Chương 213: Màn yêu hận tình thù không thể không kể ra giữa một đội trưởng cảnh sát hình sự và hai nữ minh tinh
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 906 chữ
- 2022-02-06 07:17:51
Giản Thù vừa chạy tới cửa đồn cảnh sát thì thấy ngay nhóm Mạnh Viễn Chu Tiến, trên mặt cả đám đều có vết thương. Cô8 thở hổn hển hỏi:
Các anh bị sao thế?
Chu Tiến sờ sờ khóe miệng:
Vết thương nhỏ, vết thương nhỏ thôi mà. 3Chị dâu, sao chị lại tới đây?
Tôi đến tìm đội trưởng Phó, anh ấy đang ở đâu?
Từ đầu đến cuối, cô không thể bác bỏ được một câu nào hết.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn tường, vẫn giống như khi cô rời đi, nhưng Giản Thù lại không tài nào nhấc nổi một bước. Cô dựa người vào cửa, chậm rãi trượt xuống, ngồi phịch dưới đất.
Cô lấy điện thoại ra, nhập tên đội trưởng Phó vào trình duyệt web. Ngón tay cô run rẩy một lúc lâu mới nhấn tìm kiếm.
Đinh Du nói tiếp:
Tôi nghe nói ứng cử viên trong đợt đánh giá bình xét vào cuối năm ngoái đáng lý ra phải là đàn anh, nhưng vì bị xử phạt cảnh cáo, nên người khác đã đứng đầu. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn cũng là vì cô phải không? Trước khi gặp cô, đàn anh đã từng là một tấm gương cho cả giới cảnh sát noi theo, chưa bao giờ phạm phải bất cứ sai lầm nào! Cô có biết rằng khi anh ấy bị cấp trên gọi đi chấp vấn thì sẽ phải đối mặt với những gì không? Anh ấy sẽ bị thẩm tra như một phạm nhân! Đàn anh gặp phải cô, là sai lầm nhất trong cuộc đời anh ấy!
…
Giản Thù không biết mình trở về nhà thế nào, những lời Đinh Du nói cứ không ngừng vang vọng bên tai.
Đây không phải là chuyện của các anh, tự đi xử lý vết thương đi.
Cậu ta lại nhìn về phía Giản Thù, thấy cô hơi mím môi, khẽ gật đầu.
Chu Tiến muốn nói gì đó nhưng lại bị kéo đi, chớp mắt đã chỉ còn lại hai cô gái.
Bọn họ nhìn nhau, không 9ai nói gì.
Lòng Giản Thù lập tức chùng xuống, đang định hỏi tiếp thì nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng vô cảm c6ất lên:
Đàn anh bị cấp trên gọi đi hỏi chuyện rồi.
Đinh Du đứng đó, nhìn cô bằng vẻ mặt không chút cảm xúc. <5br>
Mạnh Viễn ho khan một tiếng:
Đội trưởng Đinh…
Đinh Du nhìn Giản Thù:
Đi theo tôi, tôi có thứ muốn cho cô xem.
Dứt lời, không chờ cô trả lời, cô ta đã bước thẳng vào phòng làm việc của Phó Thời Lẫm, lấy tờ đơn ở ngăn kéo cuối cùng ra rồi ném nó đến trước mặt Giản Thù.
Giản Thù bắt lấy nó theo bản năng, nhìn thấy mấy chữ
Đơn xin chuyển công tác
trên đó, cô lập tức sửng sờ tại chỗ.
Đinh Du lại nói:
Xem nội dung bên trong đi.
Giản Thù mấp máy môi, nhưng lại không thể bác bỏ được lời nào.
Tất cả những gì cô ta nói đều là sự thật.
Nếu không phải tại cô, thì đội trưởng Phó đã không phải đối mặt với những chuyện này rồi.
Ngón tay Giản Thù run run mở nó ra.
Có lẽ cô không hề hiểu đàn anh. Kể từ khi ở học viện cảnh sát, đàn anh đã tồn tại như một huyền thoại không ai sánh bằng trong lòng mọi người rồi. Trong phòng làm việc này, những thành tích, chiến công, bằng khen vinh danh, có cái nào không phải là do anh ấy dùng tính mạng để đổi lấy? Tôi biết có lẽ đối với cô nó chẳng là gì cả, nhưng là một người cảnh sát, nó chính là tín ngưỡng lớn nhất cả đời anh ấy. Nhưng bây giờ vì cô, tất cả đã bị hủy hoại!
Vẻ mặt Đinh Du đầy châm biếm:
Một đội trưởng đội cảnh sát hình sự được cả đồn kỳ vọng, đánh giá cao, thế mà lại xin chuyển công tác về vị trí hậu cần, cô thấy có nực cười không chứ? Cô có thấy những lời bàn tán phán xét trên mạng không? Đủ kiểu mắng chửi anh ấy. Một người cống hiến tất cả vì quốc gia, vì nhân dân, nhưng lại vì cô mà bị cuốn vào mấy chuyện thị phi này, chịu đựng mọi sự nhục mạ không đáng như thế đấy!
Đúng vậy, trên mạng chỉ toàn những lời mắng chửi thôi.
Tên cảnh sát này đẹp trai thật, thảo nào có thể ‘bắt’ được một lúc hai nữ diễn viên.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao mối quan hệ của Giản Thù và Tần Khả Khả lại tệ rồi. Không ngờ lại là vì tranh giành đàn ông đấy. Tôi tò mò là buổi tối bọn họ sắp xếp thế nào quá, một người vào đầu đêm, còn một người là từ nửa đêm sao?
Cảnh sát bây giờ ấy à, thật là khó mà diễn tả được. Bình thường không thấy bọn họ bắt tội phạm ra sao, không ngờ lại đi đặt hết tâm trí sức lực vào chuyện này, chẳng trách tỉ lệ phá án ở nước ta lại thấp như vậy.
Cảnh sát ngu đần, chết đi!
Vừa nghĩ tới chuyện tất cả tiền thuế mình đóng đều để nuôi đám người như họ, tôi lại thấy thật buồn nôn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.