• 12,780

Chương 325: Ngoại truyện của phương phương (6)



Hôm nay đấy thôi, nếu không phải vì Giang Chi Châu nói em là bạn gái anh, em cho rằng em có thể thoát được khỏi cái đầm rồng han8g hổ đó sao?



Nhưng mà em…

Thẩm Hành là cậu ấm nhà giàu, nửa đời sau có thể tắm trong cả bể tiền, còn cô chỉ là một nhân viên đi làm bình thường vừa mới tốt nghiệp xong, công tác hơn một năm. Hai người như vậy làm sao có thể xứng với nhau được.
Nói trắng ra, trước giờ cô chưa từng cảm thấy Thẩm Hành thật lòng với cô, nhiều nhất cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.

Từ trước đến giờ, anh làm việc gì cũng đều là nghiêm túc cả, đối với tình cảm, đối với em, cũng là như vậy. Em có hiểu ý anh không?

Phương Phương cúi gục đầu xuống, hai tay đan vào nhau.
Nghe câu hỏi của cô, Thẩm Hành bật cười, đưa tay ra búng một cái lên trán Phương Phương:
Anh bảo này, suốt ngày em cứ quanh co lòng vòng không chịu nhận lời anh là vì nguyên nhân đó sao? Thì ra là như vậy à… Em có bị đần không thế? Xem nhiều phim truyền hình quá đấy hả? Em nghĩ người nhà anh sẽ cho em một tờ chi phiếu rồi bắt em phải rời xa anh sao?


Cũng đâu phải không có khả năng đó… Có điều, họ có thể đưa ra con số bao nhiêu nhỉ?


Nhịn đi!

Nói xong, để phòng trừ tên lưu manh này lại nói linh tinh thêm gì nữa, Phương Phương vội vội vàng vàng tắt đèn, chui vào trong chăn.
Mặt Phương Phương đỏ đến không thể đỏ hơn được nữa, cô vội đẩy anh ra.
Thẩm Hành để mặc cho cô đẩy, lười biếng ngã người xuống ghế sofa, chiếc gối ôm trong lòng cũng rơi xuống đất theo động tác của anh.
Chờ đến khi cảm giác mới mẻ đó qua đi, anh ấy sẽ không còn đến tìm cô nữa.
Thế nhưng… chuyện này cũng đã kéo dài hơn nửa năm rồi.
Phương Phương biết, lần này thì xong đời!
Chắc chắn tối qua cô nổi giận với Vu Thấm bỏ đi, nên Vu Thấm đã đi mách tội cô rồi! Đã lên đến tận chỗ ông chủ, chắc chắn ông ấy sẽ sa thải cô thôi.
Thẩm Hành cạn lời.
Rốt cuộc cô ấy hy vọng hay là không hy vọng loại chuyện đó xảy ra đây?
Phương Phương không ở lại nghe tiếp nữa, khom người chào tổng giám đốc Đỗ rồi rời đi.
Ra khỏi công ty, cô thở hắt ra một hơi thật dài, coi như đã thoát được cõi khổ ải rồi.
Thẩm Hành nằm trên ghế sofa, một tay gối sau đầu, hai cái chân dài không biết đặt ở đâu nên gác bừa lên trên. Một lúc lâu sau, anh bỗng lên tiếng:
Bạn gái ơi, em đã ngủ chưa?

Phương Phương kéo chăn lên che đầu, không để ý đến anh, khóe môi lại không nhịn được, khẽ cong lên.
Lúc cô quay về, Thẩm Hành đang ngồi trên ghế sofa, cúi đầu như vẫn còn buồn ngủ, ngẩn người nhìn
người anh em
của mình.
Phương Phương đưa quần cho anh:
Anh…
Ngay sau đó, khóe môi cô giật run lên,
Anh đang làm cái gì thế?

Sự kháng cự của Phương Phương dần tan biến, cô chậm rãi nhắm mắt lại.
Một lát sau Thẩm Hành mới buông cô ra. Nhìn cô gái bé nhỏ trước mặt, anh khẽ liếm môi thòm thèm, vẫn còn tận hưởng dư vị của nụ hôn:
Quả nhiên là hành động thực tế vẫn có ích hơn, nếu biết trước như vậy thì anh đã làm từ lâu rồi.

Phương Phương mím môi cười:
Ừm, em đang chuẩn bị về nhà đây.


Em mua ghế sofa chưa đấy?

Thẩm Hành nhíu mày:
Không phù hợp chỗ nào? Anh cũng có chê gu thẩm mỹ của em đâu, càng không chê đống quần lót hoạt hình kia của em, vấn đề gì cũng có thể từ từ thích nghi được mà.

Khóe môi Phương Phương giật run lên, cô cố kiềm cảm giác kích động muốn tẩn anh một trận xuống:
Không phải là chuyện đó…

Nghệ sĩ mà công ty mới sắp xếp cho cô chỉ mới hai mươi tuổi, bản chất rất tốt, hoạt bát vui vẻ, hai người cũng sêm sêm tuổi nhau nên nhanh chóng kết thân.
Đến buổi chiều, Phương Phương vừa xuống dưới lầu thì Thẩm Hành đã gọi điện thoại tới:
Sao rồi, em tan sở chưa, bạn gái của anh?

Tuy bị phớt lờ, nhưng tính tích cực của Thẩm Hành vẫn không hề giảm bớt:
Bạn trai của em muốn đề xuất với em một ý kiến nho nhỏ.

Phương Phương hé chăn ra, hít một hơi thật sâu không khí trong trẻo bên ngoài:
… Anh nói đi.


… Chưa.

Thẩm Hành nói:
Thôi được, giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi ăn cơm trước đã.

Cô vừa cất lời, môi đã bị một vật thể vừa âm ấm vừa lành lạnh chặn lấy.
Phương Phương trợn trừng mắt, đưa tay định đẩy anh nhưng lại bị Thẩm Hành nắm chặt lấy tay, đồng thời làm nụ hôn đó càng sâu hơn, nồng nàn hơn.
Thẩm Hành lại nói:
Còn vấn đề gì nữa không em?

Bàn tay đang đan vào nhau của Phương Phương siết chặt lại, hồi lâu sau cô mới ngẩng đầu nói:
Em…

Thẩm Hành khẽ nhướng mày, sau đó cũng nhắm mắt ngủ.
Ngày hôm sau, Phương Phương đi ra ngoài từ sáng sớm. Siêu thị vẫn chưa mở cửa, nhưng có phiên chợ sáng. Cô chọn một chiếc quần chất lượng tốt một chút để anh có thể mặc tạm, ít nhất cũng không đến mức quá cay mắt.
Cô không khống chế được tầm mắt của mình, nhưng sau đó, mí mắt lại giật điên cuồng.
Cô tạo nghiệp gì mà bị nghiệp quật thế này!!!
Anh lấy tấm thẻ trong ví tiền ra đưa cho cô:
Thôi được rồi, nói qua cũng phải nói lại, kể cả có xảy ra tình huống như em vừa nói đi chăng nữa, đến lúc đó họ cho em bao nhiêu, em cứ đập trả lại gấp đôi cho anh.

Nhìn tấm thẻ trước mặt, Phương Phương ngây người:
Em…

Nhìn thấy sự do dự lưỡng lự của cô, Thẩm Hành nói:
Hôm nay em nhất định phải cho anh một câu trả lời xác đáng.


Em…
Phương Phương nhìn ra ngoài cửa sổ,
Mưa hắt hết vào nhà rồi, để em đi đóng…

Cô vừa định đứng dậy thì hai tay Thẩm Hành đã chống xuống hai bên người cô.
Cả người Phương Phương bị anh vây trọn lấy, hoàn toàn không thể rời đi được. Cô cụp mắt, một lúc lâu sau mới nói:
Cậu Thẩm, chúng ta… chúng ta không phù hợp…

Phương Phương đứng dậy lấy một chiếc chăn từ trong tủ quần áo ra, ném lên người Thẩm Hành:
Tối nay anh ngủ ở đây đi, không cho ngồi dậy, không cho đi lung tung!


Đi toilet cũng không được à?

Mặt Vu Thấm biến sắc:
Tổng giám đốc Đỗ…

Tổng giám đốc Đỗ phẩy tay:
Cô đừng có lắm lời với tôi, thủ đoạn của cô được mấy xu? Vừa có chút tiếng tắm đã đắc tội hết nửa cái giới điện ảnh truyền hình rồi. Cô cũng giỏi gớm nhỉ? Nghệ sĩ hạng nhất cũng không vênh được như cô đâu!

Dặn dò cô xong, tổng giám đốc Đỗ lại quay sang nhìn về phía Vu Thấm, chửi mắng không hề nể nang:
Tôi cảnh cáo cô một lần cuối cùng, nếu cô còn tiếp tục coi trời bằng vung, không coi ai ra gì như thế này, còn có tin tức cô giở bệnh ngôi sao bị truyền ra, thì từ nay về sau cô sẽ không nhận được bất cứ một công việc nào hết!

Ý của ông ta là muốn dìm chết, đóng băng cô ta luôn.

Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian vừa rồi, tôi đều đã biết cả. Cô vất vả rồi.
Tổng giám đốc Đỗ đưa một tập tài liệu ở trước mặt cho cô,
Tôi đổi cho cô một nghệ sĩ khác, vừa ra mắt xong, không hiểu biết gì cả. Cô chú tâm chăm sóc cô ấy nhé. Đây là thông tin về cô ấy, cô xem đi.

Những lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô. Phương Phương đi tới đón lấy tập tài liệu:
Cảm ơn tổng giám đốc Đỗ ạ.

Cô đưa tay lên gõ cửa, ông chủ nói:
Vào đi.

Phương Phương chậm rãi bước vào trong:
Tổng giám đốc Đỗ, tôi…

Thẩm Hành quay đầu nhìn cô, cong môi cười, giọng nói còn mang theo vẻ uể oải vừa ngủ dậy, hơi khàn khàn quyến rũ:
Hiện tượng sinh lý bình thường của đàn ông thôi mà, anh muốn cho em tìm hiểu trước một chút. Nhìn này, cậu ấy đang chào hỏi em đấy.

Phương Phương cảm thấy, đêm qua não mình bị chập điện rồi nên mới đưa anh về nhà như vậy!!!

Thế thì là cái gì nào?

Cô im lặng một lúc rất lâu, cuối cùng mới nói:
Người nhà anh sẽ đồng ý cho chúng ta ở bên nhau sao?

Phương Phương luống cuống bước vào, quả nhiên nhìn thấy Vu Thấm cũng đã ở đó.
Bầu không khí trong phòng làm việc vô cùng nặng nề, đè nén.
Thẩm Hành bất thình lình nhoài người về phía trước, đối diện với cô, đôi mắt đen sâ3u thẳm nhìn thẳng vào mắt Phương Phương:
Anh theo đuổi em bao nhiêu lâu nay, rốt cuộc em định khi nào mới nhận lời anh?

Phương Phương không ngờ tự dưng anh lại nghiêm túc như thế, hơn nữa còn hỏi đến vấn đề này. Cô vô thức nhìn đi chỗ khác, không6 biết nên đáp lời như thế nào.
Thật ra, bắt đầu từ thời điểm Thẩm Hành nói thích cô, cô đã cảm thấy anh đang đùa giỡn rồ5i, hoặc chỉ là cảm hứng mới mẻ nhất thời mà thôi.

Sau khi đến công ty, Phương Phương đang định đi tìm chị Nguyễn Lan thì lại có đồng nghiệp báo với cô, bảo cô đi đến phòng của ông chủ một chuyến.
Vừa dứt lời, xe của anh đã dừng ngay trước mặt Phương Phương.
Phương Phương cất điện thoại đi, mở cửa xe ngồi vào trong, mặt vẫn tươi cười:
Vừa rồi anh nói là ăn cơm trước, ăn xong còn muốn làm gì nữa à?


Nếu sau này em không cần nhắc đến chuyện sống chung với anh, cũng không cân nhắc đến chuyện cho anh ngủ cùng giường với em, thì ngày mai em có thể đi mua một cái sofa dài hơn một chút không? … Có điều, nếu em không ngủ được, thì hiện giờ có thể xem thử xem có cái nào phù hợp rồi đặt luôn cũng được, ngày mai là họ đưa hàng tới rồi.

Phương Phương cạn lời, lại một lần nữa kéo chăn che kín đầu:
Em ngủ rồi.
Giọng cô như ẩn chứa nụ cười.
Thẩm Hành nhếch môi cười:
Đi mua sofa chứ làm gì.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Anh Đến Cùng Ánh Sao Trời.