Chương 226: Có nhau bên cạnh, mới là trọn vẹn
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 864 chữ
- 2022-02-06 07:17:58
Phó Thời Lẫm bỗng bật cười, lồng ngực khẽ rung động.
Không thể không nói, đây là lần đầu tiên Giản Thù thấy anh cười vui vẻ đến vậy. Cô 8cảm thấy mình vừa hỏi một câu hỏi rất ngu ngốc, đang yên đang lành lại hỏi đến bạn gái cũ làm gì cơ chứ, đầu óc có vấn đề rồi à?
Cô hơi3 bĩu môi, buông eo anh ra:
Đi ngủ thôi.
Sáng hôm sau lúc cô thức dậy, ánh mặt trời đã xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng.
Cả căn phòng ngập tràn ánh nắng ấm áp.
Cô vươn vai duỗi lưng, thấy Phó Thời Lẫm đang đứng bên giường, cầm trên tay một món đồ gì đó xem rất chăm chú.
Dứt lời, cô chạy về phòng ngủ nhưng lại không đóng cửa vào.
Phó Thời Lẫm đặt tay bên 9miệng ho khẽ một tiếng, thu lại nụ cười rồi từ tốn bước vào phòng.
Giản Thù ôm gối ngồi ở đầu giường, thấy anh bước vào thì ngồi dịch s6ang bên cạnh một chút chừa chỗ cho anh.
Lúc đánh răng, cảnh rửa bát tối hôm qua lại được tái diễn lần nữa.
Phó Thời Lẫm vòng tay qua từ sau lưng cô, tay trái cầm cốc cho cô, Giản Thù dùng tay phải của mình để tự đánh răng.
Nhìn cảnh này trong gương, Giản Thù hơi xấu hổ rồi nhưng cũng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Phó Thời Lẫm dựa vào đầu giường đắp chăn cho cô, thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Không lâu sau, tiếng thở của Giản Thù dần trở nên đều đều.
Phó Thời Lẫm tắt đèn trong phòng ngủ đi, chỉ để lại chiếc đèn ngủ treo tường ấm áp ở đầu giường.
Ít nhất, cũng nhờ vậy mà cô biết được rằng, mình không hề cô đơn. Cũng có thể, bắt đầu từ khi ấy, cô đã vô thức ỷ lại vào anh rồi.
Thứ tình cảm này khẽ khàng đâm chồi theo năm tháng, trong lúc không hề hay biết, sự ỷ lại đó đã lặng lẽ hóa thành dòng chảy tình yêu chẳng thể nào dứt bỏ được.
Chỉ là mãi đến ngày gặp lại anh, cô mới dần nhận ra được điều đó.
Phó Thời Lẫm vỗ nhẹ vào mông cô:
Đi rửa mặt ăn sáng thôi.
Giản Thù vòng tay qua cổ anh:
Anh bế em đi.
Tối hôm qua cô phát hiện, cái cớ tay trái bị thương này vô cùng hữu dụng, cho dù làm gì, đội trưởng Phó đều sẽ nghe lời cô hết.
Phó Thời Lẫm ngồi xuống cạnh giường, chậm rãi nói:
Ngủ đi, anh ở đây với em.
Anh khô5ng ngủ sao?
Anh không mang quần áo thay.
Anh nhìn cô gái trong lòng, phần khuyết thiếu nơi trái tim rốt cuộc cũng đã được lấp đầy lại.
...
Lúc đầu Giản Thù giật mình tỉnh giấc mấy lần, nhưng trong lúc mơ màng đều nghe thấy tiếng dỗ dành trầm ấm của anh bên tai, vì vậy cũng không thức hẳn, sau đó mới dần dần yên giấc.
Giản Thù nói:
Em cũng có chê anh đâu.
Đôi môi mỏng của Phó Thời Lẫm cong lên, bàn tay lớn xoa đầu cô, nói:
Ừm, em mau ngủ đi.
Giản Thù nằm xuống nhưng không đặt đầu lên gối mà ôm lấy eo anh, gối đầu lên đùi anh, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Đến khi nhìn thấy rõ thứ anh đang cầm là gì, Giản Thù lập tức bật dậy nhảy bổ vào lòng anh cướp lại.
Phó Thời Lẫm để yên cho cô giật đi, bàn tay to đỡ lấy cô, cười nói:
Hóa ra là em trộm nó đi mất.
Giản Thù ôm ví đựng thẻ vào ngực, cảm thấy hơi chột dạ như bị người ta phát hiện ra mình làm chuyện trái lương tâm gì đó, đỏ mặt tranh cãi:
Ai trộm chứ? Chỉ là vì… em thấy nó rơi dưới đất nên tiện tay nhặt lại giúp anh thôi mà.
Cô và anh trông hệt như một chỉnh thể không thể tách rời nhau, có nhau bên cạnh mới là trọn vẹn.
Đội trưởng Phó, lát nữa anh có bận gì không?
Có, anh phải tới đồn cảnh sát.
Chỉ nhặt lại thôi mà em gỡ nó ra khỏi thẻ chứng minh luôn sao?
Lúc đó, khi lén gỡ bức ảnh của anh xuống, cô cũng không hiểu rốt cuộc vì sao mình lại làm thế.
Cô cảm thấy, dường như chỉ cần nhìn thấy anh, cõi lòng cô sẽ lập tức an yên trở lại.
Giản Thù hơi khựng lại hỏi:
Anh định bắt Bạch Trường Châu à?
Bàn tay đặt trên eo cô của Phó Thời Lẫm nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi nói:
Những lời em nói không đủ để làm bằng chứng, cần phải điều tra thêm một bước nữa.
Nhưng em thật sự có thể khẳng định được...
Anh biết, anh tin em.
Giản Thù cúi đầu, thật ra cô cũng biết muốn bắt tội phạm cần phải có đầy đủ chứng cứ, nhưng cô thật sự rất sợ Bạch Trường Châu sẽ chạy thoát...
Phó Thời Lẫm lau mặt cho cô:
Được rồi, ra ăn sáng thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.