• 12,611

Chương 303: Ngoại truyện của cố chiêu (2)


May mà lúc đó có một thứ gọi là chuông vào học.

Mỗi khi tan trường vào thứ Sáu, anh đều sẽ tới lớp cô dọn dẹp mười mấ8y bức thư tình kia rồi mang đi xử lý.

Giản Thù ngồi bên cạnh, hai tay chống cằm hỏi:
Anh ơi, có cô bạn nào gửi thư 3tình cho anh không? Anh trả lời họ thế nào vậy ạ?

Kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Lưu Vũ chửi thề một câu, sau đó xông tới đánh.
Hoàn cảnh sống lúc nhỏ của Cố Chiêu vốn đã khác so với đám học sinh này. Anh bò lên từ trong đầm lầy, lúc còn ở căn nhà thuê cũ nát kia anh cũng từng thường xuyên đánh nhau với đám nhóc hay chửi bới anh là đứa không có bố.
Trong giờ nghỉ trưa, Lưu Vũ cho người gọi Cố Chiêu tới sân vận động ở phía sau trường.
Chỗ này bình thường không có ai lui tới, cũng không có camera giám sát, chỉ có một vài học sinh cá biệt trốn tới đây để hút thuốc đánh bài, lén lút yêu đương.
Cố Chiêu vừa tới, Lưu Vũ đã lập tức buông lời đe dọa. Cậu ta cho Cố Chiêu hai lựa chọn, một là để Giản Thù đến với cậu ta, mọi người đều hòa thuận vui vẻ, cậu ta còn có thể gọi anh một tiếng
anh trai
, hai là sau này trở thành kẻ thù, hễ gặp là đánh.
Có điều, Cố Chiêu đã đề phòng trước rồi. Anh không chờ ở cổng trường nữa mà chờ luôn ở bên ngoài phòng học của cô.
Mỗi lần ra khỏi lớp, Giản Thù sẽ nhìn thấy Lưu Vũ đang đứng canh trước cửa, nhưng xoay người lại là đã lập tức nhìn thấy anh, vội chạy tới kéo tay anh cùng nhau về nhà.
Sau hai ba lần như vậy, sự kiên nhẫn của Lưu Vũ hoàn toàn mất sạch, cậu ta vốn đã chẳng sợ thầy cô, cùng lắm là bị đuổi học thôi. Dù sao, đến lúc đó bố cậu ta vẫn có thể chuyển cậu ta sang những trường khác. Nhưng muốn tiếp cận được Giản Thù thì phải giải quyết được tên Cố Chiêu phiền phức này trước đã.
Đám Lưu Vũ cũng biết anh, có thể do sợ nếu làm lớn chuyện bọn chúng cũng sẽ chẳng được lợi gì nên thái độ không còn quá phách lối nữa.
Nhưng Cố Chiêu có thể thấy rõ ý xấu trong mắt bọn chúng.
Anh bảo Giản Thù đi trước, nhưng cô lại sợ hãi kéo tay anh, nói là phải cùng đi.
Anh cho rằng, anh có thể bảo vệ cô thật cẩn thận, mãi đến tận khi Lưu Vũ xuất hiện…
Gia đình của Lưu Vũ có quyền có thế, từ nhỏ cậu ta đã quen thói ngang ngược hống hách. Khác với những nam sinh chỉ viết thư tình hay thổ lộ một cách thẹn thùng kia, cậu ta suốt ngày kết bè kết đảng, xưng anh gọi em với mấy nam sinh lông bông trong quán net.
Bản chất của cậu ta, là hung ác.
Cố Chiêu trấn an cô vài câu mới dụ được cô rời đi.
Sau khi Giản Thù đã đi xa, anh mới nhìn Lưu Vũ, lạnh giọng nói:
Sau này đừng động đến em tao nữa.

Đương nhiên Lưu Vũ chỉ khịt mũi coi thường, hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến anh, cũng không hề coi lời cảnh cáo của anh ra gì, vẫn tiếp tục quấy rối Giản Thù.
Cố Chiêu quay đầu lại nói:
Không đâu ạ, con làm xong bài tập rồi.


Ừ. ừ, không còn sớm nữa, Tiểu Thù chơi một lúc thì về ngủ đi con, ngày mai còn phải đi học.

Giản Thù chớp mắt:
Con biết rồi ạ.

Cố Chiêu xếp lại sách giáo khoa vào bàn học cho cô, trả lời:
Anh9 từ chối thẳng.


Hả? Vậy có làm người ta tổn thương quá không...

Cố Chiêu mỉm cười với cô:
Cách trả lời c6ủa con trai và con gái không giống nhau, em cảm thấy làm thế nào có vẻ tốt hơn thì làm.

Anh ra tay rất mạnh, Lưu Vũ hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, sau khi đánh được vài cái thì không còn sức để chống trả nữa.
Mấy tên đàn em của Lưu Vũ thấy vậy bèn lập tức xông vào vây đánh Cố Chiêu.
Cuối cùng, anh bị đè xuống đất.
Lưu Vũ bò dậy, phun một ngụm nước bọt dính máu ra, sau đó đá bồm bộp vào người Cố Chiêu:
M mày chứ, không phải mày giỏi lắm à, phát điên lên tiếp xem nào!

Cố Chiêu nhìn cậu ta chằm chằm, ánh mắt rét lạnh.
Ngày thường Lưu Vũ đã quen được người ta a dua nịnh hót, vô cùng kiêu ngạo, đương nhiên không chịu nổi cái nhìn này của anh. Cậu ta đạp lên mặt anh một phát:
Mày cũng lì lợm thật đấy, có bản lĩnh thì đứng lên xem nào, tao muốn xem thử xem hôm nay mày còn giở được trò gì nữa!

Chẳng những thế, trong trường lúc nào cũng có một đám đàn em theo sau Lưu Vũ, đi đến đâu là gây chú ý đến đó.
Hôm ấy, Cố Chiêu đứng ở cổng trường chờ Giản Thù, nhưng đứng mãi mà vẫn chưa thấy cô ra.
Anh định đi vào tìm thì phát hiện cô đang bị một đám nam sinh du côn vây lại ở góc tường, sốt ruột tới mức sắp khóc.
Khoảng thời gian ấy, trên người Cố Chiêu lúc nào cũng có vết thương lớn nhỏ, không hề được dễ chịu dù chỉ một ngày.
Lưu Vũ và đám đàn em kia của cậu ta cũng đều bị thương không ít thì nhiều.
Mỗi lần bố mẹ hỏi tới, Cố Chiêu chỉ nói là đánh nhau với bạn, bọn họ bận rộn nên cũng không có thời gian hỏi nhiều, chỉ dặn anh lần sau đừng nên mất bình tĩnh như vậy nữa.
Tên cầm đầu chính là Lưu Vũ.
Anh bước tới, Giản Thù vội ôm lấy cánh tay anh:
Anh ơi...

Cố Chiêu là học sinh xuất sắc của trường, thành tích vô cùng nổi trội, mỗi buổi chào cờ anh đều được thầy cô xướng tên.
Lúc anh làm bài tập, Giản Thù đều sẽ cầm trứng gà lén lút đi vào:
Anh ơi, anh còn đau không?

Cố Chiêu khẽ vuốt tóc cô:
Không đau, em làm xong bài tập chưa?

Giản Thù thè lưỡi:
Vẫn chưa ạ, có mấy câu em chưa giải được.

Cố Chiêu giãy giụa, nhưng vẫn bị bọn chúng đè lại.
Sau hôm đó Lưu Vũ phát hiện, cảm giác đạp được đứa học trò xuất sắc mà tất cả các thầy cô đều yêu thích này xuống dưới chân thật sự quá sảng khoái, cho dù xét trên phương diện nào cũng có thể làm cho cảm giác hư vinh trong lòng cậu ta bùng nổ. Sau này cậu ta lại để ý một nữ sinh khác, không tìm đến Giản Thù nữa, nhưng vẫn thường xuyên tìm đến Cố Chiêu.
Có thể vì bản thân là một học sinh giỏi vốn đã khá cô độc, nên ở lớp Cố Chiêu không thích nói chuyện, quan hệ tốt cũng rất ít, thêm vào đó, cũng không ai dám đắc tội với đám Lưu Vũ, chỉ sợ mình sẽ bị trả thù.
Cô vẫn luôn rất lương thiện5, anh không muốn làm tổn hại tới sự lương thiện đó.
Nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Thù sáng ngời:
Em biết ạ, các cậu ấy thích em cũng là có ý tốt, em cũng rất thích họ, nhưng bây giờ em còn nhỏ, chưa muốn nói đến chuyện yêu đương, em chỉ cần có anh trai thôi là đủ rồi.

Cố Chiêu cũng đã từng cho rằng, họ sẽ mãi mãi sống tiếp như vậy.

Để anh giảng cho.


Không cần đâu.
Giản Thù lăn trứng gà trên mặt anh,
Ngày mai em tới lớp hỏi bạn là được rồi, khi nào anh làm xong bài tập thì đi ngủ sớm đi nhé.

Đúng lúc này mẹ mở cửa ra cầm cốc sữa đi vào, cười mắng:
Tiểu Thù, con lại sang quấy rầy anh học bài rồi.

Cuộc sống cứ trôi qua như vậy được một thời gian. Sau đó, trong một lần đánh nhau, Cố Chiêu đánh gãy hai chiếc xương sườn của Lưu Vũ khiến cho cậu ta phải nhập viện, còn anh thì bị đưa tới đồn cảnh sát.

Bố của Lưu Vũ ra mặt, vì vậy Lưu Vũ và đám bạn kia của cậu ta đều không bị liên lụy gì, ai về nhà nấy.

Cảnh sát đưa điện thoại bảo anh gọi bố mẹ tới đây.

Cảnh sát nói, nếu anh không gọi, họ sẽ liên hệ với phía nhà trường, nhà trường sẽ gọi cho phụ huynh.

Cố Chiêu im lặng hồi lâu, quyết định gọi một cuộc điện thoại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.