Chương 317: Ngoại truyện của hứa ý (2)
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 697 chữ
- 2022-02-06 07:20:07
Không sao không sao, đến lúc đó nếu ông hỏi anh làm gì, thì anh bảo anh là viên chức nhà nước, nội dung công việc cụ thể không8 tiện tiết lộ ra là được. Những chuyện còn lại, cứ để em lo.
Hứa Ý vỗ ngực bồm bộp, tự tin đảm bảo.
Em hiểu rồi ạ. Đội trưởng Phó, anh làm việc tiếp đi, em ra ngoài đây ạ.
Phó Thời Lẫm gật đầu:
Lúc nào đến, cậu mua cho ông cụ ít lá trà, với vài món đồ sơ sinh nhé.
Ông ngoại anh ấy, ông cụ…
Mạnh Viễn lí nhí làu bàu một hồi cũng không nói ra được đầu đuôi.
Phó Thời Lẫm ngẩng đầu, đôi môi mỏng hơi cong lên:
Ông gọi cậu về hả?
Thế lúc nào gần đến thì anh nhắn tin cho em trước nhé, em ra cửa chờ anh.
Cúp điện thoại xong, Mạnh Viễn bắt đầu căng thẳng. Anh hít thật sâu một hơi, đặt đồ vào trong xe ô tô.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Viễn đến một nơi như thế này, ngay khi đang hoang mang thì nhìn thấy Hứa Ý đang đứng vẫy tay ở cách đó không xa.
Hứa Ý chạy tới, nhỏ giọng hỏi:
Sao anh đi lâu thế? Ông nội em hỏi mấy lần rồi đấy.
Mạnh Viễn nghĩ một lúc đã hiểu ngay.
Hiện giờ điều mà ông cụ Hứa quan tâm nhất chính là đứa bé trong bụng Giản Thù. Từ sau đám cưới của họ đến giờ, ông cụ cứ bận ngược bận xuôi để sắp xếp mọi thứ. Nhà nào có trẻ con, ông cụ cũng có thể kéo người ta lại buôn chuyện vài tiếng đồng hồ về kinh nghiệm nuôi dạy con trẻ.
Mạnh Viễn gật đầu:
Em nghe Hứa Ý nói ông cụ vẫn luôn rất khó chịu về việc anh làm cảnh sát, tuyệt đối sẽ không để trong nhà có thêm một người cảnh sát nữa. Ý của Hứa Ý là đến lúc đó em sẽ nói dối, tạm thời qua cửa này đã. Nhưng em nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không ổn lắm anh ạ.
Nói thật đi.
Phó Thời Lẫm thản nhiên lên tiếng,
Tuy tạm thời sẽ khiến ông cụ khó mà chấp nhận được, thậm chí nổi trận lôi đình, nhưng dù thế nào cũng cần một quá trình tiếp nhận. Lừa dối để lấp liếm vấn đề chỉ là giải pháp tạm thời thôi.
Hai ngày sau, Mạnh Viễn mua lá trà, mua thêm cả quà cho bố mẹ Hứa Ý. Đến khi xách một túi đồ sơ sinh ra khỏi trung tâm thương mại, anh mới ý thức được dường như có gì đó không đúng lắm…
Có điều, những thứ này đã không quan trọng nữa, sự thực vẫn cứ là sự thực thôi.
Từ đây đến nhà họ Hứa, đi với tốc độ bình thường chỉ mất khoảng nửa tiếng, nhưng Mạnh Viễn cứ đi một lúc lại dừng một lúc lấy lại tinh thần, nên cuối cùng đi cả tiếng mới đến.
Khi xe của anh dừng ở trước cửa biệt thự nhà họ Hứa, hai cánh cổng hoa văn nhã nhặn kia từ từ mở ra.
Đồ… sơ sinh ấy ạ?
Ừ.
Mạnh Viễn đặt cốc cà phê lên bàn anh, vò đầu bứt tai, ngại ngùng nói:
Em có chuyện này… muốn nhờ anh chỉ giáo ạ…
Nói đi.
Thế nhưng3, nghe cô nói vậy, Mạnh Viễn lại càng căng thẳng hơn.
Từ bé đến giờ, việc anh ta ngu nhất là nói dối lừa người khác. H9uống chi, đó còn là ông nội của Hứa Ý, là ông cụ Hứa nổi tiếng đức cao vọng trọng ở thành phố Vân. Anh ta chỉ sợ vừa mở mồm đã6 bị lộ thôi.
Hứa Ý gọi điện thoại cho anh, hỏi:
Anh chuẩn bị xong hết chưa?
Xong rồi xong rồi, anh tới ngay đây.
Quay về đồn cảnh sát, Mạnh Viễn mua một cốc cà phê, gõ cửa phòng làm việc của Phó Thời Lẫm với vẻ lấy lòn5g:
Đội trưởng Phó ơi…
Phó Thời Lẫm ừ một tiếng, hỏi:
Có chuyện gì thế.
Anh… hơi căng thẳng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.