• 12,780

Chương 298: Từ lúc nó bắt đầu đập loạn nhịp vì em


Ông cụ Hứa đặt điện thoại xuống gọi:
Ý Ý, lại đây.


Hứa Ý đi đến ngồi bên cạnh ông:
Ông nội, sao thế ạ?


Ông nội hỏi cháu, có8 phải dạo này cháu hẹn hò rồi không?

Đôi mắt đen láy của Phó Thời Lẫm nhìn cô chăm chú, về câu hỏi này, trước giờ anh chưa từng có đáp án chính xác.
Có thể là từ mấy năm trước, hoặc có lẽ từ cái nhìn đầu tiên lúc gặp lại cô, hoặc phải chăng là lúc cô mang theo mục đích riêng của mình, nhẹ nhàng gọi anh là
đội trưởng Phó
.
Những tình cảm chôn giấu tận đáy lòng, tích lũy qua năm dài tháng rộng, tất cả từ từ ươm mầm rồi vươn lên khỏi mặt đất.
Lúc này Giản Thù không nói nổi một câu hoàn chỉnh, chỉ đành thở hổn hển ôm lấy cổ Phó Thời Lẫm, nhỏ giọng nói hai chữ bên tai anh.

Gì cơ?

Vừa nói chuyện, anh vừa đi sâu vào trong.
Lòng bàn tay to lớn của Phó Thời Lẫm len lỏi vào áo, nhẹ nhàng vuốt ve eo Giản Thù, đôi môi mỏng dán lên vành tai của cô, hơi thở ấm nóng, giọng nói trầm khàn:
Em muốn làm gì?

Tất cả cảm xúc trên người Giản Thù đều bị khơi gợi lên, cơ thể mềm nhũn như nước.
Ngay vào lúc sắp để anh muốn làm gì thì làm, cô lại chui từ trong lòng anh ra, chạy đến nơi an toàn, chớp chớp mắt, trông gian xảo như một con cáo nhỏ:
Em mua được cái lò nướng trên mạng, buổi chiều vừa giao đến xong, chúng ta làm bánh kem đi.

Phó Thời Lẫm cúi đầu hôn cô, đặt bàn tay cô lên lồng ngực của mình, giọng nói nhẹ nhàng mà chậm rãi:
Từ lúc nó bắt đầu đập loạn nhịp vì em.

Giản Thù hoàn toàn không ngờ đội trưởng Phó còn biết nói mấy lời tình tứ như vậy. Dưới lòng bàn tay cô, nhịp tim của anh vừa bình tĩnh vừa mạnh mẽ.
Giản Thù ngước mắt nhìn anh, giọng mềm như bông:
Anh Phó, tối nay chúng ta không làm chuyện gì đó để chúc mừng sao?

Nhìn bóng lưng của cô, ông cụ Hứa vô cùng lo lắng. Gần đây, hẳn là con bé cũng bị kích thích bởi n5hững chuyện xảy ra trong nhà, ông chỉ sợ nó bị người ta lừa thôi.
Phía bên kia.
Phó Thời Lẫm vừa đặt điện thoại xuống, Giản Thù đã bổ nhào vào lòng anh:
Mấy năm trước gì thế anh?

Hứa Ý mở to đôi mắt:
Cháu…


Nói thật với ông nội, không được giấu giếm.

Một l3úc lâu sau, Hứa Ý mới khẽ gật đầu.
Cô trả lời rất thành thật:
Muốn.

Phó Thời Lẫm xoay người, đè cô xuống, nhẹ nhàng cắn lên tai cô, giọng nói trầm thấp khàn đặc:
Mấy năm trước lẽ ra anh nên bắt nạt em như thế này, để em phải khóc lóc cầu xin anh.

Gương mặt của Giản Thù thoáng chốc đỏ tận mang tai, cả người nóng bừng, đôi mắt ướt át:
Vậy… Rốt cuộc anh thích em từ khi nào?

Hai tay Phó Thời Lẫm chống ra ghế sofa sau lưng, liếm môi một cái, gương mặt thấp thoáng nụ cười:
Được thôi, em đừng có hối hận.

Giản Thù đứng hình.
Sự thật chứng minh, cô thật sự hối hận rồi.
Cô chuẩn bị làm một chiếc bánh kem, không ngờ còn chưa làm được một nửa, đã bị người ta coi như bánh kem ăn sạch sẽ. Phòng bếp như một bãi chiến trường, khắp nơi đều là kem bơ và trái cây, thảm không thể tả nổi.
Giản Thù rơi vào hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, chỉ biết bấu víu vào vai anh, khóc nghẹn ngào, khe khẽ làm nũng:
Anh Phó, em không làm nữa…

Phó Thời Lẫm hôn vào sau tai cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoay tròn chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của cô, không phản ứng lại nhưng động tác còn mạnh hơn trước.
Anh bình tĩnh liếm môi,
Không có gì.

Giản Thù phồng má lên, dáng vẻ không tin tưởng nói:
Em đã nghe thấy hết rồi. Anh Phó, có phải có gì đó anh vẫn chưa nói với em không?

Phó Thời Lẫm vòng một tay qua eo cô, hơi thở ấm nóng:
Em có chắc là muốn nghe không?

Ông cụ Hứa lập tức trở nên căng thẳng:
Đối phương bao nhiêu tuổi, làm nghề gì, hai đứa quen biết n9hau như thế nào?


… Cũng không còn sớm nữa, ông nội ơi, cháu lên lầu đi ngủ đây ạ!

Nói xong, không chờ ông cụ Hứa kịp phản ứ6ng, Hứa Ý đã chạy một mạch lên lầu.
Âm thanh phát ra từ cổ họng của Giản Thù vụn vỡ, cuối cùng cô vẫn không chịu đựng nổi, nghẹn ngào gọi thành tiếng:
Ông xã…


Khóe môi Phó Thời Lẫm cong cong, khẽ hôn lên đôi mắt ướt át của cô, không còn kiềm nén nữa, giải phóng bản thân mình.

Sau khi kết thúc, anh bế cô vào phòng tắm.

Giản Thù mệt đến mức không mở nổi hai mắt, để mặc anh tắm rửa cho mình. Quay về giường, chỉ vừa chạm vào gối cô đã ngủ say rồi.

Phó Thời Lẫm đắp chăn cho cô, lấy điện thoại ra. Tin nhắn trên đó rất nhiều, anh đều không trả lời, chỉ lưu mấy tấm ảnh mà hôm nay Giản Thù đã đăng lên Weibo về máy, rồi đăng lên tài khoản của mình.

Anh không quan tâm có những ai nhấn like và bình luận, đặt điện thoại xuống, cúi người hôn lên trán Giản Thù:
Chúc em ngủ ngon, cô Phó.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.