• 12,777

Chương 309: Căn nguyên tội ác (3)


Cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Lúc nghe được những chuyện này, tâm trạng bị kiềm nén dưới đáy lòng nhiều năm nay của Trần Văn Quang đã trỗi dậy, 8rồi không ngừng tuôn trào.
Thế là, hắn bắt đầu ngày đêm nghiên cứu về tâm lý học tội phạm.
Hắn không ngừng làm thí nghiệm, mô phỏng nhà của mình thành hiện trường vụ án, sau đó tiếp cận từ một góc độ khác để phân tích và phát hiện manh mối.
Dù vậy, bọn họ vẫn xem Trần Văn Quang là bạn, vẫn đối xử với hắn hệt như trước đây.
Thỉnh thoảng, họ mời hắn đến nhà ăn cơm, chia sẻ với hắn một số chuyện vụn vặt trong cuộc sống.
Bạch Trường Châu đành phải chuyển cô ấy vào căn phòng bí mật trong phòng đọc sách, mỗi ngày đều bầu bạn với cô ấy, an ủi cô ấy từng chút một, xoa dịu tâm trạng của cô.
Tiểu Mãn cũng sẽ có lúc tỉnh táo, lờ mờ ý thức được bản thân đã làm những gì. Cô ngơ ngác hỏi:
A Châu, vì sao em lại trở nên như vậy, vì sao em lại biến thành như thế này!

Bọn họ cùng đi ăn tối, hàn huyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, những chuyện từ rất lâu về trước tới tận bây giờ. Chỉ có điều, không ai nhắc tới khoảng thời gian xa cách ấy.
Ngày đó, Bạch Trường Châu nhìn thấy nụ cười phát ra từ tận đáy lòng trên gương mặt Tiểu Mãn mà đã lâu rồi anh ta không được thấy.
Một tuần sau, hắn nghe thấy dưới lầu có người bàn tán về chuyện kẻ lang thang ở gần đây đã chết rồi.
Dạo này trời lạnh, bọn họ đoán anh ta bị chết cóng, nhà tang lễ nhanh chóng hỏa táng xác anh ta, không có bất kỳ ai điều tra về cái chết của kẻ lang thang đó.
Nhất là kh9i, sau bao nỗ lực, có được công danh lợi lộc rồi, nhìn căn nhà lớn trống trải hắn vẫn cảm thấy cô độc.
Thời khắc này, cuối cùng Trần Văn Quan6g đã xác định được một điều, hắn lại bị bỏ rơi lần nữa.
Tinh thần của Tiểu Mãn bắt đầu sụp đổ, trở nên điên loạn. Cô ấy cắn người khác, tự hành hạ bản thân, sử dụng bạo lực.
Bạch Trường Châu không còn cách nào khác, vì sợ cô ấy làm chính mình bị thương nên chỉ đành nhốt cô ấy lại. Nhưng tiếng ồn mà cô tạo ra quá lớn, hàng xóm đã phàn nàn rất nhiều lần.
Nhưng dần dà, chỉ mô phỏng một cách đơn giản thôi thì hoàn toàn không thể đạt được mục đích của hắn.
Người đầu tiên mà Trần Văn Quang giết là một kẻ điên lang thang sống gần nhà hắn.
Lúc đó Trần Văn Quang cảm thấy, có lẽ đây chính là quả báo, quả báo cho việc bọn họ đã bỏ rơi hắn.
Mấy ngày sau lúc Tiểu Mãn đến bệnh viện kiểm tra, Trần Văn Quang tình cờ gặp cô ấy.
Nó như một mồi lửa, bỗng chốc thiêu rụi cả cánh đồng. Sự thù hận, ghen ghét, điên cuồng của hắn, một khi đã bùng n3ổ thì không thể ngăn lại được.
Trong kế hoạch tương lai của hắn đã từng có bọn họ, nhưng bọn họ đã sớm dự định vứt bỏ hắn.
Nhờ vậy, Trần Văn Quang có được cơ hội rất tốt để thực hiện kế hoạch của hắn.
Tiến hành một tội ác hoàn mỹ ngay trước mắt Bạch Trường Châu, chỉ nghĩ thôi cũng đã làm hắn phấn khích rồi.
Ngày hôm qua, cô cầm dao gọt hoa quả suýt chút nữa đã giết A Châu.
Tiểu Mãn không trả lời, chỉ nhìn Trần Văn Quang, đôi mắt ảm đạm phủ kín một tầng sương mù.
Hết thảy đều đang tiến triển rất thuận lợi.
Mãi đến tận hôm ấy, khi đang đổi thuốc cho Tiểu Mãn, hắn đã hơi do dự trong chốc lát.
Hắn âm thầm đổi thuốc mà Tiểu Mãn phải uống hằng ngày thành một loại thuốc có thể khiến tâm trạng người uống trở nên cáu gắt nóng nảy, dễ tức giận.
Bạch Trường Châu xin nghỉ dạy ở trường, mỗi ngày đều ở nhà với cô ấy, đưa cô ấy đi khám bác sĩ, cho cô ấy uống rất nhiều thuốc chống trầm cảm, nhưng từ đầu đến cuối đều vô ích.
Năm giờ chiều, chuông điện thoại của Tiểu Mãn vang lên, là Bạch Trường Châu gọi tới.
Trong lúc Tiểu Mãn nghe điện thoại, Trần Văn Quang nhấp một ngụm cà phê, giấu đi ánh sáng nơi đáy mắt.

Tớ... cũng hơi khó chịu, anh ấy có lớp ở trường nên tớ tự mình tới.

Nói xong, hai người đều im lặng một lúc, như không còn gì để nói nữa vậy.
Ba người họ, cuối cùng cũng tái hợp lại một lần nữa.
Nhưng cả Bạch Trường Châu và Tiểu Mãn đều rõ ràng một điều rằng, quan hệ của bọn họ không thể trở về như trước kia được nữa rồi.
Sau khi đã xác định được đoạn đường nào có camera giám sát, hắn cố gắng tránh đi, dẫn kẻ lang thang đó về nhà, mời anh ta ăn một bữa tối thịnh soạn.
Trong cơm, có chất độc chết người.
Trên thế giới này, có rất nhiều sự trùng hợp đã được định trước.
Khoảnh khắc nhìn thấy tư liệu của Tiểu Mãn trong túi hồ sơ, hắn vô cùng khiếp sợ, nhưng đồng thời, dòng máu nóng ở sâu trong huyết quản đang bắt đầu sục sôi.
Nhưng đối với hắn mà nói, đây chưa thể tính là một vụ gây án hoàn mỹ được. Toàn bộ quá trình quá đơn giản, không có bất kỳ tính khiêu chiến nào.
Tuy vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Trần Văn Quang cảm nhận được niềm vui sướng khi giết người.
Trong quán cà phê, bọn họ tán gẫu cả buổi chiều, tuy Tiểu Mãn có vẻ hơi lúng túng, nhưng bây giờ Trần Văn Quang đã khác trước rồi, rất biết cách tìm chủ đề tiếp chuyện.
Ăn nói lịch sự, nhã nhặn ôn hòa.
Trần Văn Quang nhìn đồng hồ đeo tay:
Tớ vẫn còn chút thời gian, hay là mình ra ngoài uống cốc cà phê nhé?

Tiểu Mãn nở nụ cười:
Ừ.

Không lâu sau đó, Trần Văn Quang bắt đầu cuộc thí nghiệm thứ hai.
Lần này, hắn dự định đến bệnh viện tìm một người không còn sống được lâu để thực hiện một lần gây án hoàn hảo thật sự.
Trần Văn Quang nhanh tay đặt lọ thuốc xuống:
Không có gì, cậu sao rồi?

Tiểu Mãn ngồi xe lăn, tay chân đều bị khóa lại.
Sau khi kẻ lang thang đã được hỏa táng, hắn đi dọc trên con đường trước đây, vừa đi vừa quan sát.
Qua vài lần tìm kiếm, hắn vẫn phát hiện ra sơ hở.
Tiểu Mãn của ngày hôm đó đã không còn thần thái như trước đây nữa. Cô trở nên gầy gò, tiều tụy, mong manh đến mức dường như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi ngã.
Trần Văn Quang hơi dừng bước, rồi đi tới chào hỏi.
Chẳng mấy chốc Bạch Trường Châu đã tới.
Anh ta không khác nhiều so với lúc trước, chỉ là càng chín chắn, trưởng thành hơn thôi.
Sau khi uống hết lọ thuốc này, cơ thể của cô sẽ suy kiệt mà chết.
Chính tại giây phút hắn do dự đó, Tiểu Mãn đã tỉnh lại, giọng nói của cô vang lên từ phía sau:
A Quang, cậu đang làm gì vậy?

Nhìn thấy hắn, ánh mắt của Tiểu Mãn từ kinh ngạc chuyển sang cô quạnh, vội giấu giấy khám bệnh ra phía sau rồi khàn giọng lên tiếng, gọi ra cái tên đã xa cách rất nhiều năm kia:
A Quang...

Trần Văn Quang nở nụ cười ôn hòa, hỏi thăm cô như một người bạn cũ:
Đã lâu không gặp, cậu vẫn khỏe chứ?

Hắn lục chiếc khóa trường mệnh từ trong vali ra rồi đập nát nó.
Đọc những bài5 phân tích về tâm lý tội phạm của Bạch Trường Châu trên internet, bỗng nhiên hắn rất muốn biết, trên thế giới này rốt cuộc có tội ác nào là hoàn mỹ hay không.
Bạch Trường Châu nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng nói:
Sẽ tốt lên thôi mà, bác sĩ nói chỉ vì đang bị bệnh nên tâm trạng của em không ổn định, thay tim xong là mọi thứ sẽ ổn thôi.

Bọn họ đều cho rằng, Tiểu Mãn trở nên như vậy là vì cô đang bị bệnh, chứ chưa một lần nghi ngờ Trần Văn Quang.
Sắc mặt của Tiểu Mãn rất kém, cô khẽ gật đầu:
Tớ khỏe, cậu thì sao?


Hai ngày nay tớ bị cảm nên đến bệnh viện mua thuốc. Còn cậu, sao lại đến đây? Trường Châu không đi cùng cậu à?

Sau khi kẻ lang thang chết, Trần Văn Quang đeo găng tay vào, bắt đầu xử lý bộ đồ ăn mà anh ta đã dùng cũng như tất cả dấu vết khác trong nhà.
Đến khi mọi chuyện đã xong, hắn tìm một chiếc vali kéo kẻ lang thang tới chỗ anh ta thường ngồi rồi đặt anh ta nằm xuống trong tư thế ngủ.
Đây là một loại kích thích và hưng phấn trước nay chưa từng có.
Tiểu Mãn mắc bệnh tim, nếu vẫn không có người hiến tặng, cô ấy sẽ không thể sống được quá nửa năm.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.