Chương 178: Hoàn toàn không phù hợp với hình tượng trai thẳng sắt đá của đội trưởng phó chút nào
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1063 chữ
- 2022-02-04 06:46:54
Chu Tiến vò đầu bứt tai. Cậu ta vẫn luôn nghe nói rằng tính tình Đinh Du rất khẳng khái, trước nay đều là có gì nói nấy, cực kỳ cổ hủ,8 nguyên tắc, cũng không biết linh động, ứng biến. Chỉ có điều, không ngờ lần này cô ta vừa tới đã đụng độ với chị dâu ngay nên nhất t3hời cậu ta cũng không biết phải làm thế nào cho vẹn cả đôi đường nữa.
Cũng may Giản Thù lập tức tắt máy, không tranh luận gì 9nhiều, có lẽ cô cũng sợ gây phiền phức cho đội trưởng Phó:
Xin lỗi, nhưng tôi đảm bảo mình chưa xem gì cả.
Chu Tiến cười ha6 ha:
Không sao không sao, bình thường đội trưởng Phó cũng không lưu tài liệu quan trọng gì trên máy tính mà.
Nói xong, cậu ta lại q5uay sang nhìn Đinh Du,
Đội trưởng Đinh, chị đi làm thủ tục nhận chức đi, đồn trưởng Diệp vẫn đang chờ chị đấy.
Phó Thời Lẫm đáp lại bằng một cái gật đầu.
Đã vậy thì Tiểu Phó cũng phải quan tâm giúp đỡ chút nhé. Nếu hiện giờ cậu không có án từ gì thì nhận bớt một vài vụ án bên đội 3 về đi. Tình trạng của họ lúc này cậu cũng hiểu mà.
Vâng.
Diệp Thường Lâm xua tay:
Được rồi, cũng không có việc gì nữa cả, cô cậu ra ngoài cả đi.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc của đồn trưởng, Đinh Du cất lời trước:
Đàn anh, sau khi anh tốt nghiệp, cũng đã vài năm chúng ta không gặp rồi nhỉ.
Phó Thời Lẫm hời hợt
ừm
một tiếng nhưng cũng không nói thêm gì.
…
Trong phòng làm việc của đồn trưởng.
Phó Thời Lẫm báo cáo công việc tối qua xong, đang chuẩn bị đi ra thì có người gõ cửa.
Giản Thù nghe xong chỉ hơi nhếch môi, trong lòng có cảm xúc không thể nói rõ thành lời:
Đúng là rất giỏi.
Con gái có thể vào được đội cảnh sát hình sự vốn đã chẳng dễ dàng gì rồi chứ đừng nói đến việc còn trẻ như vậy đã làm đội trưởng. Cô ta thật sự rất giỏi.
Thấy cô cụp mắt, Chu Tiến bất giác gãi đầu gãi tai, cậu ta có nói sai gì không nhỉ?
Vậy em cứ cảm ơn đàn anh trước nhé.
Trong lúc nói chuyện, hai người cũng đã đi đến sảnh.
Giản Thù đang ngồi ở chỗ của Chu Tiến, ngẩn người dùng ngón tay nghịch nghịch chậu cây trên bàn.
Phó Thời Lẫm bước nhanh qua đó, thấp giọng hỏi:
Sao em lại ra đây?
Nghe thấy giọng anh, Giản Thù ngẩng đầu, trưng một nụ cười tươi rói ra:
Ở bên trong chán quá nên em ra ngoài cho thoáng, anh xong việc rồi à?
Ừ.
Phó Thời Lẫm liếc mắt nhìn xung quanh. Ở ngoài sảnh rất đông người, được cái chỗ Chu Tiến xếp đầy mấy chồng tài liệu to dầy cộp nên không ai để ý đến cô,
Anh đang định đi bệnh viện một chuyến, mấy giờ em đến đoàn phim?
Lúc này Đinh Du mới gật đầu liếc Giản Thù lần nữa rồi xoay người rời đi.
Trải qua vụ việc vừa rồi, Giản Thù cũng không tiện ở lại văn phòng của đội trưởng Phó nữa nên theo Chu Tiến đi ra ngoài sảnh, hỏi:
Cô ấy cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự à?
Đúng vậy, đội trưởng Trương bị thương nên cấp trên cử chị ấy đến để tiếp nhận vị trí của đội trưởng Trương.
Chu Tiến nói,
À mà tôi chợt nhớ, hình như chị ấy với đội trưởng Phó cùng tốt nghiệp một trường cảnh sát đấy, có lẽ kém nhau hai khóa thì phải. Chị ấy rất chăm chỉ huấn luyện, thành tích mọi mặt đều rất ưu tú. Đúng rồi, ở trong đồn, đội trưởng Đinh còn có biệt danh là đội trưởng Phó phiên bản nữ nữa đấy, ghê không?
Đinh Du hiểu rõ tính anh, từ lúc còn ở trường cảnh sát thì đàn anh đã lầm lì ít nói như vậy rồi.
Cô ta mím môi cười rồi lại nói:
Mấy năm nay em nghe được rất nhiều tin đồn về đàn anh, đồn trưởng bọn em cũng khen anh suốt, còn định xem lúc nào có cơ hội nhờ anh chia sẻ chút kinh nghiệm nữa đấy. Không ngờ lần này em lại được phân đến cùng đồn với anh luôn, sau này phải làm phiền đàn anh dạy bảo nhiều hơn rồi.
Dạy bảo thì không đến mức nhưng việc gì không giải quyết được có thể đến tìm tôi.
Đinh Du nói:
Đồn trưởng Diệp quá lời, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức mang vinh quang về cho đồn.
Không vội, không vội, mấy ngày này cô làm quen với các vụ án bên đội 3 trước đã, cứ bắt đầu từ dễ đến khó.
Diệp Thường Châu vừa nói vừa gõ bao thuốc rút ra một điếu,
Tôi nhớ Tiểu Đinh với Tiểu Phó cùng tốt nghiệp một trường cảnh sát đúng không, hai người chắc cũng quen biết nhau chứ hả?
Vâng ạ.
Đinh Du đáp một tiếng rồi quay đầu nhìn Phó Thời Lẫm cười gọi,
Đàn anh.
Giản Thù cúi đầu nhìn đồng hồ, mới ba giờ rưỡi:
Bây giờ vẫn còn sớm, bảy giờ em tới là được.
Vậy qua bệnh viện trước, ăn cơm xong anh đưa em đi nhé.
Vâng.
Diệp Thường Lâm nói:
Vào đi.
Đinh Du đẩy cửa ra, chỉ hai ba bước đã đi đến trước mặt Diệp Thường Lâm, đứng nghiêm chào, giọng to dõng dạc:
Đinh Du bên đồn Trường Khánh, báo cáo có mặt.
Tốt, tốt, tốt, cuối cùng cũng chờ được cô rồi.
Diệp Thường Lâm híp mắt cười nói:
Tiểu Đinh à, nhân tài như cô đến đây, đồn chúng tôi sẽ không bạc đãi cô đâu.
Giản Thù với lấy túi xách rồi rời đi cùng anh.
Đinh Du vẫn đứng ở chỗ cũ, nhíu mày nhìn theo bóng lưng họ.
Thoạt nhìn thì không đơn giản chỉ là bạn bè bình thường đâu nhỉ?
Nhưng trong ấn tượng của cô, đàn anh cũng không phải là người sẽ biết yêu đương.
Đúng lúc này, Chu Tiến lại xuất hiện trước mặt cô ta:
Đội trưởng Đinh ơi?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.