Chương 249: Vì anh ấy nhất định sẽ thắng
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 968 chữ
- 2022-02-06 07:18:44
Cô đang định về thì nghe thấy Thẩm Hành nằm trên giường lại lẩm bẩm cái gì đó, bèn ghé sát vào nghe mới biết anh ta muốn uống nước8.
Phương Phương nhìn quanh một vòng, thấy trừ chai nước cô vừa mới uống ra thì hình như chẳng còn chai nào nữa.
…
Tận đến lúc tắm xong, Phương Phương mới cảm giác cơ thể thoải mái hơn một chút.
Một bóng người cao ráo lạnh lùng dần bước lại gần.
Mạnh Viễn vội chào ngay:
Đội trưởng Phó.
Uống nước xong, Thẩm 9Hành cũng không ồn ào gì thêm.
Lúc này Phương Phương cảm thấy còn nóng hơn vừa rồi một chút, cả người ướt đẫm mồ hôi, dín6h nhớp nháp cực kỳ khó chịu. Cô liếc mắt nhìn vào phòng tắm, rồi lại liếc sang nhìn Thẩm Hành đã ngủ mê mệt không biết trời trăng5 mây gió là gì.
Mặt quản đốc đầy vẻ khó xử, do dự một lúc mới nói:
Đồng chí cảnh sát, chuyện này thật sự…
Vào tìm đi, bất cứ hậu quả nào, tôi sẽ chịu trách nhiệm hết.
…
Bầu trời đêm đen như vẩy mực, tiếng sấm vang rền xé rách cả trời không, đinh tai nhức óc. Những giọt mưa rào rào nhanh chóng đổ xuống, dội ướt cả một vùng đất bao la…
Lúc Phó Thời Lẫm đến khu đất hoang, nhóm Mạnh Viễn vẫn đang thương lượng với nhân viên công tác trong đó.
Các đồng chí cảnh sát ơi, không phải là chúng tôi không phối hợp, mà vừa mới hai hôm trước thôi, cái gì cần tìm các anh cũng tìm rồi. Vì chuyện đó mà chúng tôi đều phải tăng ca, tăng thêm việc đây này, thật sự không tiện cho các anh vào nữa đâu.
Phương Phương lại càng sợ hãi hơn, tay còn lại của anh ta đang đặt ở…
Cô còn chưa mặc quần áo đây này!
Thẩm Hành chậm rãi buông lỏng cô ta, đang định nói vài câu giải thích cho tình cảnh này, thì đột nhiên Phương Phương gập đầu gối, thúc mạnh vào giữa hai chân anh ta, túm lấy quần áo chạy thẳng ra ngoài.
Thẩm Hành đau đến gập cả người, cả khuôn mặt trắng bệch, tỉnh luôn cả rượu.
M3ay quá, vẫn còn một nửa.
Cô đỡ Thẩm Hành lên một chút, rồi nhét chai nước vào miệng anh ta.
Á á á á!!! Ưm…
Bàn tay đang bịt miệng cô của Thẩm Hành chỉ mới buông lỏng một chút thôi, cô đã lại tiếp tục hét ầm lên rồi, nên anh ta chỉ có thể bịt chặt thêm lần nữa.
Chu Tiến nói:
Chúng tôi có gây cản trở việc thi công của mọi người đâu, chỉ có một số thứ cần xác định lại một chút thôi mà.
Các người tự ý xử lý vật chứng trong đó, là phạm pháp đấy, mấy người có biết không?
Đệt mợ!
Phương Phương cảm thấy, có lẽ cuộc đời mình chưa bao giờ mặc quần áo tốc lực đến mức này. Mất có mười mấy giây cô đã cuống cuồng tròng hết cả quần áo vào người để chạy rồi, chỉ sợ lâu thêm một tí nữa cậu Thẩm lại tông cửa ra xé cô thành hai nửa mất!
Phương Phương chợt trợn trừng mắt, hét toáng lên:
Á á á á á! Đồ lưu manh!
Tiếng kêu của cô khiến Thẩm Hành đau cả đầu, anh ta bước lên một bước bịt mồm cô lại, khàn giọng nói:
Đừng kêu.
Thẩm Hành cũng không ngờ mình lại có phản ứng vào thời điểm như thế này. Giọng anh ta hơi mất tự nhiên, nói:
Tôi buông cô ra, nhưng cô không được kêu nữa, ok?
Cổ Phương Phương cứng ngắc, gật đầu một cái.
Cô đưa tay định lấy quần áo thì cửa phòng tắm lại bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.
Quần áo Thẩm Hành đã bị cởi sạch cả, trên người chỉ còn thừa lại đúng cái quần sịp.
Ôi đồng chí cảnh sát, đồng chí nói thế thì oan uổng cho chúng tôi quá. Chúng tôi làm gì có gan mà đi tự ý xử lý vật chứng cơ chứ. Thế này đi vậy, tôi đảm bảo, một khi phát hiện ra thứ gì mới, tôi sẽ lập tức đưa sang cho các anh, được chưa.
Mạnh Viễn day day ấn đường, tay quản đốc của công trình này là một tay già đầu lão luyện, nói ngược nói xuôi ở đây cả nửa ngày trời rồi, hoàn toàn chỉ là câu giờ, qua loa với họ mà thôi.
Tay còn lại cứng ngắc thu về:
Tôi… tôi không cố tình, cô đừng có kêu nữa.
Thời điểm này, Phương Phương chỉ muốn chết luôn đi cho xong, cái thứ cứng cứng đang chọc vào bụng cô là cái quái gì vậy!!!
Chu Tiến và các thành viên khác cũng lần lượt cất tiếng chào.
Phó Thời Lẫm gật đầu đáp lại, nhìn đồng hồ, giọng nói mang theo hơi lạnh của buổi đêm:
Giờ mưa càng lúc càng to, công việc của các anh hẳn cũng phải dừng lại rồi. Chúng tôi chỉ cần nửa tiếng thôi.
Rõ!
Những tiếng trả lời giòn rã vang lên.
Tay quản đốc muốn ngăn cản bọn họ, nhưng chẳng thể ngăn được một người nào, chỉ có thể đánh mắt ra hiệu cho tay trợ lý đứng bên cạnh. Người kia lập tức hiểu ý, mọi điện thoại ra tránh sang một bên gọi đi.
Những người làm công ở đây đều là những người rất thật thà chất phác, không khôn lỏi, khéo xoay sở như tay quản đốc. Thấy cảnh sát đến tra hỏi, họ cũng không dám giấu giếm gì, nói tuột hết cả chuyện chiều nay đào được thứ gì, đang ném ở đâu ra.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.