Chương 174: Hôm nay tạm thời thế này đã, lần sau bù cho em
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 780 chữ
- 2022-02-04 06:47:00
Bởi vì vừa tắm xong, đôi mắt Giản Thù vô cùng ướt át, còn ánh nước:
Đội trưởng Phó, anh có muốn đi tắm không? Nhưng vết thương này hẳn là khôn8g được dính nước đâu, anh…
Anh lau sơ qua là được, em ngủ trước đi.
Giản Thù vâng một tiếng rồi bước vào phòng.
Giản Thù sờ chiếc hộp nhỏ dưới mông, đang định lấy ra:
Đội…
Cô chỉ vừa nói một chữ, môi đã bị chặn lại.
Phó Thời Lẫm dễ dàng cởi bỏ áo ngủ của cô, lòng bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve.
Một cảm xúc nào đó trong cơ thể Giản Thù lại một lần nữa dâng lên, tuôn trào như thủy triều, còn cuộn trào mãnh liệt hơn cả lúc trước.
Đối với kĩ năng này, Giản Thù đã quen tay rồi, không cần anh dạy, cô cũng biết nên làm thế nào.
Khi làm được một nửa, nhìn thấy đôi mắt đang nhắm hờ của anh, cô bỗng cúi đầu xuống. Vào lúc này, cô không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn để anh thoải mái một chút.
Ánh mắt của Phó Thời Lẫm tối sầm xuống, vội vàng kéo cô lên.
Gương mặt Giản Thù nóng bừng đến sắp nổ tung, không chịu trả lời, nhưng cơ thể lại vô thức co rút lại, phản ứng mạnh mẽ này đã bán đứng cô rồi.
Anh trầm giọng cười, động tác càng tăng tốc độ:
Hôm nay tạm thời thế này đã, lần sau anh bù cho em, nhé?
Vào lúc này, Giản Thù rất muốn làm anh im miệng. Ai… ai cần anh làm thế này chứ?
Sau3 khi ngồi lên giường, cô kéo hộc tủ đầu giường ra, vốn định lấy hộp quà, nhưng vừa liếc mắt đã nhìn thấy bao cao su để bên cạnh.
Nếu n9hư cô không nhớ nhầm, lần trước dùng hết bốn cái, còn lại hai cái. May mà tối nay trên người đội trưởng Phó có vết thương không làm được, nếu 6không thì không đủ mất.
Lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Giản Thù vội vàng đóng hộc tủ lại, hắng giọng, ngồi ngay ngắn, nhưng hai tai5 hơi đỏ ửng.
Giản Thù thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng:
Anh ta…
Phó Thời Lẫm lại như không định nghe câu trả lời của cô, cúi đầu bịt kín môi cô, lặp lại động tác kia.
Giản Thù cảm giác mình đang trôi dạt giữa đại dương mênh mông, cuồn cuộn giữa sóng nước. Lại một cơn sóng nữa ập tới, lập tức nhấm chìm cô.
Phó Thời Lẫm nhìn hộc tủ bị cô đóng lại, đương nhiên cũng biết rõ trong đó để thứ gì. Anh lẳng lặng liếm môi dưới.
Thấy anh bước đến, Giản Thù nhích qua bên cạnh một chút, đè món quà vừa lấy ra lúc nãy xuống mông, chuẩn bị lát nữa sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ.
Phó Thời Lẫm vén chăn ra, ngồi xuống.
Phó Thời Lẫm vừa hôn cô vừa vuốt ve, đồng thời bàn tay còn lại bắt đầu luồn xuống dưới cởi quần ngủ của cô, rồi xâm nhập vào trong.
Cơ thể Giản Thù bỗng căng chặt, ôm lấy cánh tay anh, hơi thở càng trở nên nặng nề hơn. Trong lúc mơ màng, cô chỉ có thể cảm nhận được bàn tay anh đang chuyển động.
Phó Thời Lẫm dán môi vào vành tai cô, giọng nói trầm khàn:
Thoải mái không em?
Lúc sắp kết thúc, Phó Thời Lẫm cắn mạnh vào tai cô, hỏi:
Anh Thẩm là ai?
Tay anh cũng theo đó mà dừng lại.
Giản Thù mở to đôi mắt, hoàn toàn không ngờ đội trưởng Phó lại chờ bẫy cô ở đây. Cô còn chưa kịp trả lời đã thấy anh ấn mạnh một cái. Toàn thân cô nhũn ra như vũng nước, túm chặt lấy tay áo anh. Cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
Hửm?
Cuối cùng, tất cả cũng dừng lại.
Phó Thời Lẫm lấy khăn giấy ra lau tay, khẽ hôn lên trán cô:
Em ngủ trước đi.
Giản Thù nhìn thấy chỗ phồng to trên quần áo bèn kéo anh lại, luồn tay vào trong, lập tức nghe thấy cổ họng người đàn ông vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ, vừa gợi cảm vừa động lòng người.
Trong mắt của Giản Thù là vẻ quyến rũ bộc lộ một cách tự nhiên, tựa như yêu tinh hút hồn người khác vậy.
Cô nghiêng đầu, dường như không hiểu tại sao anh lại cản cô:
Đội trưởng Phó?
Giọng nói của Phó Thời Lẫm như gằn từ cổ họng ra, cực kỳ khàn:
Không cần thế này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.