Chương 307: Căn nguyên tội ác (1)
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1410 chữ
- 2022-02-06 07:19:56
Hắn đi ra khỏi phòng giam, bước từng bước tới kết cục cuối cùng của mình.
Không giống với những phạm nhân bị thi8 hành án tử hình khác, vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, trong mắt không hề có sự sợ hãi, cũng không hề có buồn khổ.
Thằng bé kia... À không, bố mẹ nuôi đã đặt cho cậu ta một cái tên, là Bạch Trường Châu.
Bạch Trường Châu đứng bên cạnh A Mãn, thân hình cao to, mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng và quần jean, trông sạch sẽ như ánh mặt trời.
Mãi đến tận khi Tiểu Mãn tới.
Ngày đầu tiên đến cô nhi viện, Tiểu Mãn thắt hai bím tóc sừng dê, ăn mặc rất sạch sẽ, xinh xắn, đôi mắt vô cùng trong sáng ngây thơ, hoàn toàn khác những đứa trẻ còn lại trong cô nhi viện.
Trần Văn Quang đứng một bên lạnh lùng nhìn, cuối cùng lao ra như phát điên.
Kết quả là, bọn chúng đánh luôn cả hắn.
Cô bé hệt như một thiên thần, tốt đẹp đến mức không thuộc về nơi này.
Tất cả mọi người trong cô nhi viện đều yêu quý cô bé, bao gồm cả Trần Văn Quang và thằng bé kia.
Mộ3t tên hung thủ từng kết liễu hàng chục sinh mạng vô tội, đã sớm mất đi cảm giác đối với sự sống và cái chết rồi.
Từ khi bắt đầu có ký ức, Trần Văn Quang đã ở cô nhi viện.
Hắn không nhớ rõ bố mẹ của mình trông như thế nào, 6cũng không biết, hắn rốt cuộc có bố mẹ hay không.
Có đôi lúc hắn cảm thấy mình như một món hàng vậy, rẻ mạt, rác rưởi.
Khi hắn lớn hơn một chút thì không ai nhận nuôi hắn nữa.
Đợi được một hồi lâu, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đứng cách đó không xa vui vẻ vẫy tay với hắn:
A Quang, bọn tớ ở đây này.
Trần Văn Quang ngẩng đầu, khóe miệng khẽ cong lên mỉm cười.
Từ nhỏ Trần Văn Quang đã ở cô nhi viện, chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp, vì vậy hắn lầm lì ít nói hơn những đứa trẻ khác nhiều.
Lúc hắn năm tuổi, cô nhi viện có thêm một đứa bé trai mình đầy thương tích nữa.
Trong thư, bọn họ đã hẹn với nhau sẽ cùng thi vào đại học Vân Thành.
Vì mục tiêu này, Trần Văn Quang đã luôn phấn đấu, cho dù cực khổ mệt nhọc đến đâu, hắn cũng không một lời than vãn.
Nhưng ngày đó mãi mãi không tới.
Mỗi tháng đứa bé trai và Tiểu Mãn đều sẽ viết một lá thư cho hắn.
Những lá thư đó, là tất cả sự gửi gắm của Trần Văn Quang.
Hắn lại được nhận nuôi vài lần, nhưng đều bị trả về với cùng một lý do.
Tiểu Mãn biết rất nhiều câu chuyện, biết rất nhiều nhân vật hoạt hình, cô bé đều kể hết cho chúng.
Thường thì người kể luôn là cô bé, hai đứa nhóc còn lại chỉ yên lặng lắng nghe.
A Quang, cậu đã ăn gì chưa? Trời vừa sáng là tớ tới đây luôn nên chưa ăn gì cả, bọn mình đi ăn chút gì nhé.
Trần Văn Quang cúi đầu, giọng nói rất nhỏ:
Ừ.
Trong cô nhi viện rộng lớn, chỉ còn lại một mình hắn.
Mấy tháng sau, cuối cùng cũng xem như có người nhận nuôi Trần Văn Quang, nhưng chưa đến một tuần hắn đã bị đưa trở về.
Có thể do quá ầm ĩ, các sơ trong cô nhi viện đều chạy tới đây, lúc này bọn chúng mới chịu thôi.
Đợi vết thương lành lại, bé trai mới đi tới trước mặt Trần Văn Quang nói ra câu nói đầu tiên sau khi tới cô nhi viện:
Cảm ơn.
Điều duy nhất mà hắn biết, là hắn đã bị bỏ rơi.
Thế n5hưng, hắn không vì vậy mà cảm thấy cô độc, bởi những đứa trẻ xung quanh kia, đều giống như hắn.
Người nhận nuôi hắn nói với viện trưởng rằng, ánh mắt của hắn quá hung tàn, lại không thích nói chuyện, không ai yêu thích một đứa bé như vậy cả.
Lúc nghe thấy câu này, hắn chẳng để tâm chút nào. Vậy thì sao chứ? Thằng bé kia cũng giống như hắn, cũng không thích nói chuyện đấy thôi.
Ban đầu là đe dọa dụ dỗ, nhưng nó lại chẳng hề bị lung lay. Sau đó đám nhóc kia bắt đầu đánh nó, nắm đấm không ngừng rơi vào người nó, thằng bé chỉ biết ra sức che đi.
Dường như nó đã quen với kiểu đánh đập này, biết bảo vệ nơi yếu ớt nhất của mình.
Cô nhi viện không thể đảm đương nổi học phí và sinh hoạt phí của hắn, vì vậy Trần Văn Quang chuyển ra ngoài vừa đi làm thuê vừa kiếm tiền.
Nhưng mỗi tháng, hắn sẽ về cô nhi viện một lần, hắn muốn lấy thư của hắn.
Trần Văn Quang cảm thấy, khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn, có lẽ chính là lúc này đây.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, Tiểu Mãn và đứa bé trai lần lượt được nhận nuôi.
Kể từ đó, chúng luôn đi cùng nhau, trở thành một đôi bạn thân.
Những đứa trẻ khác trong cô nhi viện bắt đầu cô lập chúng.
Hắn nghe các sơ nói, bé trai này vì bị bố dượng đánh đập nên mới như vậy, thế nhưng mẹ của nó lại không đứng về phía nó, cuối cùng còn cảm thấy nó phiền phức nên đã đưa nó tới cô nhi viện, sau đó cao chạy xa bay với người đàn ông kia.
Vết thương của đứa bé dần dần hồi phục, nhưng nó vẫn không thích nói chuyện, chỉ thích lui vào một góc hay những nơi tối tăm không thấy được ánh mặt trời.
Chỉ tiếc rằng, chúng luôn bị cô lập bên ngoài.
Nhưng Tiểu Mãn thì khác, cô bé chủ động tới bắt chuyện, hỏi chúng vì sao lại không chơi trò chơi với mọi người.
Trần Văn Quang cứ lẳng lặng chờ như vậy, chờ đến một ngày thằng bé cũng bị đuổi trở về.
Đến lúc đó chúng sẽ lại có thể ở cùng với nhau rồi.
Cô bé gần gũi hơn với chúng nên dần không được những đứa trẻ khác yêu thích nữa, bọn chúng cho rằng cô cũng là một đứa quái đản.
Ba người họ, cứ thế bầu bạn với nhau qua ngày.
Trần Văn Quang không còn nhìn thấy sự tăm tối và cô độc trong mắt cậu ta nữa. Như thể người đang đứng ở đó là một người hoàn toàn xa lạ vậy.
Bạch Trường Châu đi tới, cười vỗ vai hắn:
Không nhận ra bọn tớ à?
Trần Văn Quang không nhận. Hắn không biết bố là gì, nhưng hắn thấy những đứa trẻ kia đều muốn có thứ này, nên nhất định là nó rất quý giá.
Đứa bé trai đến gần đeo chiếc khóa trường mệnh lên cổ hắn.
A Mãn giống hệt như trong tưởng tượng của hắn, vẫn giống y như hồi còn bé, luôn luôn hoạt bát sáng ngời như vậy.
Nhưng khi nhìn sang bên cạnh, nụ cười của hắn chợt cứng lại.
Bọn chúng đều bị thế giới này vứt bỏ.
Không có ai yêu thương bọn chúng, cũng không có ai để tâm đến bọn chúng.
Chờ đến khi vào được đại học Vân Thành là bọn họ sẽ lại được ở bên nhau rồi.
Hôm khai giảng ấy, hắn đã tới rất sớm, đứng ở cổng trường hồi hộp chờ đợi.
Nó đeo một chiếc khóa trường mệnh ở cổ, trên đó có khắc tên của nó.
Thằng bé rất quý trọng thứ này, nhưng mấy đứa nhóc lớn tuổi hơn trong cô nhi viện lại muốn cướp lấy.
Trần Văn Quang không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc khóa trường mệnh trên cổ nó.
Đứa bé trai tháo chiếc khóa trường mệnh xuống rồi đưa cho hắn:
Cậu muốn có cái này ư? Bố tớ đã đưa nó cho tớ, nếu cậu thích thì cho cậu đấy.
Nhà hàng mà bọn họ vào, là một nơi còn sạch sẽ hơn cả nhà hắn.
Món ăn mà bọn họ gọi là một tuần tiền lương của hắn.
Bọn họ có rất nhiều chuyện để nói, không hề có bất kỳ sự xa cách gượng gạo nào, hẳn là trước đây đã từng gặp nhau rất nhiều lần.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.