• 12,781

Chương 228: Có nhau bên cạnh, mới là trọn vẹn


Lão Triệu vỗ trán nói:
Tôi nhớ ra rồi, lúc đó nơi anh ta tới đầu tiên là tổ điều tra, trung tâm giám định và tổ hình sự trin8h sát, mãi đến khi quá trình thu thập chứng cứ ở hiện trường sắp kết thúc anh ta mới tới. Khi ấy anh ta là cố vấn đặc biệt c3ủa đồn cảnh sát, thuộc danh sách nhân viên ngoài biên chế, cho nên lần đó mới để sót tên anh ta.


Dứt lời, ông lại c9ảm thấy có gì không đúng lắm,
Hôm nay cậu tới đây hỏi tôi chuyện này, không phải là vì anh ta chính là hung thủ đấy chứ?
<6br>
Phó Thời Lẫm cầm bức ảnh đứng dậy:
Vẫn chưa thể khẳng định được.


Nghĩ cũng phải, cậu Thẩm không thể khiến cho tâm trạng của chị tốt lên như thế được.
Phương Phương suy nghĩ một lúc rồi trợn tròn mắt, hỏi,
Sẽ không phải là đội...

Mới nói được nửa câu, chợt nhận ra ở đây có rất nhiều người, Phương Phương vội im bặt.
Cả năm bộ quần áo nhanh chóng được chụp xong.
Sau khi buổi chụp hình kết thúc, cô chọn ra mấy tấm ảnh để nhiếp ảnh gia gửi sang cho mình.

Thẩm vấn xong tôi sẽ tính tiếp.

...
Trong bộ ảnh lần này có một bộ quần áo rất thời thượng, phần trên để lộ ra hơn nửa bả vai, một bên vạt áo nhét vào quần đùi ngắn, chân mang một đôi bốt Dr Martens khiến cho cả đôi chân trông càng nõn nà thẳng tắp hơn, thon dài miên man.
Còn có cả một bộ váy chiết eo màu đen, đi kèm với giày cao gót quấn dây quanh cổ chân, nhiếp ảnh gia đã vận dụng được ánh sáng ở mức cao nhất. Mỗi một tấc đều mang cảm giác quyến rũ mờ ám không thể nói rõ cũng không thể tả rõ thành lời, mang theo cảm giác xinh đẹp đến nghẹt thở trong bóng tối.
Phó Thời Lẫm đang sắp xếp tài liệu thì điện thoại đột nhiên vang lên thông báo. Vừa cầm lên xem, huyệt thái dương của anh bỗng giật một cái. Máu nóng lập tức sôi trào, bốc lên ngùn ngụt.
Đinh Du thấy thế thì ngờ vực hỏi:
Đàn anh, vụ án có vấn đề gì sao?

Giản Thù khẽ mím môi, không nói thêm gì.
Có lẽ vì xưa nay cô không phải là một người dễ mềm lòng, nên cô không hề cảm thấy thương tiếc cho Tần Khả Khả. Chỉ có điều, chuyện này đã liên lụy đến đội trưởng Phó.
Giản Thù cạn lời.
Chuyên viên trang điểm nghe vậy thì bật cười nói:
Đúng là tâm trạng của Thù Thù tốt hơn hẳn so với lúc trước, có phải là đang yêu rồi không?

Giản Thù khẽ cong khóe môi, thấy thông báo đã gửi ảnh thành công mới để điện thoại lên bàn rồi đi thay lại quần áo.
Đồn cảnh sát.
Trừ lời tố cáo của Giản Thù ra, thì Bạch T5rường Châu trùng khớp với tất cả đặc điểm trong chân dung tội phạm, là kẻ tình nghi lớn nhất. Nhưng càng như vậy, thì chứng cứ chứng minh anh ta là hung thủ lại càng ít.
Lão Triệu nhíu mày:
Anh ta vốn là một chuyên gia tâm lý học tội phạm, nếu hung thủ đúng là anh ta, thì chắc chắn sẽ không để lại dấu vết nào cho các cậu tìm ra đâu. Trong trường hợp này, tìm ra hung thủ cũng chẳng hề đơn giản.

Cô không muốn vì cô mà đội trưởng Phó phải chịu đựng thêm bất kỳ một tiếng xấu nào nữa.
Chuyên viên trang điểm nói:
Đã xong, bắt đầu chụp hình được rồi.

Nhiếp ảnh gia nói:
Thật ra tôi thấy cả bộ ảnh này của em đều rất đẹp, em xem tấm này đi, ánh mắt rất sắc sảo, trong mắt như cất chứa điều gì đó vậy, quá tuyệt vời.

Giản Thù cười cảm ơn:
Vâng ạ, vậy anh gửi hết sang cho em luôn nhé.

Phương Phương sáp tới hỏi:
Có phải là cậu Thẩm không ạ?

Giản Thù vỗ vai cô ấy:
Đừng nói lung tung.

Phong cách của bộ ảnh tạp chí ngày hôm nay là lười biếng nhàn nhã. Sau khi thay đồ xong, Giản Thù ngồi trước gương chờ chuyên gia trang điểm tới tạo hình.
Phương Phương mua nước đến cho cô, cắm ống hút vào, nói:
Chị Giản Thù, em thấy hôm nay sắc mặt chị tốt hơn nhiều lắm đấy.

Tóc của Giản Thù được uốn lọn to, trông đầy biếng nhác nhưng không hề lộn xộn mà rất thoải mái tự nhiên, lớp trang điểm cũng nhẹ nhàng hơn nhiều so với mọi ngày.
Cô bắt được góc máy ảnh rất chuẩn, vì vậy quá trình chụp hình khá nhanh.
Một lát sau, Giản Thù hỏi:
Tần Khả Khả vẫn chưa tỉnh à?


Vẫn chưa ạ, bác sĩ nói khả năng cô ta trở thành người thực vật là rất lớn, nhưng cũng không loại trừ xác suất sẽ tỉnh lại. Nhưng cho dù có tỉnh lại đi nữa, thì nửa đời sau cũng chỉ có thể ngồi xe lăn thôi.

Cô cũng rất thích phong cách của kỳ tạp chí này, nhìn thế nào cũng thấy rất thoải mái.
Đợi nhiếp ảnh gia gửi ảnh vào điện thoại cô, đăng ảnh lên Weibo xong, Giản Thù ngẫm nghĩ một chút rồi lại gửi vài tấm cho đội trưởng Phó.
Giản Thù ngẩng đầu lên, sờ mặt mình hỏi:
Thật sao?


Thật mà, sắc xuân đầy mặt luôn.

Nếu Tần Khả Khả không tỉnh lại để chủ động làm rõ mối quan hệ giữa ba người họ, thì vấn đề sẽ mãi mãi tồn tại ở đó.
Một khi cô lại công khai trở về bên cạnh đội trưởng Phó, thì những lời đồn trước đây sẽ xuất hiện trở lại, dẫn tới rất nhiều điều tiếng, dị nghị.
Nhắc mới nhớ, trước đây lúc scandal của chị Giản Thù và đội trưởng Phó bị rò rỉ ra ngoài, tuy cô hơi kinh ngạc nhưng cũng không hề cảm thấy quá bất ngờ.
Dù sao, nếu xét về ngoại hình, thì hai người họ thật sự rất xứng đôi, chỉ không ngờ lại kéo theo nhiều phiền phức đến vậy thôi.

Không phải.
Phó Thời Lẫm tắt màn hình điện thoại đi, hàm hơi căng ra, nói,
Mạnh Viễn đã gọi Bạch Trường Châu tới rồi, tôi qua đó trước đây.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.