gì họ nói cùng với bóng tối đang lan dần càng làm cho Bilbo trở nên càng buồn bực hơn và mang đến cho ông một linh tính xấu.
Cuối cùng ông cắt ngang họ. "Tôi tin chắc là ở đây chúng ta không hề an toàn," ông nói, "và tôi thấy việc ngồi tán ở đây chả có lợi lộc gì cả. Con rồng đã làm cho những đồng cỏ xanh khô héo lại, và dù sao thì ban đêm cũng đã đến và nó sẽ lạnh đấy. Nhưng tôi cảm thấy từ trong xương mình rằng nơi này sẽ lại bị tấn công lần nữa. Lúc này thì Smaug đã biết tôi làm cách nào để vào chỗ của nó, và các ông có thể tin là nó sẽ đoán được đầu kia của đường ống tận cùng ở đây. Nó sẽ nghiền nát các sườn núi ra thành từng mảnh, nếu có thể được, để chặn đứng lối vào của chúng ta, và nếu chúng ta bị nghiền nát trong đấy thì nó sẽ càng thích hơn."
"Ông bi quan quá, ngài Baggins!" Thorin nói. "Vì sao mà Smaug lại đi chặn cái lối ra bên dưới lại, nếu như nó đang hăm hở muốn chúng ta ló mặt ra? Nó sẽ không làm thế, nếu không thì chúng ta đã nghe tiếng nó làm chuyện này rồi."
"Tôi không biết, tôi không biết - bởi vì trước tiên nó muốn thử dụ tôi vào lần nữa, tôi nghĩ thế, và bây giờ có thể là bởi vì nó đang đợi cho đến sau cuộc săn đêm nay, hoặc bởi vì nó không muốn làm hư hại cái phòng ngủ của mình nếu có thể được - nhưng tôi ước gì các vị đừng có tranh cãi nữa. Smaug có thể đến đây vào bất kỳ lúc nào, và hy vọng của chúng ta chỉ là đi được vào trong đường ống và đóng cửa lại."
Ông tỏ ra nghiêm trọng đến nỗi những người lùn cuối cùng cũng làm theo những gì ông nói, cho dù họ tạm chưa đóng cửa lại - nó có vẻ như là một kế hoạch liều lĩnh, vì không ai biết làm họ có thể và làm thế nào mở nó ra được từ bên trong, và họ không ưa thích ý nghĩ bị nhốt trong một nơi mà đường thoát duy nhất là dẫn qua ổ của con rồng chút nào. Mọi thứ cũng đã trở nên yên lặng, cả bên ngoài và bên trong đường ống. Thế là họ ngồi lại bên trong, không quá sâu khỏi cánh cửa đang khép hờ và tiếp tục nói chuyện. Câu chuyện lại dẫn sang những lời ghê gớm của con rồng nói về những người lùn. Bilbo ước gì là ông chưa bao giờ nghe họ nói chuyện, hoặc ít nhất ông có thể cảm thấy khá chắc chắn rằng những người lùn lúc này đang tuyệt đối thành thật khi họ nói rằng họ chưa hề nghĩ chút nào đến những chuyện sẽ xảy ra sau khi giành được kho báu.
"Chúng tôi biết rằng đó sẽ là một dự án liều lĩnh," Thorin nói, "và chúng tôi vẫn biết thế; và tôi vẫn nghĩ rằng khi chúng ta giành được nó thì sẽ có đủ thời gian để nghĩ xem chúng ta sẽ làm gì với nó. Còn về phần chia của ông, ngài Baggins ạ, tôi đảm bảo với ông rằng chúng tôi còn hơn cả sự biết ơn đối với ngài và ngài tự sẽ chọn phần thứ mười bốn cho mình, ngay khi mà chúng ta đã có thứ gì để chia chác, và tôi lấy làm tiếc nếu ngài lo lắng về chuyện chuyên chở, tôi thừa nhận là có rất nhiều vấn đề khó khăn - những vùng đất sẽ không trở nên ít hoang dã đi khi thời gian trôi qua, và chúng ta sẽ cùng nhau gánh chịu phí tổn khi đến lúc ấy. Hãy tin tôi đi, ko như ngài nghĩ đâu!"
Từ đó câu chuyện lại dẫn sang vấn đề kho dự trữ và những chuyện mà Thorin và Balin còn nhớ. Họ tự hỏi không biết chúng vẫn còn nằm lại trong căn phòng bên dưới mà không bị tổn hại hay không: những ngọn kích đã được làm cho quân đội của Vua Bladorthin vĩ đại (đã chế từ lâu), đầu của mỗi cái đều được rèn ba lần, cán của chúng được khảm vàng rất tinh xảo, nhưng chúng chưa hề được phân phối hay bán cho ai; những cái khiến được làm cho những chiến binh đã chết từ đâu, cái cốc bằng vàng vĩ đại của Thror với hai tay cầm, những cái búa và những con thuyền nhỏ với những chim chóc và muôn hoa với những con mắt và cánh hoa được làm bằng nữ trang; những áo giáp được mạ vàng và bạc không thể xuyên thấu được, những sợi dây chuyền của Girion, Chúa tể của Dale, được làm từ năm trăm viên ngọc lục bảo xanh mượt như cỏ, ông đã tặng cho người con trai trưởng, nó được gắn vào chiếc áo giáp của người lùn và nó trở thành một thứ chưa hề được làm trước đó, bởi vì nó được làm bạc nguyên chất, có mức mạnh và độ bền gấp ba lần thép, Nhưng quý giá nhất trong số đó là một viên ngọc trắng lớn, mà những người lùn đã tìm thấy bên dưới Ngọn Núi, là Trái Tim của Ngọn Núi, nó là Arkenstone của Thrain.
"Arkenstone! Arkenstone!" Thorin lặp lại trong bóng tối, nửa mơ màng khi cằm gục xuống đầu gối. "Nó giống như là một quả cầu với hàng ngàn khuôn mặt, nó sáng như ánh bạc đầu ngọn lửa, giống như nước trong mặt trời, giống như tuyết dưới các vì sao, như mưa dưới ánh trăng!"
Nhưng khát vọng ma thuật về kho báu đã rời khỏi Bilbo. Mặc cho họ tán hươu tán vượn, ông chỉ nghe họ có phân nửa. Ông ngồi gần cánh cửa nhất, một tai vểnh lên theo dõi xem có tiếng động nào không, tai kia sẵn sàng thì ngóng mọi tiếng vang nào có thể có sau những tiếng thì thầm của những người lùn, lắng nghe mọi tiếng chuyển động khẽ khàng xa xa bên dưới.
Bóng tối càng lúc càng dày đặc và ông càng cảm thấy bất an hơn. "Đóng cửa lại đi!" ông van nài họ. "Tôi nghe thấy tiếng của con rồng từ trong xương tuỷ. Tôi ghét sự im lặng này hơn tiếng gầm gừ vào tối hôm qua nhiều. Đóng cửa lại đi trước khi quá trễ!"
Có cái gì đó trong giọng của ông khiến những người lùn cảm thấy bất an. Thorin từ từ thoát khỏi giấc mộng của mình và đứng dậy, ông đá hòn đá đang chèn ngang cửa đi. Rồi họ đẩy mạnh nó, và nó đóng lại với một tiếng vang lớn. Từ bên trong này thì không hề thấy một lỗ khoá nào nửa. Họ đã bị giam trong ngọn Núi!
Và khoảnh khắc đó không phải là quá sớm. Họ còn chưa đi được bao xa xuống dưới đường ống thì một tiếng đập mạnh vang lên bên sườn núi nghe giống như tiếng những phiến gỗ làm bằng gỗ sồi bị những người khổng lồ đập vào nhau. Đá va rổn rảng, những bức vách kêu răng rắc và những hòn đá rơi từ trần xuống đầu họ. Tôi không nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra nếu như cánh cửa vẫn còn mở. Họ lao nhanh xuống dưới đường ống, mừng thầm vì mình vẫn còn sống, trong khi từ phía bên ngoài đằng sau họ, họ nghe thấy tiếng rống và gầm gừ trong cơn giận của Smaug. Nó dằn nát đá ra thành từng mảnh, nghiền mạnh vào vách đá với cái đuôi dài của mình, cho đến khi vùng đất cắm trại của họ bị san phẳng, cỏ bị cháy xém, đá bị nát vụn, những bức tường đầy ốc sên, cái lối đi hẹp đều biến mất thành một đống mảnh vụn, và một cơn thác đá vụn đổ ập từ trên vách đá xuống vùng thung lũng phía dưới.
Smaug đã lén lút rời khỏi ổ của nó, nó lặng lẽ bay vụt lên trong không khí, nặng nề chậm chạp lượn trong bóng tối như một con quạ quái dị, hạ xuống hướng tây của ngọn Núi như một làn gió, với hy vọng là sẽ tóm được cái gì đó bỏ quên hoặc là có ai đó ở đó, và thăm thú cái lối đi mà những tên trộm đã dùng. Cơn giận của nó bùng lên khi nó không tìm thấy ai và không thấy gì cả, thậm chí khi nó đã đoán được cái lối đi của những têm trộm.
Sau khi đã xả cơn giận, nó cảm thấy khá hơn và nó nghĩ trong tim mình là nó không nên tiếp tục gặp phiền phức ở hướng này. Trong lúc đó nó vẫn còn một sự trả thù nữa. "Tên Cưỡi Thùng Rượu!" nó khạc lên. "Mi đã đến từ bên bờ nuowcs và không nghi ngờ nữa mi đến trên nước. Ta không biết mùi của mi, nhưng nếu mi không phải là người bên Hồ, thì hẳn là mi được chúng giúp đỡ. Chúng sẽ thấy ta và sẽ nhớ ai thật sự là Vua Núi!"
Nó phun ra một luồng lửa và bay về phía nam, về hướng Dòng Sông Chảy.