Chương 137: Chẳng phải lúc con người ta sinh bệnh hoặc uống say thì đều hay bùng phát thú tính đó sao?
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 626 chữ
- 2022-02-04 06:45:49
Giản Thù hơi khó kháng cực, muốn đưa tay đẩy anh ra, nhưng lại bị anh giữ lấy cổ tay, đè xuống gối.
Động tác răng môi anh hơi thô8 bạo, cắn cô đến phát đau.
Đội trưởng Phó…
Không biết từ bao giờ, giọng của cô đã bắt đầu mang theo tiếng nức nở.
Làm xong hết mọi việc, Giản Thù ngồi xổm bên giường, ngẩng đầu nhìn anh.
Phó Thời Lẫm đặt bát xuống, xoa đầu cô hỏi:
Em sao thế?
Không sao ạ. Em chỉ đang nghĩ thôi. Chẳng phải lúc con người ta sinh bệnh hoặc uống say thì đều hay bùng phát thú tính đó sao?
Phó 3Thời Lẫm giống như tìm lại được chút lý trí, từ từ ngừng lại, khàn giọng nói:
Xin lỗi em.
Giản Thù đưa tay ra xoa lên trán anh9, sụt sịt nói:
Không sao ạ. Nhưng anh sốt rồi này, để em đi hâm nóng canh gừng cho anh.
Nói xong, cô trượt ra, chỉnh trang lại6 quần áo rồi mới chạy ra ngoài.
Phó Thời Lẫm mở mắt ra, đôi mắt đen trầm lắng:
Ơi?
Em còn tưởng anh lại ngủ thiếp đi rồi cơ. Anh uống canh gừng đi đã.
Giản Thù ngồi thẳng người dậy, đưa bát canh gừng cho anh. Trong lúc anh uống canh, cô lại chạy ra ngoài lấy thuốc cảm và nước ấm.
Bên chân bị mổ của nó đã gần hồi phục hẳn rồi, thi thoảng có thể đặt chân xuống đi hai bước, nhưng không đi được quá lâu. Bác sĩ nói, từ từ nó sẽ có thể đi được nhiều hơn.
Giản Thù cong môi mỉm cười:
Ngoan nhé, con về ngủ đi. Mẹ đi múc canh gừng cho bố đã nhé.
Cô đứng dậy, vào phòng bếp tắt bếp đi, rồi dùng bát to thổi cho nguội bớt. Đến khi thấy nhiệt độ vừa đủ rồi, cô mới bê canh vào cho đội trưởng Phó.
Giản Thù đi vào phòng ngủ, bật một ngọn đèn nhỏ lên, đặt bát canh gừng lên trên tủ đầu giường, gọi anh:
Đội trưởng Phó ơi, anh dậy uống canh gừng đã rồi hãy ngủ.
Cô gọi một câu xong, anh vẫn chẳng có phản ứng gì.
Giản Thù bò lên bên cạnh anh, cúi đầu khẽ đẩy anh:
Đội trưởng Phó ơi?
Canh gừng đã nguội ngắt nguội ngơ từ lâu. Giản Thù bê vào trong bếp hâm nóng lại một lần nữa, rồi đi vào trong phòng tắm, len lén kéo áo lên nhìn.
Vừa đỏ vừa sưng, còn có vài dấu răng nữa.
Cô phồng má! Thôi được, nể tình đội trưởng Phó vẫn còn đang ốm, lần này cô tha thứ cho anh đấy.
Cô dùng nước lạnh đắp lên, thấy đỡ đau rồi mới mặc lại quần áo tử tế.
Ở ngoài cửa, thằng nhóc đã bò dậy ở trong ổ, đang nghiêng đầu, vẫy đuôi nhìn cô.
Giản Thù ngồi xổm xuống xoa cái đầu nhỏ xinh của nó, rồi gõ nhẹ vào mũi nó. Thằng nhóc lập tức lè lưỡi ra liếm tay cô, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Phó Thời Lẫm nằm ngửa trên giường, cảm giác thái dương như đang căng phồng cả lên.
Vừa r5ồi… anh làm sao thế nhỉ…
…
Đội trưởng Phó đã cai rượu từ lâu lắm rồi, cô không nhìn thấy anh say, nhưng phản ứng sau khi sinh bệnh thì hôm nay coi như cô đã chứng kiến rồi.
Phó Thời Lẫm cứng họng.
Anh đưa tay ra, kéo cô lên giường lại, ôm cô vào lòng, hỏi:
Em còn đau không?
Hơi hơi ạ, vừa rồi em vào phòng tắm xem thử, sưng hết cả lên rồi.
Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm khẽ mím lại:
Để anh xem nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.