• 12,777

Chương 319: Ngoại truyện của phương phương (1)


Phương Phương đứng ngoài cửa phòng nghỉ của Vu Thấm, dùng tay khẽ gõ cửa rồi chậm rãi đẩy cửa ra.

Ở trong phòng, thợ trang điểm đang t8rang điểm cho Vu Thấm.
Phương Phương cứ chạy ngược chạy xuôi, hết đi mua nước mua bánh cho Vu Thấm lại chạy sang xin lỗi đạo diễn và nhân viên công tác.
Ấy vậy mà Vu Thấm vẫn không ngừng soi mói chọc ngoáy cô. Lượng công việc của cô một buổi chiều nay phải gấp trăm lần lúc cô đi theo Giản Thù.
Vu Thấm nói:
Hàng ngày đúng tám giờ sáng tôi đều phải ăn bữa sáng ở tiệm trà sáng bên khu Bắc thành phố, uống cà phê xay tại chỗ không thêm sữa không thêm đường, bánh ngọt thì phải mua bánh phô mai, giảm nửa đường, không được ngọt quá, tôi phải giữ dáng.

Cô ta nói liền một mạch cả đống thứ, Phương Phương chỉ nắm được một tin tức:
Nhưng từ chỗ em sang đến khu Bắc thành phố đi nhanh nhất cũng phải mất một tiếng rồi!


Chị Giản Thù5 ạ.

Vu Thấm hơi khựng lại, dời mắt, chép miệng nói:
Thảo nào, bây giờ chị ta không dùng cô nữa rồi. Thôi được, nhìn cô cũng đáng thương thật đấy, ở lại đi vậy.

Phương Phương đi tới, chào hỏi:
Chị Vu Thấm, chào chị ạ. Em là Phương Phương, em là trợ lý mới…

Vu T3hấm ngước lên nhìn cô một cái, rồi khinh bỉ:
Vừa tốt nghiệp hả? Cô gọi điện hỏi ông chủ giúp tôi, tại sao người nào cũng có thể nhét vào cho9 tôi được thế? Coi tôi là chỗ chứa rác thải à?


Đấy là chuyện của cô, tôi chỉ cần biết đúng tám giờ tôi phải ăn sáng thôi!

Nói xong, cô ta cúp luôn điện thoại.
Khóe môi Phương Phương giật run lên, bàn tay siết chặt lại phát ra những tiếng rắc rắc.
Chiều nay Vu Thấm có một buổi chụp ảnh tạp chí, cả quá trình làm việc đều rất ngạo mạn vô lễ, cực kỳ không chú tâm khiến bên chụp ảnh cũng rất khó chịu. Sắc mặt đạo diễn vô cùng xấu, chỉ thiếu nước buột mồm chửi ầm lên nữa thôi.
Sáu giờ sáng hôm sau, chuông điện thoại vang lên.
Phương Phương mò lấy máy nhìn, thấy là Vu Thấm gọi tới. Cô nhúc nhích, chống người ngồi dậy nghe máy.
Phương Phương ném điện thoại lên giường, vò đầu bứt tai một hồi, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận hiện thực, nhanh chóng tung chăn ra, rửa mặt mũi qua loa rồi lao ra ngoài.
Buổi sáng đường cũng không tắc lắm, Phương Phương bắt xe taxi, chỉ mất bốn mươi phút đã sang được khu Bắc thành phố rồi.
Thế nhưng, cửa tiệm mà Vu Thấm chỉ định thật sự quá đông khách, đã sớm có người đứng chờ sẵn ở cửa, cô xếp hàng suốt nửa tiếng đồng hồ. Chờ đến khi lấy được đồ ăn, cô lại tốn thêm mười phút nữa.
Phương Phương chạy đến nhà Vu Thấm, nhưng đi được nửa đường thì đến giờ cao điểm đi làm, cả con đường tắc cứng cả lại.
Đến khi về nhà, ngã vật người ra giường không muốn động đậy nữa, Phương Phương mới ngộ ra những trợ lý trước đây của Vu Thấm đã tức tối bỏ đi hết như thế nào.
Cô còn chẳng buồn ăn cơm, cứ thế ngủ thiếp đi.
Phương Phương nén giận, đáp lại:
Em đã tốt nghiệp một thời gian, lúc trước cũng có đ6i theo một nghệ sĩ rồi…


Cô đã làm trợ lý cho ai?
Vu Thấm lại ngắt lời cô, thờ ơ hỏi với vẻ không mấy để tâm.
Thấy không đủ thời gian, Phương Phương chỉ có thể xuống xe, tự chạy bộ đi.

Lúc cô thở hổn hển đứng trước cửa nhà Vu Thấm thì đã là tám giờ mười lăm phút rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.