• 12,781

Chương 122: Lỡ cô lại làm anh nhớ tới mấy chuyện không vui thì sao


Giản Thù chớp chớp mắt:
Em không biết thì anh dạy em là được mà, lần này em nhất định sẽ nêm ít muối lại, xào cho chín thức ăn. Vả lại nếu đã muốn8 nấu cho anh ăn rồi thì sớm hay muộn gì em cũng phải học thôi.


Sau này mỗi khi đi làm về mệt mỏi, đội trưởng Phó sẽ không cần phải tự nấu3 ăn nữa. Với cả, ăn thức ăn bên ngoài nhiều cũng không tốt cho sức khỏe.

Phó Thời Lẫm cười:
Nhất trí.

Phó Thời Lẫm hờ hững đáp:
Sau khi tốt nghiệp anh chuyển ra riêng, lúc đó chưa có dịch vụ giao đồ ăn, nếu không tự nấu thì chỉ có thể ra ngoài ăn thôi. Như thế thì đôi khi lại rất phiền phức, nên dần dà anh cũng học được cách tự nấu.


Bình thường người nhà anh không tới thăm sao? À đúng rồi... hình như em chưa từng nghe anh nhắc đến người nhà bao giờ hết.

Chỉ trừ cô em họ lần trước ra.
Dứt lời, cô hơi chột dạ nhích về phía sau.
Phó Thời Lẫm nhìn cô, vẻ mặt không thay đổi:
Kín kẽ như thế nào?


Thì chẳng hạn như lúc ở nơi đông người mình phải để ý xung quanh, không nên thoải mái ôm ôm hôn hôn như trước nữa. Có điều lúc không có người thì muốn hôn thế nào cũng được!


Em không cần phải biết nấu cơm, ăn nhiều vào một chút là được rồi.

Giản Thù bó tay.
Cô bĩu môi theo anh ra khỏi phòng bếp, tò mò hỏi:
Đội trưởng Phó, anh học nấu ăn từ khi nào vậy?

Vừa nãy chắc não cô bị nhũng nước rồi nên mới vô thức hỏi bật ra một câu như thế. Đội trưởng Phó nói người nhà anh không đồng ý cho anh làm cảnh sát rõ ràng là vì có nguyên nhân gì đó rồi. Lỡ cô lại làm anh nhớ tới mấy chuyện không vui thì sao.
Phó Thời Lẫm mỉm cười:
Ăn cơm thôi.

Dường như Giản Thù biết là mình hỏi sai, thế nên bữa cơm hôm nay cô ăn rất ngoan, ăn một hơi hết sạch cơm trong bát.

Họ không cho anh làm cảnh sát.

Giản Thù sửng sốt:
Gì cơ... tại sao thế ạ?

Bàn tay đưa đũa cho Giản Thù của Phó Thời Lẫm khẽ khựng lại, anh vừa định trả lời thì Giản Thù đã vội bịt kín hai tai mình:
Em không nghe đâu, anh đừng nói gì nữa.

Sau khi nấu cơm xong, Giản 5Thù hệt như một quả cà héo, trông chẳng còn chút sức sống nào.
Phó Thời Lẫm thấy thế thì bật cười, đưa tay xoa đầu cô rồi nói:
Được rồi, ra ăn cơm thôi.


Đội trưởng Phó này... em vô dụng lắm đúng không? Có một bữa cơm thôi mà cũng nấu không xong nữa.

...
Giản Thù hoàn 9toàn không thể ngờ được rằng, cô thật sự chẳng có chút năng khiếu nào về khoản nấu nướng cả.
Lúc vào bếp, gần như toàn bộ quá trình đều là6 do đội trưởng Phó làm, cô chỉ đứng bên cạnh phụ giúp một chút thôi, đã vậy còn làm vướng tay vướng chân thêm.

Em muốn bàn với anh một chuyện.


Em nói đi.

Giản Thù chống hai tay hai chân bò dậy, ngồi quỳ trước mặt anh, mái tóc đen dài dịu dàng buông xuống bên hông, ánh mắt chân thành tha thiết:
Chuyện là... quản lý của em nói trong khoảng thời gian này em không được phép yêu đương, vì vậy... có lẽ tạm thời chúng ta phải kín kẽ một chút.

Ăn tối xong, Giản Thù tựa vào lòng anh đọc kịch bản. Vừa lật được vài trang, cô lại cảm thấy mình chẳng đọc vào đầu thêm được chữ nào nữa.

Đội trưởng Phó này...


Ừm?

Nói xong, Giản Thù nhào lên người anh định làm mẫu cụ thể.

Phó Thời Lẫm bị cô đè xuống sofa, vội đưa tay đỡ lấy eo cô đề phòng cô ngã xuống.

Thấy anh không nói lời nào, Giản Thù lại càng thấy lo lắng hơn, bèn thăm dò:
Đội trưởng Phó ơi?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.