• 12,781

Chương 246: Hai người không định kết hôn à?



Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.



Vâng ạ.

Đến lúc Phó Thời Lẫm nhìn sang thì họ lập tức tản đi ngay.
Anh thuận tay cầm điều khiển từ xa, đóng màn chớp lại, thấp giọng nói:
Tiếp tục nào.

Vì vậy, anh ta lại một lần nữa nói dối, dùng cái này để che giấu rất nhiều tội lỗi của mình.
Không thể nghe ra được cảm xúc thật trong giọng nói của Phó Thời Lẫm:
Trước và sau khi Ôn Hải Thanh tự sát, có tra ra được hành trình của anh ta đến thành phố B không?

Cô dừng lại ở vị trí của Mạnh Viễn, nói:
Cứ đặt ở đây là được rồi.

Hiện giờ Mạnh Viễn không có đây, mấy thành viên khác đều sáng hết cả mắt, chạy tới nhỏ giọng nói:
Ôi, chỉ có chị dâu là tốt nhất thôi.

Nói dứt lời, ánh mắt cô lại vô tình liếc ra ngoài cửa sổ, thấy cả đám đàn ông đang bò ra trên cửa kính, vẻ mặt đầy hưng phấn nhìn họ.
Giản Thù cạn lời.

Thế nhưng vụ án Bạch Trường Châu là do đội bọn em phụ trách mà.


Tôi sẽ đi nói với đồn trưởng Diệp. Cô xử lý hết các vụ án khác mà các cô đang phụ trách là được.

Anh liếc mắt nhìn đám người đang chia trà chiều ở bên ngoài, bật cười nói:
Em lại mua đồ cho mọi người à?

Giản Thù bước vào, đóng cửa lại, nháy mắt với anh:
Em vốn định mua cho anh thôi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ăn mảnh như vậy có vẻ không ổn lắm, nên em mua cả luôn.

Đinh Du hơi chững lại một chút:
Ý anh là nghi ngờ… Ôn Hải Thanh không phải tự sát ư?


Thời gian hắn tự sát quá trùng hợp. Ôn Hải Thanh cũng đã tốn một số tiền lớn để bịt miệng bố mẹ Triệu Thiến, yêu cầu bọn họ không nhắc đến hắn trong quá trình điều tra rồi. Như vậy chứng tỏ rằng có khả năng rất lớn là hắn cực kỳ hài lòng đối với lần phạm tội này. Thế nhưng, khi chúng ta tìm được đến chỗ hắn, thì hắn lại viết một bức thư sám hối nhận tội…

Đinh Du vẫn còn muốn nói gì nữa:
Nhưng mà…

Phó Thời Lẫm ngắt lời:
Tạm thời cứ vậy đi, tôi còn có việc.

Cô giấu giếm bao nhiêu lâu như vậy, bao nhiêu lâu rồi…
Nếu như cô không cố chấp rụt rè như thế, sớm tỏ tình với sư huynh, liệu có khi nào hiện giờ tất cả mọi chuyện đều sẽ khác không?
Phó Thời Lẫm ngồi trước máy vi tính, lấy tờ đơn xin chuyển đội từ ngăn ké8o dưới cùng lên, ánh mắt lạnh như băng.
Hẳn là Đinh Du đã đưa cho Giản Thù xem cái này.
Giản Thù đứng trước cửa phòng làm việc, gõ vài cái.
Phó Thời Lẫm ngước lên, lúc nhìn thấy cô, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt đen như tan chảy.
Cốc, cốc, cốc!
Tiến3g gõ cửa vang lên.
Quay về phòng làm việc của mình, Đinh Du rót một cốc nước uống ừng ực. Làm sao cô có thể không nhìn ra được là đàn anh muốn giữ khoảng cách với cô chứ.
Hiện giờ vụ án Bạch Trường Châu do hai đội cùng phụ trách, cơ bản lúc nào cũng có thể cùng nhau thảo luận tiến triển vụ án được. Nhưng cô thật sự không hiểu, cô đã làm sai ở đâu? Hay là có chỗ nào cô biểu hiện quá rõ ràng làm cho anh ấy nhận ra được chứ?
Đinh Du sững sờ nhìn anh:
Đàn anh…


Lúc trước vụ án của Ôn Hải Thanh vẫn do Kha Hiển phụ trách, giờ cứ để anh ta tiếp quản đi. Anh ta sẽ điều tra càng chi tiết hơn.

Phó Thời Lẫm đứng dậy khỏi bàn máy tính, ngồi xuống ghế sofa.

Đồ của hàng này ngon lắm, em hay ăn ở đây. Anh nếm thử xem.
Giản Thù dùng thìa xúc một miếng bánh, đưa tới bên miệng anh.
Đinh Du cúi đầu, cổ họng khô khốc:
Vâng, vậy em đi đây, sư huynh.


Ừm.

Hoặc cũng có thể là… Giản Thù nói hết với anh ấy rồi.
Nghĩ đến khả năng này, Đinh Du như mất hết toàn bộ sức lực, ngồi phịch xuống ghế sofa.

Em hiểu rồi ạ, giờ em sẽ đi điều tra tung tích của Bạch Trường Châu trong mấy ngày đó ngay.

Giọng Phó Thời Lẫm rất lạnh nhạt:
Không cần.


Giản Thù mua xong trà chiều và bánh ngọt, nhân viên công tác phụ trách giao hàng xách hai cái túi to đi sau lưng cô.
Theo ý 5của Bạch Trường Châu, sự giúp đỡ của anh ta dành cho Ôn Hải Thanh chẳng qua chỉ là vì thấy hắn ta gặp khó khăn về kinh tế, cũng khó mà hoàn thành được việc học thôi. Nhưng nếu nói như vậy, thì sau khi Ôn Hải Thanh tốt nghiệp, tìm được công việc ổn định, sự giúp đỡ đó hẳn cũng đã phải ngừng lại rồi. Dù cho có gặp mặt, cũng phải là người được giúp đỡ như Ôn Hải Thanh đến thành phố Vân thăm nom Bạch Trường Châu mới đúng, tuyệt đối sẽ không phải là hằng năm Bạch Trường Châu quay về thành phố B.
Nếu bàn đến chuyện ai bận hơn, thì tất nhiên cũng là Bạch Trường Châu.
Giản Thù khẽ mím môi cười:
Mau chia cho mọi người đi.
Nói rồi cô cầm lấy một phần, đi về phía phòng làm việc của Phó Thời Lẫm.
Thành viên của các đội khác nhìn thấy cảnh này đều vô cùng hâm mộ.
Phó Thời Lẫm nhanh tay đóng ngăn kéo lại.
Trên tay Đinh Du đang cầm một xấp tài liệu:
Sư huynh 9ơi, em tra ra được là hình như hằng năm Bạch Trường Châu đều sẽ đi thành phố B một chuyến, thế nên giữa anh ta và Ôn Hải Thanh vẫn 6luôn giữ liên lạc chứ không phải chỉ là có trợ giúp Ôn Hải Thanh lúc hắn còn đang đi học như anh ta nói lần trước.

Đinh Du đáp:
Trên hành trình của anh ta không thể hiện điều này.


Nếu là thuê tài xế bên ngoài thì sao.


Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.