Chương 147: Phó thời lẫm đứng hút thuốc ngoài phòng tạm giam, trong đó là một cô bé nhìn không rõ mặt
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 783 chữ
- 2022-02-04 06:46:23
Lão Triệu đặt cốc trà xuống, thở dài một hơi:
Đã bao nhiêu năm rồi, nói thật tôi cũng không ngờ vụ án đó sẽ lại nổi lên một lần nữ8a. Nếu không có tên sát nhân mô phỏng lần này, vụ án đó sẽ bị lãng quên dần theo thời gian thôi.
Giọng Phó Thời Lẫm hơi t3rầm:
Sẽ luôn có người nhớ.
Sau này ông lén đi nghe ngóng mới biết cô bé đó là khách thường xuyên ở đây, tên là Giản Thù.
Nạn nhân duy nhất còn sống sót trong vụ án giết người liên hoàn bằng xích sắt năm nào.
Mạnh Viễn nhìn cậu ta:
Vấn đề gì?
Đầu tiên… Tôi không có ý nhằm vào chị dâu đâu nhé, tôi chỉ cảm giác tổng giám đốc Cố là lạ, chính là… Mà tôi cũng chẳng biết nên nói thế nào nữa.
Mạnh Viễn vừa về đến đồn cảnh sát đã nhìn thấy có một người ngồi trong phòng làm việc của đội trưởng Phó, không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Lúc cậu ta đi đội trưởng Phó còn chưa đi mà, sao lại về trước cậu ta được nhỉ?
Cậu ta tiện tay kéo một cảnh sát lại hỏi:
Ai ngồi trong đó thế?
Đúng vậy, sẽ luôn có người nhớ.
Lão Triệu dựa vào lưng ghế, nhắc lại lời của Phó Thời Lẫm, 9ánh mắt dần trở nên xa xăm,
Nhưng nó không nên trở thành xiềng xích giam cầm cậu. Cậu chần chừ không chịu lùi về tuyến số hai là 6vì muốn tận tay bắt được hung thủ đúng không?
Phó Thời Lẫm liếm môi dưới, ngồi dựa vào cạnh bàn đối diện:
Đồn trưởng Diệ5p nói với anh đấy à?
Cái chết của những cô bé đó, bao gồm cả việc không bắt được hung thủ, đều không phải trách nhiệm của một mình cậu.
Mười năm trước, khi đồn cảnh sát ra kết luận kết thúc vụ án, có một thời gian rất dài Phó Thời Lẫm uống rượu rất kinh khủng. Lão Triệu và Diệp Thường Lâm bó tay hết cách, có lúc còn tưởng thằng bé này coi như hỏng hẳn rồi.
Cảm giác của anh khi đó không chỉ là hối tiếc, mà phần nhiều là hổ thẹn. Anh cảm thấy có lỗi với mẹ anh, cũng có lỗi với người bố đã hi sinh khi làm nhiệm vụ của anh.
Nhưng sau đó có một ngày, khi mà không ai kịp phản ứng, không ai hay biết gì, tự dưng anh bỏ rượu.
Mạnh Viễn chỉ biết Giản Thù có quen biết với Cố Chiêu, nhưng không ngờ họ lại là anh em. Cậu ta dời mắt, nói:
Cậu quan tâm làm gì, tôi gọi điện cho đội trưởng Phó đã.
Ấy đừng gọi vội, tôi cảm thấy trong này có vấn đề gì đó.
Đương nhiên cậu ta rất tin vào tình cảm của chị dâu dành cho đội trưởng Phó, nhưng từ sau chuyện xảy ra ngày hôm ấy, cậu ta cảm thấy tình cảm mà tổng giám đốc Cố dành cho chị dâu chắc chắn không chỉ là tình anh em đơn thuần.
Nhưng cậu ta lại không có chứng cứ, không được nói bậy.
Một lúc lâu sau Phó Thời Lẫm mới nói:
Không chỉ là chuyện đó.
Lão Triệu hơi khựng lại:
Vậy còn chuyện gì nữa?
Nói sau đi ạ.
…
Người cảnh sát kia liếc một cái, nói:
À, người đó nói là đến tìm đội trưởng Phó, ngồi một lúc rồi.
Chu Tiến cũng ló đầu ra:
Tìm đội trưởng Phó à?
Cậu ta ngó vào trong nhìn,
Đây là ông anh của chị dâu mà, đến tìm đội trưởng Phó làm gì nhỉ?
Lão Triệu cười nói:
Cậu là đồ đệ tâm đắc nhất của lão Diệp, ông ấy không thỉnh thoảng đến nói dăm ba câu chuyện với tôi được sao? Nhưng ông ấy không hiểu cậu bằng tôi, chỉ nói là cậu ngoan cường cố chấp thôi. Chỉ có tôi biết ý nghĩa của vụ án mười năm trước đối với cậu lớn như thế nào.
Phó Thời Lẫm không tiếp lời, vẫn cứ cúi đầu xuống, không biết anh đang nghĩ gì.
Khi ấy cả lão Triệu và Diệp Thường Lâm đều cảm thấy rất buồn bực khó hiểu, nhưng dù sao Phó Thời Lẫm có thể lấy lại phong độ là chuyện tốt, nên cả hai người đều không nhắc lại chuyện đó nữa.
Mãi đến không lâu sau này, lão Triệu đến đồn cảnh sát có việc riêng, kết quả lại nhìn thấy Phó Thời Lẫm đứng hút thuốc ngoài phòng tạm giam, bên trong là một cô bé nhìn không rõ mặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.