Chương 315: Cô bạn gái nhỏ của đội trưởng phó (4)
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 1064 chữ
- 2022-02-06 07:20:10
Thì ra là vì Giản Thù vẫn thường đi lại một mình trong trường, không hề tiếp xúc với người khác, có mấy lần có người còn bắt gặp c8ô uống rượu với một đám nam sinh trong quán bar gần trường.
Ngày đó ở ký túc xá không biết ai đã khơi chuyện trước, cuối 3cùng mọi người bắt đầu bàn tán về Giản Thù.
Tao có một đứa bạn cấp hai, là bạn cùng trường cấp ba với nó, có người nói n9ó đã bắt đầu ra xã hội từ cấp ba rồi, cả ngày giao thiệp với đủ loại người trên đời, chắc chắn đã chịch xoạc từ lâu rồi ấy chứ.
6
Sau đó, do quá ầm ĩ nên quản lý ký túc xá tới, thấy máu chảy đầy ra đất, cô quản lý cũng sợ suýt ngất, bèn vội vã báo cảnh sát.
Sau khi cảnh sát và ban giám hiệu nhà trường tới, mấy nữ sinh đều nhất trí nói người cầm dao là Giản Thù, người đâm người khác bị thương cũng là cô.
Giản Thù đang định giải thích thì một người trong ban giám hiệu lên tiếng:
Từ khi vào trường đến giờ, cô ta suốt ngày gây sự khắp nơi, đủ thứ phiền phức cứ kéo đến liên tục, đúng là con sâu làm rầu nồi canh, không biết bố mẹ dạy dỗ thế nào nữa.
Giản Thù quay đầu lại nằm nhoài trên sofa, nhìn người đàn ông cao to trong phòng bếp, khóe môi vô thức mỉm cười.
Cô không ngờ rằng, hóa ra người bạn gái nhỏ của đội trưởng Phó mà cô vẫn luôn canh cánh trong lòng kia lại chính là mình.
Cả một chặng đường dài mà họ đã đi, từ đầu đến cuối đều chỉ có nhau.
Phó Thời Lẫm đặt tay lên bụng cô, thấp giọng hỏi:
Ở đây à?
Không phải, qua bên trái một chút.
Giản Thù kéo tay anh sang,
Hình như con vừa mới đá em một cái... Lại đá này, anh cảm nhận được không?
Phó Thời Lẫm cong môi:
Cảm nhận được rồi.
Giản Thù đá bàn cái
rầm
:
Tao hỏi lại lần nữa, ai làm?
Nữ sinh đầu tiên nảy ra ý định vứt đồ của cô đi đáp:
Mày gào lên thế làm gì, to mồm thì ghê gớm lắm sao? Chúng tao không muốn ở cùng với mày, hiểu chưa? Mày không tự nghĩ lại xem mình đã làm những gì đi, chỉ nhìn mày thôi là tao lại thấy buồn nôn rồi.
Giản Thù đi tới nắm tóc cô ta, kéo cô ta ra ngoài:
Vứt đi thế nào thì nhặt lại thế ấy cho tao.
Nữ sinh liên tục gào thét, hai nữ sinh còn lại thấy thế bèn quay sang nhìn nhau rồi vội bước tới kéo Giản Thù lại.
Nhưng bọn họ không thể ngờ được rằng, cả ba người hợp sức lại cũng chẳng phải là đối thủ của Giản Thù.
Trong quá trình giằng co, một người trong đó bị Giản Thù đẩy vào cạnh bàn. Cô ta tiện tay vớ lấy dao gọt hoa quả, vốn chỉ định dọa Giản Thù nhưng nào ngờ lại không khống chế được sức mạnh, tiếp đó Giản Thù né đi nên con dao đâm vào cánh tay của một nữ sinh cùng phòng khác.
Mấy nữ sinh hợp sức vứt đồ của Giản Thù vào thùng rác bên ngoài ký túc xá.
Tan học Giản Thù trở về, thấy đồ của mình bị vứt đi thì gõ cửa lạnh giọng hỏi:
Ai làm?
Mọi người trong ký túc xá chỉ lo làm việc của mình, chẳng ai thèm để ý tới cô.
Vậy anh có cảm nhận được con đang nói gì với anh không?
Hửm?
Giản Thù nghiêm túc đáp:
Con đang nói là, bố ơi con đói, con thèm ăn lẩu, thèm ăn kem.
Ở nhà có cốt lẩu với rau, để anh đi nấu cho em, còn kem thì không được, trời đang lạnh lắm.
Giản Thù lắc lắc cánh tay anh, làm nũng nói:
Một tí ti thôi, một tí ti thôi là được rồi.
Phó Thời Lẫm khẽ véo vành tai mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp đầy sức quyến rũ:
Ngoan, chờ trời ấm hơn một chút rồi ăn nhé.
Mày nhìn nó như vậy là biết không rời xa đàn ông được rồi. Dơ bẩn thật luôn ấy, sao tao lại ở cùng ký túc xá với hạng ng5ười như vậy chứ.
Tao còn nghe nói con đấy đã ngủ cả với giáo viên phụ trách tuyển sinh của trường chúng ta đấy, nếu không dạng người như nó làm sao có thể thi cử đàng hoàng được.
Trời ạ, thế thì tởm thật đấy, tao không muốn sống chung với người như vậy đâu.
Năm năm cứ thế trôi qua.
...
Về đến nhà, Giản Thù cuộn người trên ghế sofa, dựa đầu vào vai Phó Thời Lẫm. Đang ăn trái cây anh đút, cô bỗng dừng khựng lại, sau đó vui vẻ nói:
Anh Phó ơi, bé con cử động rồi!
Giản Thù không nói gì thêm, mãi đến tận khi bị đuổi học cô vẫn luôn im lặng.
Hiểu được mọi chuyện, Phó Thời Lẫm bắt cô nữ sinh kia viết một lá thư xin lỗi, kể rõ ngọn nguồn sự việc rồi dán lên bảng thông báo của trường.
Dù không gặp được Giản Thù, nhưng anh cũng không cố sức đi tìm cô, trong các đồn cảnh sát lớn cũng không thấy có ghi chép gì về việc cô đánh nhau nữa.
Giản Thù vừa bĩu môi thì lập tức nhận được một cái hôn nhẹ. Phó Thời Lẫm đứng dậy xoa đầu cô:
Chờ anh một lát, anh đi làm lẩu cho em.
Em muốn ăn cay cay một tẹo.
Ừ.
Giản Thù cứ lẳng lặng ngắm anh như vậy một hồi lâu, sau đó bước tới ôm eo anh từ phía sau, kề sát khuôn mặt nhỏ lên lưng anh.
Phó Thời Lẫm nắm chặt tay cô, cất giọng trầm thấp:
Sao thế em?
Giản Thù đáp:
Anh Phó, con lại đá em, còn bảo em nói cho anh nghe một câu.
Phó Thời Lẫm cười khẽ:
Nói gì nào?
Con nói là, bố ơi, con yêu bố lắm, mẹ cũng giống như con, cũng yêu bố vô cùng, cảm ơn bố đã hy sinh vì mẹ con con nhiều như vậy.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.