• 12,781

Chương 286: Thế nào là thích một người


Mặc dù cô vừa ăn cháo trắng nhưng món đó không no bụng được, bây giờ cô muốn ăn gì đó có mùi vị cơ.


Ừ.


Phó Thời Lẫm tìm ch8ỗ đỗ xe, lấy áo khoác trong cốp ra, quấn Giản Thù kín mít, rồi đội mũ áo lên cho cô.
Chu Tiến nghe vậy thì hốt hoảng chạy vào phòng làm việc của Phó Thời Lẫm, thở hổn hển nói:
Đội trưởng Phó, không ổn rồi, đồn trưởng Diệp… bị cách chức rồi!

Phó Thời Lẫm đứng dậy, sắc mặt hơi lạnh, sải bước đi ra ngoài.
Trong phòng làm việc của đồn trưởng, Diệp Thường Lâm đang thu dọn đồ đạc. Ông cầm bức ảnh bên cạnh lên, mỉm cười mãn nguyện:
Lão Phó à, con trai anh rất xuất sắc, tôi có thể yên tâm giao nơi này lại cho nó rồi.

Giản Thù khẽ gật đầu.
Khu vực đó đã bắt đầu phá đi xây lại từ hai năm trước, công trình đã xây xong một nửa, hoàn toàn không thể nhận ra dáng vẻ ngày trước của nó nữa.
Ngôi nhà trước đây của cô, trường học của cô, những con phố cô đi qua ngày trước, siêu thị cô hay đến mua hoa quả…
Diệp Thường Lâm ngồi xuống ghế sofa, châm một điếu thuốc, thở dài nói:
Tiểu Phó lại đây, tôi nói với cậu mấy câu.


Đồn trưởng Diệp, chuyện này không…


Chuyện như thế rồi, cậu đừng nói nhiều nữa.
Diệp Thường Lâm đổi tư thế,
Cậu suy nghĩ từ góc độ của tôi xem. Tôi cũng nhiều tuổi rồi, làm cảnh sát bao nhiêu năm, chưa một lần được nghỉ ngơi thật sự, cậu coi như tôi đi nghỉ dưỡng có được không? Hơn nữa tôi cũng muốn nghỉ hưu lâu rồi, già cả xương cốt yếu, không làm được nữa đâu.

Về căn nhà thuộc về hai người.

Mấy ngày sau có tin Diệp Thường Lâm bị cách chức.
Phó Thời Lẫm nắm tay cô, thấp giọng nói:
Mọi chuyện đều đã qua rồi.

Giản Thù dựa vào vai anh, nhìn ra xa, giọng nhẹ bẫng:
Đội trưởng Phó, em vừa biết một chuyện. Em cảm thấy trước đây em đã sai rồi. Em muốn xin lỗi anh ấy, nhưng em lại không nói được thành lời, vì đó là vết sẹo của anh ấy, là quá khứ mà anh ấy không muốn nhắc lại nhất…


Không sao, anh ta sẽ không trách em.

Môi Phó Thời Lẫm hơi mím lại:
Chỉ được ăn một ít thôi đấy.

Nụ cười của Giản Thù càng 5rạng rỡ hơn. Cô kiễng chân hôn nhanh lên môi anh một cái rồi chạy đi mua đồ ăn.
Phó Thời Lẫm bật cười, đi theo cô.
Giản Thù ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tươi cườ3i rạng rỡ, khóe mắt cong cong:
Đi thôi anh.

Giờ đang là thời điểm phố đi bộ đông đúc nhất, đèn đuốc rợp trời, hai bên đường đều l9à những quầy bán đồ ăn đêm.
Giản Thù vừa đi vừa ăn, nhưng lần nào cô định mua gì cay một chút đều bị Phó Thời Lẫm ngăn lại.
Cô chớp mắt nhõng nhẽo:
Anh Phó…

Phó Thời Lẫm nhíu mày, mím chặt môi.
Diệp Thường Lâm lại nói:
Xét bản chất việc này thì chúng ta không sai. Nhưng cậu biết đấy, bắt nhầm xử nhầm thì phải có câu trả lời với công chúng, cậu có từ chức cũng không gánh nổi. Cho nên, như thế này là cách giải quyết tốt nhất. Hơn nữa, cậu quên tôi từng nói gì rồi à, bình xét cuối năm của cậu rất quan trọng, không được có bất kỳ sai sót nào.


Không quan trọng.

Đều đã biến mất.

Đây là bất động sản của Tập đoàn Hứa thị.

Giản Thù hỏi:
Có phải do Cố Chiêu phụ trách không anh?


Đồn trưởng Diệp.
Bóng Phó Thời Lẫm xuất hiện ở cửa, anh nhìn chiếc hộp giấy trên bàn làm việc, nói:
Bây giờ cháu sẽ báo cáo lên cấp trên, mọi chuyện do một mình cháu chịu trách nhiệm.

Diệp Thường Lâm gọi anh lại:
Cậu quay lại đây, đi cái gì mà đi, ngồi xuống.

Phó Thời Lẫm đứng ở cửa, người thẳng tắp, không cử động.
Giản Thù nhắm mắt lại, gió lạnh thổi qua tai cô.
Quá khứ sẽ giống nơi này, bị thời gian vùi lấp, rồi sẽ trở nên cũ kỹ, rồi sẽ thay đổi, rồi sẽ bị những cái mới phủ lên.
Một lúc lâu sau, cô nói:
Về nhà thôi.


Quan trọng chứ sao không!
Diệp Thường Lâm tức giận gõ gõ cái gạt tàn,
Người khác không biết cậu, chẳng lẽ tôi cũng không biết à? Tôi biết hơn ai hết suy nghĩ của cậu khi chọn ngành cảnh sát, cậu đã hi sinh những gì, đã chịu đựng những gì. Tiểu Phó, hôm nay cậu không chỉ gánh vác niềm tin của cậu, mà còn cả của tôi, thậm chí của bố cậu nữa! Cậu nên biết hi vọng lớn nhất của bố cậu khi còn sống là gì, giờ cậu đã hoàn thành được quá nửa, không được bỏ dở giữa chừng.


Tôi đi rồi cấp trên sẽ nhanh chóng điều một đồn trưởng mới đến. Trong thời gian này, mọi chuyện trong đồn sẽ do cậu phụ trách, vụ án Trần Văn Quang còn rất nhiều việc phải làm, mấy ngày nữa ra tòa còn bận nữa. Tiểu Phó, cậu nhớ cho kỹ, không phải ra trận mới bắt được tội phạm, có khi quyết định và phán đoán của cậu có thể ảnh hưởng trực tiếp tới kết quả cuối cùng của vụ án.

Một lúc lâu sau Phó Thời Lẫm mới trả lời:
Đồn trưởng Diệp, cháu biết rồi ạ.

Đi hết phố đi bộ thì Giản Thù cũng no, lại còn mua được khá nhiều món đồ linh tinh. Cô bóp một con gà đồ chơi, ngoái lại cười nói:
Đội trưởng Phó, mua cái này về cho Cổn Cổn chơi nhé, chắc chắn nó sẽ rất thích.


Mua đi.

Giản Thù chọn thêm mấy món đồ chơi nữa, Phó Thời Lẫm thanh toán.

Ừ.

Giản Thù nhìn quanh. Cô không nhận diện được đâu là đâu nữa, nhưng đứng ở đây vẫn có cảm giác quen thuộc.
Đây là nơi cô đã từng bị hung thủ đưa đi, cũng là nơi bố mẹ cô từng gặp tai nạn.
Đi đến cuối con phố đi bộ, Giản Thù nhìn thấy một tòa nhà đang xây gần đó, dừng lại mấy giây.

Kia là…

Phó Thời Lẫm nói:
Em có muốn đi xem không?

Cuối cùng Diệp Thường Lâm cũng thở phào:
Được, ở đây không có việc gì nữa, cậu đi làm việc đi… À từ từ.


Diệp Thường Lâm đứng lên, đưa khung ảnh trên bàn cho anh:
Cậu giữ làm kỉ niệm, khi nào nhớ tôi thì lấy ra xem.




Phó Thời Lẫm vừa ra ngoài sảnh, một đám người đã vội xúm vào:
Đội trưởng Phó, thế nào, đồn trưởng Diệp nói gì?

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.