Chương 313: Cô bạn gái nhỏ của đội trưởng phó (3)
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1054 chữ
- 2022-02-06 07:20:13
Sau khi xong việc, Giản Thù chui lại vào chăn:
Em buồn ngủ quá.
Phó Thời Lẫm dịu dàng nói:
Ngoan, em ngủ thêm một lát n8ữa đi, anh đi làm đồ ăn sáng, khi nào xong anh gọi em dậy.
Giản Thù
vâng
một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Lý Thành chau mày suy nghĩ một lúc rồi nói:
Chú cũng không nhớ rõ cụ thể là khi nào... À đúng rồi, khoảng thời gian đó hình như cậu ấy rất hay say rượu. Tiểu Phó là học trò tâm đắc của lão Diệp, gặp ai ông ấy cũng khoe, đồn cảnh sát lại có thêm một cảnh sát hình sự ưu tú nên chú vẫn còn ấn tượng. Có điều hình như bắt đầu từ khi nộp bảo lãnh cho cháu, cậu ấy trở lại đội hình sự, không thấy tin đồn say rượu nữa.
Giản Thù khẽ cong môi, đã hiểu được mọi chuyện đại khái là như thế nào.
Cảm ơn đồn trưởng Lý, hôm khác cháu lại tìm chú ạ.
Nghe vậy, mặt Giản Thù đỏ bừng lên.
Thật ra lúc nãy khi ông ấy gọi một tiếng
cô nhóc
, Giản Thù đã nhớ ra ông ấy là ai rồi.
Trước đây, chẳng phải có một thời gian rất dài cô hay đánh nhau phải vào đồn cảnh sát đó sao, đại đa số những lần đó đều là do chú cảnh sát này giải quyết.
Đến lúc đó anh tiễn em.
Ăn điểm tâm xong Giản Thù lại ngủ tiếp, hoạt động của cô 5là vào buổi tối, ban ngày không có việc gì làm.
Sau khi đắp kín chăn cho cô, Phó Thời Lẫm rời nhà đi làm.
Giản Thù nói xong liền chạy vội vào trong.
Lý Thành cười lắc đầu, cô nhóc này vẫn thích chạy nhảy như thế.
Mạnh Viễn hoàn toàn đứng ngoài câu chuyện:
...
Đồn trưởng Lý.
Giản Thù ngắt lời ông, trong mắt cất chứa đầy nghi hoặc khó hiểu,
Chú vừa nói, mấy năm trước cháu... và đội trưởng Phó...
Đúng vậy, chẳng phải lúc đó hai đứa đang yêu nhau à?
Giản Thù chẳng hiểu ra sao:
Đâu có ạ...
Lý Thành cũng cảm thấy kỳ lạ:
Vậy tại sao lần nào cậu ấy cũng nộp bảo lãnh cho cháu nhỉ, mọi người trong đồn ai cũng nói đùa cháu là bạn gái của cậu ấy, cậu ấy cũng chẳng giải thích gì.
Giản Thù sững sờ, sau khi ngẩn người mất mấy giây, cô bỗng hiểu ra gì đó.
Thảo nào trước đây mỗi khi cô đánh nhau, mấy lần đầu chú cảnh sát còn bảo cô gọi điện cho bố mẹ, không chịu gọi thì bị phạt giam một buổi tối, nghiêm trọng hơn thì là hai, ba ngày. Nhưng sau đó mỗi khi sự việc tương tự lặp lại, chú ấy chỉ ghi chép lại rồi thả cô về nhà.
Vẫn chưa, chắc là phải một lát nữa.
Cô...
Giản Thù quay đầu lại mới phát hiện bên cạnh Mạnh Viễn còn có một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi trông khá quen, nhưng trong phút chốc cô không thể nhớ ra đã gặp ở đâu, chỉ lên tiếng nói:
Chào chú ạ.
Giản Thù ngủ thẳng một giấc đến mười một giờ rưỡi.
Cô mở mắt ra nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, khoan khoái vươn vai.
Giản Thù rời giường, sửa soạn một chút rồi ra ngoài.
Chỉ là, từng ấy thời gian trôi qua, cô cũng quên đi ít nhiều rồi.
Giản Thù lúng túng:
Đồn... Đồn trưởng Lý, đã lâu không gặp ạ.
Vậy mới nói làm người đừng nên quá xúc động, nếu không sau này nó sẽ trở thành quá khứ rất khó mở lời nhắc đến.
Thảo nào ban đầu đội trưởng Phó không chịu thừa nhận trước đây anh ấy có bạn gái, nhưng sau đó mỗi khi cô nhắc lại chuyện này, anh đều cười không đáp.
Sao cô có thể ngốc như vậy chứ! Lẽ ra nên nghĩ tới từ lâu rồi mới phải.
Giản Thù ngẩng đầu lên hỏi:
Anh ấy bắt đầu nộp bảo lãnh cho cháu từ khi nào vậy ạ?
Hai mươi 3phút sau, Phó Thời Lẫm đã làm xong bữa sáng bê tới bên cạnh cô, Giản Thù mơ mơ màng màng ngồi dậy rồi há luôn miệng ra.
K9hóe môi Phó Thời Lẫm khẽ cong lên, anh xúc một thìa cho cô:
Khi nào em về đoàn làm phim?
Chắc là hai ngày sau. Lịch tr6ình ở đây vẫn chưa kết thúc.
Người đàn ông trung niên nở nụ cười:
Cô nhóc, cháu không nhận ra chú à?
Mạnh Viễn cũng hơi bất ngờ:
Đồn trưởng Lý, hai người quen biết nhau sao?
Lý Thành cười nói:
Trước đây người quen mặt con bé nhất là tôi, sao lại không biết nhau được chứ?
Bây giờ đến rủ đội trưởng Phó đi ăn trưa hẳn là vừa kịp lúc.
Từ nhà cô đến đồn cảnh sát mất gần hai mươi phút đi bộ.
Giản Thù thong thả bước đi, lúc tới sảnh lớn lại chạm mặt Mạnh Viễn. Chào hỏi xong, cô hỏi:
Các anh ăn cơm chưa?
Lý Thành cảm khái nói:
Năm đó cháu vẫn còn là một cô nhóc phá trời phá đất, chẳng chịu ngồi yên, rất giỏi gây chuyện, cả đồn cảnh sát cũng phải đau đầu vì cháu... À đúng rồi, cháu vẫn còn quen Tiểu Phó chứ?
Mạnh Viễn đứng bên cạnh góp lời:
Chị dâu đã kết hôn với đội trưởng Phó được hai tháng rồi ạ.
Lý Thành vỗ trán:
Đúng nhỉ, đúng nhỉ, xem trí nhớ của tôi đây này, lúc đó tôi phải ra nước ngoài công tác nên không về kịp. Có điều nhắc mới nhớ, hồi xưa tôi cũng không tin mấy vào tình cảm của hai đứa đâu. Cháu nghĩ mà xem, cháu thì đi đánh nhau cả ngày, chẳng chịu học hành đàng hoàng, cậu ấy...
Thế là thế nào, nếu anh ta hiểu không lầm, thì Giản Thù chính là cô bạn gái nhỏ trong truyền thuyết của đội trưởng Phó ư? Rốt cuộc mọi chuyện là sao?
Vừa chạy tới cửa phòng làm việc của đội trưởng Phó, Giản Thù liền rơi vào một vòng tay ấm áp, tiếng nói trầm thấp gợi cảm của anh vang lên trên đỉnh đầu:
Từ từ thôi em.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.