Chương 127: Nếu không chiếm được thì hắn ta sẽ cảm thấy rất ngứa ngáy
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 767 chữ
- 2022-02-04 06:45:38
Từ trước đến nay trong các bữa tiệc xã giao đều có vô số kiểu người, ai cũng đều niềm nở chạm cốc, mời rượu các quan khách khác.
Tuy Giản Thù có thể uống rượu, nhưng lúc nào cũng chỉ mới uống được ba ly là lại giả vờ say.
Thường thì Nguyễn Lan c3ũng sẽ không nói gì. Nhưng lần này, sau khi cô đã uống xong ly thứ ba thì lại có một nhà đầu tư khác tới mời rượu tiếp.
Gi9ản Thù áy náy nói:
Tổng giám đốc Lý, tôi thật sự không uống nổi nữa đâu ạ.
Nói xong, hắn lại đưa ly rượu tới trước mặt Giản Thù,
Cô Giản, nào, uống nốt ly rượu này đi, không uống là xem như không nể mặt tôi đấy nhé.
Nguyễn Lan lại nhìn cô lần nữa.
Tên Lý Chấn này rất thích áp dụng quy tắc ngầm đối với các nữ diễn viên xinh đẹp. Nhưng hắn ta ra tay cũng hào phóng, những người từng qua lại với hắn ta đều sẽ giành được một số vai chính nhất định.
Lúc Giản Thù vừa định từ chối tiếp thì Nguyễn Lan lại nhìn sang cô một cách tế nhị, ý bảo cô cứ uống ly rượu này đi.
Cô hơi mím môi, cầm lấy ly rượu rồi nói:
Vậy cảm ơn tổng giám đốc Lý.
Sau khi Giản Thù uống xong một ly nữa, Lý Chấn lại cười rót thêm rượu cho cô rồi nói:
Thấy chưa, chẳng phải là vẫn còn uống được đấy ư. Chắc chắn cô Giản đã đánh giá sai tửu lượng của mình rồi, uống tiếp nào, uống tiếp nào.
Giản Thù không muốn uống thêm nữa.
Đúng lúc này Nguyễn Lan đứng lên, cầm ly rượu cười nói với Lý Chấn,
Tổng giám đốc Lý, Giản Thù thật sự không thể uống được nữa đâu ạ, ngày mai cô ấy còn phải quay phim, cho phép tôi thay cô ấy uống với anh nhé?
Lý Chấn nghe vậy thì không vui nói:
Chẳng phải chỉ là quay một bộ phim thôi sao, cùng lắm thì ngày mai xin nghỉ một hôm là được mà. Tôi sẽ đến nói chuyện với đạo diễn các cô, đầu tư thêm một khoản nữa vào bộ phim đó, ông ta cười còn không kịp ấy chứ.
Lý Chấn cầm ly rượu, nghe vậy chỉ cười nói:
6Cô Giản đang lừa tôi đấy à, mặt cô đã đỏ chút nào đâu, sao lại không uống nổi nữa chứ, hay là cô không muốn uống với tôi?
Làm gì có, tổng giám đốc Lý đừng hiểu lầm, bình thường sau khi uống rượu mặt tôi sẽ không đỏ, nhưng tửu lượng của tôi thì thật sự kém lắm ạ...
Thôi, thôi, thôi, cô Giản đừng nói đùa với tôi nữa, uống hết ly rượu này đi, xem như cho tôi chút mặt mũi vậy.
Tổng giám đốc Lý, tôi...
Một người muốn bao, một người muốn được bao, là chuyện rất đỗi bình thường trong giới giải trí này.
Giản Thù nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt. Sau một giây do dự, cô vẫn quyết định cầm lấy uống cạn một hơi rồi dùng tay che kín miệng ly lại, mỉm cười nói:
Tổng giám đốc Lý, thành thật xin lỗi, tôi thật sự không uống được nữa.
Hành động này của cô, trước mặt tay lõi đời có kinh nghiệm lâu năm trong chuyện trăng gió như Lý Chấn rõ ràng chính là không biết điều.
Hắn ta không ép rượu cô nữa mà giận tái mặt nói:
Ý của cô Giản đây là gì, xem thường tôi đấy sao?
Nguyễn Lan vội lên tiếng giải vây:
Tổng giám đốc Lý, Giản Thù không có ý đó đâu, cô ấy chỉ là...
Chỉ là cái gì? Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người phụ nữ dám lên mặt với tôi như vậy đấy.
Hắn ta đặt chai rượu xuống, rút từ trong ví ra một chiếc thẻ rồi ném tới trước mặt Giản Thù,
Trong này có năm trăm ngàn, uống hết chai rượu này cho ông đây thì tiền sẽ là của cô hết.
Một chai rượu đổi lấy năm trăm ngàn, lãi to còn gì nữa. Chắc chắn bất kỳ ai cũng sẽ đồng ý làm ngay.
Giản Thù đứng lên, cầm lấy túi xách nói:
Chị Nguyễn Lan, em có việc nên về trước đây ạ.
Giản Thù...
Giọng Nguyễn Lan hơi run rẩy.
Sắc mặt của Lý Chấn đã không thể dùng hai chữ
khó coi
để hình dung nữa rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.