Chương 323: Ngoại truyện của phương phương (5)
-
Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời
- Bắc Phong Vị Miên
- 734 chữ
- 2022-02-06 07:20:25
Phương Phương nhìn ra ngoài cửa sổ rồi chỉ vào một nơi:
Anh dừng ở kia là được rồi, em sẽ tự đi bộ về.
Chờ xe dừng lại hẳn, Phương P8hương định xuống xe thì nghe thấy người bên cạnh hắt xì mấy cái liên tục.
Trong cơn mưa như xối nước, Thẩm Hành hạ cửa kính xe xuống, chỉ có thể nghe thấy những âm tiết bị tiếng mưa át đi gần hết của cô gái bé nhỏ kia:
Anh có muốn lên nhà ngồi uống một cốc trà ấm không?
Thẩm Hành nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên:
Ừm, muốn chứ.
Cô vừa cất lời thì Thẩm Hành lại hắt xì hơi tiếp.
Anh nhìn Phương Phương, hỏi:
Em nói gì cơ?
Thẩm Hành giơ tay ra vẻ mình sai rồi:
Ok, ok, ok, anh không nói nữa, không nói nữa.
Về đến nhà, Phương Phương lấy khăn lông cho anh rồi đi đun nước nóng.
Nghe thấy câu trả lời của cô, Thẩm Hành kéo cô lại:
Sao lại không phải chứ? Vừa rồi em còn mời anh lên nhà cơ mà, sao giờ đã lại lật mặt không thèm nhận nữa rồi hả?
Phương Phương cứng họng.
Phương Phương đẩy vội cửa xe ra:
Thôi bỏ đi, bỏ đi, không có gì cả.
Cô bung ô ra, chạy chầm chậm vào trong màn mưa.
Bàn tay đang đưa ra của cô dần thu về, cô quay sang nhìn an3h, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Thẩm Hành lại hắt xì hơi một cái nữa:
Sao thế? Không nỡ xa anh à?
Ông cụ bật cười:
Ừ, ừ được rồi được rồi, vợ chồng son tình cảm quá cơ, ông không làm phiền hai đứa nữa nhé. Ông đi đây, đi đây.
Phương Phương vừa xấu hổ vừa tức giận, đạp mạnh vào chân Thẩm Hành một cái.
Phương Phương lùi về sau một bước, hơi lắp bắp nói:
Vậy… vậy anh xuống xe đi.
Từ đây đến dưới tòa nhà chung cư vẫn còn hơn hai trăm mét nữa, dù Phương Phương đã cố gắng giơ ô cao lên nhưng vẫn sẽ chạm vào đầu Thẩm Hành.
Ông cụ canh cửa đang tuần tra ở cửa thang máy. Nhìn thấy họ vào, ông tươi cười chào hỏi:
Tiểu Phương về rồi à, ái chà, đây là bạn trai của cháu hử?
Phương Phương chợt đỏ bừng mặt, vội vàng thoát khỏi vòng tay của Thẩm Hành:
Không… không… không phải ạ, anh ấy chỉ là một người bạn của ch…
T5hẩm Hành mải dùng khăn giấy xì mũi, không để ý đến suy nghĩ của Phương Phương.
Anh…
Nhìn theo bóng lưng cô, Thẩm Hành cảm thấy hơi kỳ quặc, nhưng còn chưa nghĩ rõ được xem rốt cuộc cô ấy bị làm sao thì lại hắt xì hơi liên tiếp hai cái nữa.
Anh đang định đánh xe quay về nhà, bỗng thấy Phương Phương chạy ngược trở lại, gõ vào ô cửa sổ bên ghế lái.
Phương Phương lại một lần nữa im lặng.
Hiện giờ quần áo của Thẩm Hành đều đã ẩm ướ6t hết cả rồi, nếu cứ để nó dính vào người như thế lại không có cách nào hong khô, đi về đường xa như vậy chắc chắn sẽ cảm lạnh mất.
Ô của em bé tí như thế này, làm sao đủ cho hai người được. Chỉ có đi như vầy thì em mới không bị dính mưa chứ. Đừng cựa quậy nữa.
Lời của anh rất có lý, hơn nữa sức của Phương Phương cũng chẳng thể nào bằng anh được, không đẩy được anh ra, mà dù sao quãng đường cũng còn hai ba trăm mét, nên cuối cùng cô không nói thêm điều gì.
Từ đây về nhà anh mất bao l9âu?
Khoảng hơn nửa tiếng gì đó.
Thẩm Hành khẽ trầm giọng hừ một tiếng như thể muốn kêu mà không kêu ra thành lời vậy.
Phương Phương hất tay anh ra, ấn thang máy, tức tối nói:
Anh mà còn nói linh ta linh tinh nữa thì đừng có lên nhà em.
Thẩm Hành mím môi mỉm cười, đón lấy chiếc ô trong tay cô, thuận thế ôm cô vào lòng mình.
Phương Phương hơi giãy giụa:
Này, anh…
Thẩm Hành ngồi trên ghế sofa, nhìn căn phòng nhỏ đơn thân chỉ khoảng mấy chục mét vuông, rất nữ tính của cô, cảm giác nó không chật chội bình thường thôi đâu.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.