Chương 223: Rửa bát thôi mà cũng tình thú như thế được
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 741 chữ
- 2022-02-06 07:18:02
Mấy người này đúng là còn giỏi lấy cớ hơn cả mình.
Thẩm Hành che miệng ly lại, cười nói:
Tôi không uống nữa đâu, có chuyện gì cá8c anh cứ nói thẳng đi.
Được.
Nằm bò ngoài cửa nghe trộm, khóe miệng Quý Thừa Bắc giật giật:
Đầu óc Thẩm Hành không có vấn đề gì đấy chứ? Đấu quyền anh với lão đại Phó thì chẳng thà chịu thua ngay từ đầu luôn cho rồi.
Thẩm Hành ngã xuống võ đài quyền anh, nhễ nhại mồ hôi, há hốc miệng thở hổn hển.
Xung quanh không có một ai.
Cũng khó nói lắm, lão đại Phó còn đang bị thương mà.
Quý Thừa Bắc trợn tròn mắt:
Sao cậu biết? Cậu có hỏa nhãn kim tinh à?
Trần Tư nhìn Chu Dự Nam, Chu Dự Nam lại nhìn sang Quý Thừa Bắc.
Quý Thừa Bắc đặt ly rượu xuống, 3từ tốn nói:
Cướp bạn gái của người khác là một hành vi không đứng đắn chút nào.
Trần Tư đập một cái vào gáy anh ta:
Làm ơn đừng suốt ngày nghĩ tới mấy chuyện nam nam nữ nữ kia nữa, chỉ cần đi nghe ngóng một chút là biết. Nhiệm vụ của anh ấy đã kết thúc từ nửa tháng trước rồi, nhưng phải ở lại đó dưỡng bệnh một thời gian mới trở về được đấy.
Vậy chẳng phải lần này sẽ khó khăn cho lão đại Phó sao?
Trần Tư khoanh tay, lười biếng nói:
Cậu đừng xem thường Thẩm Hành, lúc còn ở Mỹ cậu ta đã từng đấu quyền anh đen mấy năm liền, ra tay tàn nhẫn lắm chứ chẳng đùa đâu.
Vậy cậu nghĩ ai sẽ thắng?
Thẩm Hành hơi nheo mắt, không trả lời mà hỏi ngược lại:
Rốt cuộc anh ta là ai?
Trần Tư cười nói:5
Một cảnh sát nhân dân vĩ đại thôi.
Anh ta thua rồi.
Bất kể là Giản Thù hay quyền anh, anh ta đều thua trắng.
Trần Tư và Chu Dự Nam đứng lên.
Hả, không phải chứ, thế này là sao...
Quý Thừa Bắc còn chưa nói hết câu đã bị hai người kia bịt miệng kéo ra ngoài.
Đấu cái gì?
Gì cũng được, tùy cậu chọn.
Từ nhỏ, Thẩm Hành đã quen kiêu căng ngạo mạn rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh ta thấy có người còn ngông cuồng hơn cả mình, vì vậy càng cảm thấy tò mò về thân phận của Phó Thời Lẫm hơn.
Anh ta ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
Quyền anh đi.
Anh ta đã chọn bộ môn mình giỏi nhất, nhưng vẫn thua.
Đến lúc này, Thẩm Hành đã không còn gì để nói nữa.
Quý Thừa Bắc cũng không ngờ anh sẽ quay lại.
Phó Thời Lẫm hờ hững nói:
Ra ngoài hết đi.
Ai cũng có quyền chọn cho mình một cuộc sống 9tốt hơn mà.
Chu Dự Nam nghe vậy thì bật cười:
Ý cậu là, lão đại Phó của chúng tôi chỉ có thể cho người ta một cuộc sống nghèo 6khổ bế tắc thôi sao?
Thẩm Hành nhếch môi, thấy bọn họ cũng không có ý định nói cho anh ta biết bèn đứng lên chuẩn bị đi về.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, bóng dáng cao lớn kiên cường của người đàn ông xuất hiện trước cửa.
Thấy rõ tình hình, Thẩm Hành ngồi trở lại sofa:
Anh và cô ấy đã chia tay rồi, tôi...
Phó Thời Lẫm ung dung rót rượu vào ly, giọng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì:
Dám đấu với tôi một trận không?
Không biết đã qua bao lâu, bỗng có tiếng bước chân truyền tới.
Thẩm Chỉ đặt nước và khăn mặt xuống bên cạnh Thẩm Hành:
Anh đã nói ngay từ đầu là em đừng nên động vào Giản Thù rồi mà, bây giờ thì tâm phục khẩu phục chưa?
Chu Dự Nam thở dài nói:
Cuộc đời này có thể được nhìn thấy lão đại Phó ra tay vì một người phụ nữ thì cũng xem như đáng giá.
Hai tiếng sau.
Em không cam lòng...
Em không cam lòng cái gì?
Thẩm Chỉ ngồi xuống bên cạnh anh ta, mở chai nước ra uống một hớp,
Đừng tưởng anh không biết em đã làm những gì. Phó Thời Lẫm cũng biết, chỉ là không muốn so đo với em thôi.
Thẩm Hành ngơ ngác nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu, lẩm bẩm nói:
Em thật sự rất thích cô ấy...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.