Chương 18: Để mặc cho ký ức sục sôi như biển cả trong đầu, làm dấy lên hằng hà sa con sóng lớn
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 620 chữ
- 2022-02-04 06:43:19
Anh không cần phải xin lỗi. Anh nói rất đúng, đây là vấn đề của chính bản thân em.
Là do cô vẫn luôn vùi mình trong 8quá khứ không thoát ra được. Là do cô đã quen với sự cô độc, không thích tiếp xúc với người khác. Là do cô trong bao nhiêu nă3m qua vẫn cứ đơn phương coi anh là tia hy vọng và ánh sáng duy nhất của mình trong bóng đêm u tối.
Cô chính là một con bé yếu đuối. Bất luận bao nhiêu lâu trôi qua, cô đều không thể nào đối mặt với tất cả những gì đã từng xảy ra, vĩnh viễn cũng không thoát ra được.
Cô giống như một con thú bị giam cầm, trói buộc thân mình trong cũi.
Những tội nợ đó vốn chỉ là của một mình cô thôi, cô có tư cách gì 5mà kéo anh xuống vực thẳm cùng mình chứ.
Đội trưởng Phó, anh về đi. Cảm ơn anh.
Giọng Giản Thù rất khàn, không quay đầu nhìn anh,
Câu cảm ơn này, từ mười năm trước em vẫn chưa kịp nói.
Mạnh Viễn đã sớm quen với cái tính kiệm lời ít nói của anh rồi. Nói xong chuyện chính, cậu ta mới bắt đầu nhảy sang tò mò buôn dưa lê:
Đội trưởng, Giản Thù thế nào rồi ạ?
Cũng tạm, đỡ sốt rồi.
Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm hơi mấp máy nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì cả. Trước khi đi, anh chỉ dặn dò:
Cô nghỉ ngơi đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, Giản Thù mới như mất hết tất cả sức lực vậy. Cô nhoài người xuống bàn, mũi cay xè, cổ họng vô cùng chua chát, mắt cũng đã ươn ướt rồi.
Chờ đến khi bát cháo trắng nguội ngắt, cô mới ngồi dậy, chậm rãi nuốt từng miếng từng miếng một.
Ăn cháo xong, cô lại nằm vật ra giường, đưa tay kéo ngăn tủ đầu giường ra. Ngón tay cô chạm vào khung ảnh đè ở dưới cùng ngăn tủ, nhưng cuối cùng vẫn không có dũng khí lấy nó ra.
Cũng là do cô, vào9 thời điểm gặp lại anh, cứ bức thiết muốn bước lại gần, muốn giành được chút hơi ấm từ anh…
Cô thực sự rất ích kỷ, ho6àn toàn không hề cân nhắc đến cảm giác của anh ấy.
Là Mạnh Viễn gọi tới:
Đội trưởng ơi, bên phía thành phố B đã thành lập tổ chuyên án rồi. Họ muốn liên lạc với người bị hại còn sống sót của năm đó để tìm hiểu thêm tin tức. Có điều, em đã từ chối theo như lời anh dặn rồi ạ… Ban đầu họ vốn có chút không vui, may mà đồn trưởng ra mặt giải quyết.
Phó Thời Lẫm ừ một tiếng, âm điệu trong trẻo lạnh lùng lại rất ngắn gọn.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên.
Phó Thời Lẫm nghe máy.
Giản Thù bật nhạc lên mức to nhất, nhắm mắt lại, để mặc cho ký ức sục sôi như biển cả trong đầu, làm dấy lên hằng hà sa những con sóng lớn.
Ở dưới lầu, Phó Thời Lẫm ngồi trong xe, nhìn ô cửa sổ vẫn còn sáng đèn kia. Đôi mắt đen của anh trầm hẳn xuống, đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, dung mạo tuấn tú bị ánh đèn lành lạnh bàng bạc chiếu xuống, càng làm tăng thêm vài phần cô quạnh.
Hí hí, đội trưởng này, Giản Thù xinh nhỉ anh nhỉ?
Phó Thời Lẫm cạn lời, dập điếu thuốc trong tay đi,
Cậu định nói cái gì?!
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.